Tập Anh sơn trang - nằm ở Kình Thiên nhai - là tổng đà của lãnh địa Thanh Long, tổng cộng có hai toà lầu, hai khu vườn và bốn uyển. Hai toà lầu phía trước được chia ra là Lễ lâu – nơi tiếp đón, gặp gỡ khách khứa; Nghĩa lâu – nơi hầu hết các thành viên của lãnh địa Thanh Long họp bàn và nghị sự; bên trong tổng đà chia thành Liêm viên - nơi ở dành cho các thành viên của Tứ gia tộc, Sỉ viên – nơi chiêu đãi và cũng là nơi ở của khách.
Phía sau là nơi ở của Tứ gia tộc, tổng cộng chia làm bốn uyển, theo thứ tự là: Anh uyển của Âu Dương gia, Hà uyển của Công Tôn gia, Cúc uyển của Mộ Dung gia, và Mai uyển của Đạm Đài gia.
Giờ phút này, Âu Dương Hiên đang ở trong Nghĩa lâu.
"Thủ lĩnh, bên ngoài trang có hai nữ một nam xông lên núi, trong đó có một nam một nữ khinh công vượt trội, đã qua bốn trạm kiểm soát." Lâm tổng quản trông coi nội bộ tổng đà cung kính báo cáo cho Âu Dương Hiên.
"Có bao nhiêu người bị thương?" Âu Dương Hiên hỏi.
"Đến nay chưa có bất kỳ thương vong nào." Điểm này mới khiến Lâm tổng quản lo lắng. Ba người kia lại có thể qua được bốn trạm kiểm soát mà không làm bị thương bất kỳ người nào, nếu họ ra tay, hậu quả nhất định sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Hả?" Ai sẽ là người xông vào Kình Thiên nhai mà không làm bị thương một ai? Hắn cũng muốn gặp ba người này. Âu Dương Hiên không đợi nghĩ ra đáp án, liền đẩy cửa ra tiến về phía cửa sơn trang.
Đi tới cửa sơn trang, chỉ thấy trong ngoài sơn trang đã có rất nhiều người với tư thế sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị ứng phó ba vị cường địch hiếm thấy này. Âu Dương Hiên đứng ở chỗ cao, xa xa liền nhìn thấy có ba người đang thong thả đi về phía sơn trang.
Đôt nhiên, một bóng người màu trắng dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía hắn. Hắn đang ngưng tụ chân khí chuẩn bị ra tay, bên tai lại truyền đến một giọng nói quen thuộc ——
"Hiên đại ca!"
Giọng nói này, giọng điệu này, trên đời này sẽ chỉ có một người gọi hắn như vậy—chính là Lam nhi mà hắn mong nhớ ngày đêm! Nhưng thế chưởng đã đánh ra khó thu trở về, hắn lật nhẹ tay, chưởng phong bổ thẳng về phía cây đại thụ cách đó mười bước.
Hắn nhẹ nhàng kéo Kỳ Tử Lam vào trong ngực, rất sợ sẽ đả thương nàng dù chỉ một chút.
"Lam nhi, thật sự là muội ư? Muội không bị thương chứ?"
Giọng điệu lúc nói của hắn rất dịu dàng, làm tất cả mọi người trong Tập Anh sơn trang đều giật nảy mình. Thủ lĩnh của bọn họ lúc nào cũng vùi đầu vào công sự, nhìn nữ nhân cũng chẳng thèm nhìn lâu thêm một chút, hôm nay lại ôm một vị tiểu cô nương như vậy, ngữ điệu nói chuyện còn dịu dàng suýt hù chết người, khiến bọ họ há miệng càng ngày càng lớn.
"Không hề gì! Huynh xem không phải muội vẫn bình an đứng trước mặt huynh đây sao?" Thật sự kỳ quái, lâu như vậy không gặp mặt, gặp mặt rồi câu nói đầu tiên lại hỏi nàng có bị thương không? "Hiên đại ca huynh thật xấu! Nói thì hay lắm rằng sẽ đến tìm người ta chơi, kết quả muội trái trông mong phải chờ đợi, huynh mới gửi được cho muội có hai lá thư. Muội mặc kệ, lần này muội tới tìm huynh, nếu huynh không để muội ở lại đây chơi vài tháng thì muội sẽ đi vân du tứ hải cùng cha mẹ ngay lập tức, để huynh không tìm được muội, xem xem sau này còn ai chơi với huynh nữa không!" Kỳ Tử Lam nắm chặt vạt áo của Âu Dương Hiên, chu miệng uy hiếp.
"Lam nhi, con lại bày tính tình trẻ con ra rồi!" Lúc này, Kỳ Phi Bằng đi phía sau mới mở miệng nói. Nhưng ánh mắt của ông cũng hướng về phía Âu Dương Hiên ý bảo để cho nữ nhi của mình ở lại, bởi vì nếu để tiểu quỷ tinh nghịch này đi theo hai phu thê ông vân du tứ hải, không biết con bé sẽ làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì!
Ông cũng không muốn mạo hiểm, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có một người có thể trị được con bé đó chính là Âu Dương Hiên.
"Có đâu ạ! Hiên đại ca, huynh thấy công phu của muội có tốt hơn lần trước lúc huynh gặp muội không?" Kỳ Tử Lam không đếm xỉa đến những ánh mắt kinh ngạc của người khác, vẫn cứ tựa vào ngực Âu Dương Hiên như cũ.
"Có, tiến bộ rất nhiều. Xem kìa, người muội chảy nhiều mồ hôi thế này cẩn thận bị gió thổi cảm lạnh đó!" Âu Dương Hiên liền lấy ống tay áo lau mồ hôi giúp nàng.
"Kỳ tiền bối, Kỳ phu nhân, hoan nghênh đến Tập Anh sơn trang, nếu có chỗ nào mạo phạm, kính xin lượng thứ." Âu Dương Hiên dắt tay Kỳ Tử Lam, dẫn phu thê Kỳ Phi Bằng đi về phía Lễ lâu.
"Chúng ta mới là người mạo phạm quý trang! Nha đầu này kiên quyết không chịu thông báo lên núi, cứ muốn xông thẳng lên."
"Hiên đại ca, người ta muốn tạo bất ngờ cho huynh thôi mà! Huynh có vui mừng khi gặp muội không?" Kỳ Tử Lam ngẩng đầu hỏi.
"Tất nhiên là vui mừng rồi! Như vậy đi, cho đến khi tiền bối du ngoạn trở về, muội cứ ở lại Tập Anh sơn trang đi. Kỳ tiền bối, ngài đồng ý không?" Âu Dương Hiên đề nghị.
Âu Dương Hiên nói như thế, vừa đúng ý định trong lòng của Kỳ Phi Bằng. Thứ nhất, tình cảm Âu Dương Hiên dành cho Lam nhi đều viết rõ ràng ở trên mặt, ông vốn chẳng có gì phải lo lắng, ông chỉ cần đợi nha đầu Lam nhi này thông suốt, trở lại chuẩn bị đồ cưới là được. Thứ hai, để nha đầu này ở lại đây, vừa đúng dịp để cho hai đứa vun đắp tình cảm, tránh việc con bé đến Tứ Xuyên làm cho Đường Môn long trời lở đất. Ừ! Cứ quyết định như thế đi!
"Nếu như cậu không ngại nha đầu này phiền hà, chịu để cho nó lưu lại, tất nhiên là phu thê chúng ta không có dị nghị gì rồi."
"Thật tốt quá, Hiên đại ca, đây là lần đầu tiên muội đến phương Bắc, huynh phải dẫn muội đi chơi xung quanh đó!" Kỳ Tử Lam nghe vậy, hưng phấn đến kích động, hoàn toàn không lo lắng bản thân mình sắp phải ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
"Đợi ta làm xong việc nhất định sẽ dẫn muội đi." Âu Dương Hiên vỗ vỗ bả vai nàng, cưng chiều nói. Tiếp đó hắn lại nhìn về phía Kỳ Phi Bằng, "Kỳ tiền bối, nếu như thuận tiện, không bằng tối nay hãy ở tệ trang nghỉ lại một đêm!"
"Không, lão phu cùng thê tử phải xuống núi rồi, về phần tiểu nữ, nếu như con bé không ngoan ngoãn, mong hãy quản giáo giúp! Lão phu xin từ biệt." Kỳ Phi Bằng nói xong liền kéo Đường Tâm Điệp đứng dậy.
"Vãn bối tiễn ngài ra cửa."
Thế là sau khi Kỳ Phi Bằng và Đường Tâm Điệp ủy thác Kỳ Tử Lam cho Âu Dương Hiên xong liền yên lòng đi vân du tứ hải.
* * *
Tại lương đình trong Anh uyển của Tập Anh sơn trang, có một đôi phu thê đang nói chuyện với nhau.
"Bạn già, năm nay con trai của chúng ta cũng đã 24 rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa có vợ con gì, ông nói xem có phải đã muộn rồi không?" Vị phụ nhân trong lương đình mở miệng nói chuyện trước.
"Muộn gì chứ? Nam nhân mà! Thường hay để ý tới sự nghiệp, cho nên nó mới chưa có ý định thành thân thôi! Mấy năm nữa nó lại không đòi cưới thê tử để làm ấm giường ấy chứ, bà cứ chờ mà xem." Vị nam tử trung niên trong lương đình đáp lại một cách thảnh thơi.
"Ông không phải là nam nhân à? Sao tôi không thấy ông để ý đến sự nghiệp thế? Năm đó lúc ông còn chưa lấy tôi, đã lưu tình khắp nơi từ lâu rồi, sao ông không giống con trai mình, đã hơn 20 rồi mà vẫn chưa biết mùi vị phấn son là gì! Còn nữa, ý của ông là ông lấy tôi là để đặc biệt làm ấm giường cho ông đúng không hả?" Vị phu nhân kia bỏ qua vẻ mặt lo lắng ban đầu, chuyển thành vẻ mặt ‘quyết không bỏ qua’.
"Bà này, ý tôi là nói. . . . . . nói. . . . . . ấy, không phải lúc đầu chúng ta đang thảo luận chuyện của con sao? Sao giờ lại chuyển chủ đề lên người tôi vậy." Nam tử trung niên vừa thấy kiều thê nghiêm mặt lại, vội vàng cầu xin tha thứ, để tránh buổi tối phải ngủ ở sương phòng trong Sỉ viên.
Vì dời đi lực chú ý của thê tử mà ông đành phải đổi gấp đề tài trở lại người con trai.
Đôi phu thê này chính là cha mẹ của Âu Dương Hiên —Âu Dương Hoa và Hồng Ngọc Kiều.
Hồng Ngọc Kiều liếc Âu Dương Hoa một cái, không đáp lời.
Âu Dương Hoa thấy thế, vội vàng bồi thêm một câu: "Bà à, đừng nóng giận, bà tức giận tôi sẽ đau lòng lắm, chuyện của con rất quan trọng, đừng nhắc đến những chuyện cũ năm xưa nữa!"
Hồng Ngọc Kiều bị lời nói của ông làm cho tức cười.
"Đúng rồi, bạn già, nghiêm túc mà nói, liệu con của chúng ta có thể thích nam nhân đẹp hay không?" Người làm mẹ là bà không thể không nghĩ đến trường hợp này, nếu không thì sao chưa từng nghe thấy con nó nói thích cô nương nhà nào, hoặc là nhìn thấy nó và hai hỗn tiểu tử Đạm Đài Đình cùng Công Tôn Dục vào Bách Hoa phường ở trên trấn chứ?
"Bà đừng có suy nghĩ lung tung, con của chúng ta rất bình thường! Tôi thấy ——"
Đột nhiên lời nói của Âu Dương Hoa bị một nữ hài chạy từ ngoài Anh uyển vào cắt ngang.
"Cha, mẹ, hai người nhất định không tin đâu, đại ca, đại ca huynh ấy. . . . . ." Nữ hài kia chạy gấp đến nỗi thở không ra hơi.
"Nhu Nhu, có chuyện gì vậy? Đại ca con làm sao?"
Nữ hài này chính là muội muội của Âu Dương Hiên —Âu Dương Nhu.
"Đại ca huynh ấy ôm một cô nương từ bên ngoài trang xông vào!"Giọng điệu của Âu Dương Nhu cho thấy tính nghiêm trọng của chuyện này.
Bởi vì từ đời thủ lĩnh trước của Tập Anh sơn trang cho tới gã sai vặt phòng bếp đều biết Âu Dương Hiên xưa nay không gần nữ sắc, ngay cả Thiệu Lâm - biểu muội của Âu Dương Hiên – đang trú tạm ở Tập Anh sơn trang nhiều lần vô tình hoặc cố ý bày tỏ ý ái mộ với hắn, hắn đều dùng thái độ huynh muội để đối đãi. Hôm nay hắn lại ôm một cô nương trước mặt mọi người, cũng khó trách Âu Dương Nhu lại kinh ngạc như thế.
"Nhu Nhu, con chắc chắn người kia là đại ca con chứ?" Hồng Ngọc Kiều không tin.
"Không nhầm đâu ạ! Kể cả là quần áo, diện mạo, đều là đại ca không sai ạ! Đại ca còn nói Diệp Phong và Diệp Vũ đừng đi theo huynh ấy! Ai nha, cha mẹ, tự hai người đi coi trộm một chút là chẳng phải sẽ rõ ạ!" Dứt lời, Âu Dương Nhu không đợi cha mẹ trả lời, liền kéo bọn họ về phía Lễ lâu.
* *
Rất nhanh sau đó, ba người đã tới Lễ lâu. Nhưng khi bọn họ tới Lễ lâu thì vừa đúng lúc Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam tiễn phu thê Kỳ Phi Bằng rời khỏi Tập Anh sơn trang, vì vậy không được gặp mặt.
"Người đâu?" Hồng Ngọc Kiều nhìn thật lâu, nơi đó còn chẳng có bóng dáng của con trai bà chứ đừng nói gì đến cô nương trong miệng Nhu Nhu.
"Ơ? Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn ở đây mà!" Âu Dương Nhu nghi ngờ, hoài nghi liệu có phải khi nãy chỉ là một giấc mộng không.
"A, có rồi có rồi!" Âu Dương Nhu đột nhiên kêu lên.
"Con có rồi? Mấy tháng? Cha đứa bé là ai? Mẹ nhất định sẽ làm chủ giúp con!" Hồng Ngọc Kiều khẩn trương cầm tay Âu Dương Nhu hỏi.
Âu Dương Hoa đứng ở một bên không khỏi thở dài một hơi. Lão bà bảo bối này của ông đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà tính tình vẫn bất định, già rồi mà cứ như tiểu cô nương, nhưng đây chính là điểm ông thích ở lão bà nhà mình.
"Mẹ, mẹ nói gì thế! Con nói là đại ca và vị cô nương kia đến rồi!" Âu Dương Nhu chỉ vào hai người ngay phía trước đang đi về phía bọn họ.
Âu Dương Hoa và Hồng Ngọc Kiều nhìn theo hướng con gái chỉ, quả nhiên thấy con trai của mình đang dắt tay một cô nương.
"Hiên nhi, sao con không ở Nghĩa lâu? Vị cô nương này là ——" Hồng Ngọc Kiều thấy thế vội vàng tiến lên làm bộ "vô tình gặp gỡ" với con trai.
"Cha, mẹ, để con giới thiệu với hai người, vị cô nương này tên là Kỳ Tử Lam, sáu năm trước chính nàng và tiền bối Kỳ Phi Bằng đã cứu con. Lam nhi, đây là cha và mẹ ta."
"Bá phụ, bá mẫu, chào hai bác!" Kỳ Tử Lam chào hỏi phu thê Âu Dương Hoa. Khi nàng nhìn lên thấy cha mẹ của Âu Dương Hiên thì mắt bỗng chốc sáng lên. Nàng thầm nghĩ ngoại hình của cha mẹ Hiên đại ca thật là đẹp, khó trách khi lớn lên Hiên đại ca lại tuấn dật như vậy!
Mà lúc Hồng Ngọc Kiều thấy Kỳ Tử Lam thì vô cùng yêu thích, hận không thể bắt Hiên nhi nhà bà cưới vợ ngay lập tức.
"Kỳ Tử Lam? Cháu chính là cô con gái mất tích của Kỳ Phi Bằng?" Âu Dương Hoa nghi ngờ.
"Vâng." Kỳ Tử Lam cung kính trả lời.
"Vậy mười năm trước đó cháu đã ở đâu?"
Kỳ Tử Lam ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Âu Dương Hiên.
"Cha, đó là chuyện riêng của nàng, cha mẹ nàng cũng không biết, chúng ta cũng đừng làm khó nàng." Âu Dương Hiên không thích phụ thân ép hỏi Lam nhi.
"Đúng vậy, bạn già, chuyện này không liên quan đến chúng ta, ông hỏi nhiều làm gì?" Hồng Ngọc Kiều cũng ủng hộ.
"Đúng vậy! Cha, cha đừng quản nhiều chuyện như vậy!" Đột nhiên Âu Dương Nhu liếc thấy nha hoàn bên người của Thiệu Lâm đang dìu nàng tới đây, "Ah, Lâm biểu tỷ cũng tới kìa!"
"Vậy mấy người trẻ tuổi các con cứ hàn huyên một chút đi! Hai ông bà già chúng ta không ở đây làm vướng mắt mấy đứa nữa." Hồng Ngọc Kiều kéo trượng phu cùng rời đi.
"Hiên biểu ca ——" Giọng nói yêu kiều của ThIệu Lâm càng ngày càng rõ ràng cùng với sự tiếp cận của nàng.
"Thiệu Lâm, đây là Lam nhi. Lam nhi, đây là biểu muội của ta: Thiệu Lâm; đây là muội muội của ta: Nhu Nhu, ta đã từng nhắc đến muội ấy với muội, còn nhớ không?" Âu Dương Hiên giới thiệu một cách đơn giản.
"Là Nhu tỷ tỷ, muội nhớ chứ! Hiên đại ca đã kể rất nhiều chuyện về tỷ cho muội nghe!" Kỳ Tử Lam hưng phấn nói, "Lâm biểu tỷ, muội có thể gọi tỷ như vậy được không?" Kỳ Tử Lam chớp đôi mắt to nhìn Thiệu Lâm, thân thiện hỏi.
"Tất nhiên là có thể rồi." Thiệu Lâm mỉm cười, dịu dàng trả lời. "Oa, Lâm biểu tỷ cười thật đẹp! Cha suốt ngày mắng muội không hiểu quy củ, cha thường nói nữ hài tử thì phải có bộ dáng của nữ hài tử. Muội nghĩ bộ dáng của nữ hài tử mà cha muội nói nhất định là giống như bộ dáng của Lâm biểu tỷ. May mà cha muội không thấy, nếu không cha lại nhân cơ hội này giáo huấn muội một trận." Kỳ Tử Lam le lưỡi, mặt sùng bái nhìn Thiệu Lâm.
"Còn tỷ thì sao? Sao Lam nhi lại không nói đến tỷ, chẳng lẽ tỷ không có bộ dáng của nữ hài tử à?" Âu Dương Nhu không cam lòng hỏi.
"Muội ấy hả, sợ là khó lắm!" Không đợi Kỳ Tử Lam trả lời, Âu Dương Hiên đã nhanh nhảu mỉa mai.
"Đại ca, sao huynh lại nói như vậy, dầu gì muội cũng là muội muội ruột của huynh mà!" Âu Dương Nhu cong môi lên, bất mãn nói.
"Chính bởi vì muội là muội muội ruột của huynh nên huynh mới nói những lời thật lòng với muội! Nếu là người khác, huynh đây lười phải mở miệng." Âu Dương Hiên lộ ra nụ cười hiếm có.
"Vậy còn muội? Chắc muội không giống như những gì cha muội nói là ‘hỏng’ chứ?" Kỳ Tử Lam cau mày, mặt lo âu nhìn hắn.
"Đồ ngốc, muội ấy hả, chỉ cần là chính mình, vui vẻ là tốt rồi, đừng lo lắng linh tinh!" Âu Dương Hiên vỗ vỗ đầu nàng. Hắn yêu chính là bộ dáng này của nàng, cũng không hy vọng nàng vì thế mà hao tổn tinh thần.
Thiệu Lâm bị lãng quên cố ý ho khan vài tiếng, mới thu hút được sự chú ý của mọi người.
"Thiệu Lâm, thân thể muội không tốt, sao lại ra ngoài hứng gió vậy, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Âu Dương Hiên lo lắng bệnh của nàng lại tái phát, nên quan tâm khuyên nhủ.
"Hiên biểu ca, Lâm Lâm nghe nói có người xông lên núi, cho nên mới ra ngoài xem một chút." Thiệu Lâm từ nãy tới giờ không hề rời mắt khỏi Âu Dương Hiên, mà nàng cũng kỳ vọng ánh mắt của hắn có thể dừng trên người nàng, cẩn thận nhìn nhìn nàng, nhưng khiến nàng kinh ngạc chính là: từ đầu đến cuối ánh mắt của Hiên biểu ca chỉ chú ý đến cô nương tên là Lam nhi, hơn nữa rõ ràng huynh ấy còn nở nụ cười.
Tới Kình Thiên nhai mấy năm này, số lần Hiên biểu ca cười có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay trên mặt Hiên biểu ca luôn mang theo tươi cười. Chẳng lẽ mình chưa dủ tốt sao? Rốt cuộc cô nương Lam nhi đó là tốt hơn nàng ở chỗ nào?
"Không có chuyện gì, đừng lo lắng. Hạnh nhi, đưa tiểu thư trở về phòng." Âu Dương Hiên nói với nha hoàn bên người Thiệu Lâm, ngay sau đó lại xoay người nói với Kỳ Tử Lam: "Đến đây đi, ta dẫn muội đến chỗ khác thăm quan."
"Thân thể Lâm biểu tỷ không tốt sao? Lam nhi có biết chút y thuật, hay là để Lam nhi khám giúp tỷ!" Nói xong, Kỳ Tử Lam liền đưa tay muốn bắt mạch cho Thiệu Lâm.
Ai ngờ nàng vừa mới đụng phải cổ tay Thiệu Lâm thì Thiệu Lâm liền ghét bỏ hất tay của nàng ra, "Đừng đụng vào ta!"
Mặc dù mới ở chung một lát, nhưng nàng lập tức cảm nhận được Kỳ Tử Lam có đầy tính uy hiếp với nàng. Nhất định là nàng ta tới cướp biểu ca đi, nàng ta là kẻ địch, nàng còn lâu mới để cho nàng ta chạm vào mình. Huống chi nàng ta mới mấy tuổi, làm sao có thể biết y thuật được?
"Muội. . . . . . muội không cố ý, muội chỉ muốn giúp một tay. . . . . ." Kỳ Tử Lam luống cuống tay chân nhìn Âu Dương Hiên.
"Hạnh nhi, đưa tiểu thư trở về phòng." Âu Dương Hiên trầm giọng ra lệnh. Không ai được đối xử với Lam nhi như vậy, cho dù là biểu muội của hắn cũng không thể làm như thế!
Thiệu Lâm vừa nghe thấy giọng điệu như muốn đuổi người của Âu Dương Hiên, cặp mắt lập tức bị một tầng sương bao phủ, hốc mắt đã chứa đầy nước, nhưng Âu Dương Hiên vẫn không có bất cứ hành động nào. Nàng không thể tin được Hiên biểu ca lại đối xử với nàng như vậy. Nhất thời nàng cứ đứng ngây ngẩn, chỉ có thể để mặc Hạnh nhi đỡ trở về phòng.
"Hiên đại ca, Lâm biểu tỷ bị hành động của muội làm cho khóc à?" Kỳ Tử Lam hoang mang.
"Không đâu, muội đừng để trong lòng. Đến đây đi!" Âu Dương Hiên vô cùng cưng chiều nhìn vẻ mặt tổn thương của Kỳ Tử Lam.
"Muội cũng muốn đi!" Âu Dương Nhu kêu giật lên như mới vừa tỉnh dậy sau cơn mê. Vừa nãy nàng cũng bị dọa sợ, tuyệt đối không ít hơn Thiệu Lâm. Đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy đại ca nổi nóng không phải vì chuyện công việc! Xem ra, cô bé Lam nhi này chiếm một vị trí khá quan trọng trong lòng đại ca. Nhưng Lâm biểu tỷ thật đáng thương, đợi chờ nhiều năm như vậy mà vẫn không có cách nào khiến đại ca động lòng!
"Muội mau đi rèn luyện tính tình đi, để tránh không ai thèm lấy!" Âu Dương Hiên không quay đầu lại nói.
"Đại ca!" Âu Dương Nhu giận đến dậm chân tại chỗ.
* * *
"Oa —— lớn quá, nơi này còn lớn hơn cả Yên Lam sơn trang nữa!" Kỳ Tử Lam liên tiếp thốt ra những lời cảm thán.
Giờ phút này Âu Dương Hiên không ở Nghĩa lâu xử lý bang vụ, lại cùng với một tiểu cô nương đi dạo tất cả các uyển, tất cả các thành viên ở tất cả các lâu các uyển đều sửng sốt vì chuyện này nhưng mọi người không ai dám nói năng gì dù chỉ là tiếng ‘hừ’ nhỏ. Thế nhưng trong số đó có người không hề sợ đại đương gia sẽ nổi giận, cố tình đến chắn trước mặt Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam.
"Ha ha ha, tiểu cô nương thật là xinh đẹp! Từ đâu tới vậy?" Công Tôn Dục cười có thâm ý khác.
"Ta xinh đẹp mà còn cần huynh nhận xét à? Mọi người đều quá rõ ràng rồi, cần gì huynh phải tới tán dương, huynh đúng là rễ hành mà!" Sự hứng thú khi chỉnh người của Kỳ Tử Lam lại trỗi dậy. Không có cách nào, ai bảo " rễ hành " này lại cười đến gian trá như thế!
"Ta không phải củ hành!" Công Tôn Dục tức giận kêu to.
"Vậy thì là tỏi rồi!" Kỳ Tử Lam sử dụng bản lĩnh ‘gương mặt ngây thơ’.
Công Tôn Dục bị Kỳ Tử Lam chỉnh, mặt lúc trắng lúc xanh, một câu cũng không nói nên lời.
Âu Dương Hiên đứng bên cạnh liều mạng nín cười, không để cho mình cười thành tiếng. Mộ Dung Ngạo đi cùng Công Tôn Dục mặt không thay đổi quan sát tiểu cô nương như con quỷ nhỏ nghịch ngợm bên cạnh Âu Dương Hiên.
"Hiên đại ca, không sao đâu mà! Huynh cứ cười thành tiếng đi không ai để ý đâu, nhịn lâu sẽ bị nội thương đấy! Mặc dù Lam nhi biết chút y thuật, nhưng chữa trị nội thương thì muội đây chưa đủ lão luyện!" Kỳ Tử Lam rất phóng khoáng vỗ vỗ bả vai Âu Dương Hiên.
Giờ phút này Âu Dương Hiên cũng không nhịn được nữa, nhất thời cười phá lên. Hình tượng bình tĩnh, nghiêm túc hằng ngày của hắn đã bị phá hủy hoàn toàn chỉ trong tích tắc.
"Ah? Vị đại ca mặt không biểu cảm này là ai vậy? Xin chào, ta tên là Kỳ Tử Lam, đây là lần đầu tiên ta đến quý bảo địa, xin hỏi tôn tính đại danh của vị đại ca này?" Người với vẻ mặt không thay đổi trước mắt lại khơi lên sự hứng thú của Kỳ Tử Lam. Hiên đại ca cười đến nghiêng ngả vậy mà khóe miệng hắn ngay cả động cũng không động lấy một lần, thật là quái dị!
"Mộ Dung Ngạo." Hắn trả lời một cách ngắn gọn.
"Hẹp hòi!" Kỳ Tử Lam không hài lòng nói, "Hiên đại ca, huynh có cảm thấy người này rất hẹp hòi không!?" Kỳ Tử Lam kéo kéo ống tay áo Âu Dương Hiên hỏi.
"Tại sao?" Công Tôn Dục vốn giận đến không muốn nói thêm lời nào vẫn tò mò hỏi. Từ trước đến giờ chỉ có người ta nói Mộ Dung Ngạo người cũng như tên, vô cùng kiêu ngạo, chứ chưa từng có người nào nói hắn hẹp hòi, hơn nữa còn là một tiểu cô nương lần đầu gặp mặt!
Âu Dương Hiên đang cười như nắc nẻ cũng ngừng lại, chuẩn bị nghe Kỳ Tử Lam phát biểu suy nghĩ vĩ đại của nàng; mà nhân vật chính Mộ Dung Ngạo cũng nhướn mày, chờ nghe Kỳ Tử Lam giải thích.
Kỳ Tử Lam hắng giọng, lớn tiếng tuyên bố ——
"Bởi vì ta nói tổng cộng hai mươi ba chữ, mà hắn lại hẹp hòi chỉ trả lời ta ba chữ! Làm ơn, dầu gì hắn cũng nên đáp: Xin chào, ta tên là Mộ Dung Ngạo; hoặc là nói: rất hân hạnh được biết cô nương, ta là Mộ Dung Ngạo; nếu không nữa thì cũng có thể nói: ta là Mộ Dung ngạo, cô nương đã quen với nơi đây chưa? Bằng không hắn cũng có thể nói. . . . . ."
Kỳ Tử Lam còn có một đống lời thoại chưa nói ra thì Công Tôn Dục và Âu Dương Hiên đã không khách khí cười phá lên.
"Cho nên ta nói cá tính của huynh chẳng giống với tên huynh chút nào, chỉ là quỷ hẹp hòi mà thôi! Thôi, không nói chuyện với hai người nữa, Hiên đại ca, chúng ta đến nơi khác đi dạo một chút, đừng để ý đến bọn họ nữa, chúng ta đi thôi!" Kỳ Tử Lam kéo Âu Dương Hiên rời đi, "Sau này còn gặp lại! Củ tỏi và quỷ hẹp hòi." Kỳ Tử Lam không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên hướng về phía sau vẫy vẫy, coi như nói lời từ biệt.
"Xem ra Kình Thiên nhai của chúng ta sẽ có một kiếp nạn lớn, mà lão bà tương lại của lão đại chính là đại tai ương." Mộ Dung Ngạo lắc đầu một cái, cất bước đi về phía Cúc uyển.
"Ta. . . . . . ta đồng ý, tiểu. . . . . . quỷ hẹp hòi, ha ha ha ——" Công Tôn Dục ôm bụng cười nghiêng ngả tại chỗ.