Nguyên Hạo Gia Viên

Chương 17




Hai ngày trôi qua, Nguyên Hạo vẫn hôn mê.

" Thiếu gia sao vẫn chưa tỉnh lại" Mặc Vũ sốt ruột qua lại.

Bắt đại phu cái cổ lung lay " Lăng băm, là ngươi cố ý phải không?.

Tại sao uống hai ngày dược thiếu gia vẫn chưa tỉnh"

Mặc Vũ hung ác lung lay, coi đại phu trút giận, lo âu mấy ngày nay tích tụ lại.

Đại phu sỡ hãi xin tha" Ai u, đại nhân tha mạng" vừa nói, vừa đẩy tay trên cổ.

"Cái này tiểu nhân nhưng không biết a", rõ ràng cơ thể rất tốt, trừ ban đầu hơi có nhiệt, nhưng cũng rất nhanh không có nổi nhiệt.

" Cái này sao kêu là không vấn đề, hôn mê lâu như vậy còn không vấn đề, lão lăm băm" Mặc Vũ tức giận buông tay, lo lắng nhìn nằm bên giường nhắm mắt an tường, như không có việc gì thiếu gia.

"Tư Nhất đại nhân, hay là đưa thiếu gia về Ngân thành tìm đại phu, hay vào Huyện Cảnh ?" Mặc Vũ dò hỏi nam nhân trẻ tuổi, võ nghệ cao cường.

Đang lúc vì thiếu gia lo lắng, xe ngựa lắc lư, vội ôm lấy giữ vững Nguyên Hạo.

--- Trước đó

" Là ai? " Đầu lĩnh nhảy xuống xe cầm đao quát hỏi.

Xe mười mấy người cấp tốc dùng vũ khí chặn tấn công.

Bất quá hắc y nhân tấn công bất ngờ, vài huynh đệ đã ngã xuống, bị thương người không ít, nghiêm trọng chém ngang cổ, còn một hơi.

Ghé vào thùng xe nghe bên ngoài đánh nhau, Mặc Vũ vừa lo vừa mừng.

Là có người tới cứu bọn họ sao, Mặc Vũ hi vọng là vậy.

Đừng là bọn cướp, cầm chặt dây thừng làm vũ khí.

Ghé một bên tư thế tấn công.

Bên ngoài im lặng lại.

Cửa xe bị mở khai khoảnh khắc, dây thừng tung ra sử dụng toàn thân chi lực vung ý đồ xiết cổ đối phương.

Xẹt..dây đứt làm đôi. Một thân kiếm lãnh lẽo sắc bén kề cận cổ.

Mặc Vũ thân thể cứng đờ, không dám hít thở.

Trong con ngươi chỉ có ánh kiếm lạnh băng lan truyền đến làn da, dây lát sinh tử một qua.

Tư Nhất thu hồi kiếm " Người mình, Khánh An thiếu gia phái ta tới cứu các ngươi"

Mặc Vũ xụi lơ hít sâu, chỉ còn sức nói một từ " Hảo".

Tư Nhất vung tay.

Như đã thuần thục, những hắc y nhân còn lại dọn dẹp thi thể, người ẩn nấp vào rừng cây, người trở lại bên xe bảo vệ.

--

Tư Nhất suy xét vẫn nên đến Huyện Cảnh, Ngân thành hiện tại không thích hợp trở lại.

Yến Viên lệnh xuất thế, thế cục loạn nổi lên, hiện tại Ngân thành không thích hợp ẩn núp.

Mặc Vũ đồng ý, chuẩn bị sáng mai xuất phát, buổi tối không tốt đi xa, dễ gặp nguy hiểm.

Than thở nhìn thiếu gia, Mặc Vũ tranh thủ ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho mấy ngày tới.

Hiện tại Nguyên Hạo đâu, nói hảo cũng không coi là hảo.

Thần hồn Nguyên Hạo trong thức hải vẫn nhắm mắt, nhưng xung quanh thần hồn bao vây một tầng mây mù.

Thần hồn ai cũng có, nhưng trình độ ngưng thực lớn nhỏ lại khác nhau.

Người bình thường thần hồn nhỏ bé vô cùng không thể nhìn thấy, cũng thức hải nhỏ bé, chỉ như bộ não duy trì tư duy con người.

Chỉ khi thức hải mở rộng, thần hồn lớn bằng hạt gạo mới có thể thể nội xem xét, cũng chính là nhân tu luyện tới nào đó cảnh giới mới có thể ngưng kết thần hồn.

Nói xa, bây giờ thần hồn Nguyên Hạo hiện rõ dung mạo hiện giờ, ngưng thực vượt xa người bình thường.

Bất ngờ là qua thời gian, mây mù đang thu nạp vào thần hồn nội, lưu chuyển toàn thân như một bút khắc điêu khắc lại thần hồn.

Thần hồn như tiếp nhận được gì đó, mái tóc hơi chuyển xanh, nhưng vẫn thấm màu đen, dài mà bóng mượt, từng cọng tóc như một sinh mệnh sức sống.

Trên trán cũng hiện hoa văn kéo dài đến bên mặt trái như hoa, lại như long du động đỏ tươi lại không đáng sợ.

Ngắm nhìn lại là một tuấn tiếu tiểu lang quân, hấp dẫn người tầm mắt, lại không dung khinh thường.

Như ấn ký của một vị cường giả tiêu dao mà cường đại.

Nếu bây giờ Nguyên Hạo tỉnh lại cũng không biết sẽ xú mỹ bao lâu.

--

Thần hồn nội biến hóa là không ai biết, nhưng thân thể bên ngoài biến hóa lại diến ra.

Sáng nay cần xuất phát, hôm qua lại nhiều thêm nhóm người vào trọ.

Tránh nhiều chuyện mới sáng liền chuẩn bị xuất phát.

Mặc Vũ hôm qua không ở, sáng sớm vừa mới tiến đến há hốc mồm.

Thiếu gia hắn ngủ trên giường bây giờ biến thành một mỹ nam tử, làn da trắng hồng không tỳ vết, đôi lông mày uốn lượn, một ấn ký tuyệt đẹp trên trán, không hiểu là gì nhưng thật đẹp.

Là Mặc Vũ chưa thấy toàn hoa văn, chỉ mới sơ lộ một bộ phận cũng đủ người ngước nhìn.

Mái tóc vẫn đen nhánh no đủ, nhưng lại bóng mượt nồng đậm màu đen bao khỏa bờ vai điểm xuyết một soái ca a.

Không tin hai mắt mình, Mặc Vũ nhéo tay không dùng sức.

" May mắn, chỉ là mơ".

" Mặc Vũ chúng ta xuất phát" Tư Nhất thúc dục.

Vẫn chưa tỉnh táo Mặc Vũ vẫn không tỉnh táo lại.

Tư Nhất nhíu mày, làm gì chậm trễ, sải bước lên nhã gian Nguyên Hạo.

" Ha ha lần này chúng ta nhất định sẽ đạt được" Một thiếu niên lục sam tơ lụa, dắt kiếm ngang eo, hỉ khí dương dương.

" Tiểu Lục nói đúng, không ngờ Tây Cảnh cũng có nó, lần này may mắn nhờ sư huynh, chúng ta mới dễ dàng đạt được" Một thiếu niên khác đỏ y cũng nói.

" Không cần thả lỏng, nguy hiểm vẫn còn cẩn thận vẫn hơn" Thiếu niên hoàng y lên tiếng, chậm rãi xuống lâu, răn dạy.

" Rõ sư huynh"

" Rõ sư huynh"

" Rõ sư huynh"

...

Mấy thiếu niên nghiêm túc trả lời.

Tư Nhất đi ngang qua, tay vẫn luôn đặt bên chuôi kiếm cảnh giác vận sức chờ phát động.

Hư Ẩn võ công cao nhất là đại sư huynh đám người, cũng không khác Tư Nhất ngưng thần cảnh giác , tay ấn chuôi kiếm,

Hai người cọ xát chỉ giây lát, Tư Ẩn chỉ lướt mắt nhìn Tư Nhất một mắt nhanh chóng thu hồi.

Tư Nhất cũng chỉ lướt nhìn đám người đưa ra phán đoán, Hư Ẩn là ẩn ẩn ở bảo vệ những thiếu niên còn lại.

Nguyên Hạo tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, như ngủ một giấc no đủ, thoải mái ngồi dậy duỗi lưng.

Rắc rắc xương cốt thư giản, lại văn qua lại một hồi, Nguyên Hạo mới nhận ra không phải Hầu Phủ.

Mặc Vũ vẫn chưa tin đó là thiếu gia mình, ở tại chỗ đấu tranh. Đưa ra một kết luận chính xác " Có người trộm thiếu gia"

"Không xong, thiếu gia bị trộm" lựa chọn tính bỏ qua người ở trên giường.

Hô to, chạy đi tìm Tư Nhất.

Nguyên Hạo ????

Q?Q Nguyên Hạo.

Chuyện gì xảy ra, sao thấy cảnh này quen quen?

Nguyên Hạo mộng bức nhìn Mặc Vũ vèo chạy đi

Mới tiến đến Tư Nhất không hiểu gì.

Cái gì gọi là Nguyên Hạo mất tích? Đó không phải là.

Tư Nhất nắm Mặc Vũ chạy vội va vào hắn.

Hắn cảm thấy Mặc Vũ đầu óc hẳn là có hố.

Chỉ chỉ người bên trong " Đó không phải là ngươi thiếu gia"

"Không đó không là, thiếu gia không đẹp như vậy

Thiếu gia của ta dung mạo thư sinh thỏa thỏa ác bá dân lành"

××Nguyên Hạo không biết ban đầu nghiêm túc Mặc Vũ đâu mới ngủ giấc dậy lại đến một đậu bỉ Mặc Vũ.

" Mặc Vũ, hảo a Mặc Vũ" Nghe đến đó Nguyên Hạo giận cắn răng nhấn mạnh từng chữ .

Nhảy xuống giường đi đến bắt cổ áo Mặc Vũ lung lay.

" Ngươi ai nói mạo tựa thư sinh

Ai thỏa thỏa ác bá hử?

Ta như vậy tuấn tiếu phong lưu tiểu lang quân, tiêu sái hoa gặp hoa nở, cây gặp cây ngã soái ca Nguyên Hạo"

"Ngươi nỡ lòng nào bôi nhọ tuyệt thế mỹ nam ta"

Tư Nhất bất ngờ với Nguyên Hạo dung mạo trong một đêm biến hóa, nhưng cũng không chịu nổi Nguyên Hạo như vậy tự luyến.

Mặc Vũ vui mừng cầm tay Nguyên Hạo "Thiếu gia, quả nhiên là ngươi, thiếu gia đã tỉnh"

"Hừ!" Bỏ tay, lần này tha cho ngươi.

"Ngươi là? " Nguyên Hạo nhìn Tư Nhất.