Mở đầu
Lãnh địa Thanh Long là bang phái do bốn gia tộc họ kép của Trung Quốc là Âu Dương, Mộ Dung, Công Tôn, Đàm Đài lập nên.
Theo quy định của lãnh địa Thanh Long, nếu đời sau của bốn gia tộc có người trưởng thành, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ được đề cử làm thủ lĩnh kế nhiệm. Dưới thủ lĩnh còn có đại lĩnh chủ, nhị lĩnh chủ, tam lĩnh chủ, được tuyển ra từ những người con trưởng thành của ba gia tộc còn lại, mỗi nhà giữ một địa vị nhất định; bốn người này tạo thành nòng cốt của lãnh địa Thanh Long, vì vậy sẽ không ngừng mở rộng ra bên ngoài, tạo thành hệ thống lãnh địa Thanh Long hùng mạnh.
Lãnh địa Thanh Long không giống với những bang phái khác, bọn họ không thu phí bảo hộ của dân chúng, nhiều thời thủ lĩnh còn nghiêm cấm thủ hạ quấy nhiễu cuộc sống của người dân. Bọn họ dùng tài sản vốn có của bốn gia tộc để làm ăn buôn bán. Trừ việc mở lầu xanh*, cá cược, trộm cướp ra, chỉ cần là việc có thể kiếm tiền, bọn họ đều tham gia. Vào hai đời thủ lĩnh trước việc làm ăn càng ngày càng phát đạt, sản nghiệp càng ngày càng nhiều. Bọn họ dựa vào tài lực hùng hậu của bản thân, chiêu mộ được sức lực của các cao thủ ở khắp nơi để bảo vệ tài sản của mình. Hơn thế, ngoại trừ tổng đàn được lập ở Kình Thiên nhai ra, khắp đại giang nam bắc đâu đâu cũng có phân đường (=chi nhánh). (*CV để ‘chơi gái’, e thấy nó nặng nề quá nên để là ‘mở lầu xanh’)
Thật ra lãnh địa Thanh Long trong mắt người giang hồ là một bang phái lớn nhưng trong mắt những người dân bình thường nó cũng chỉ là nơi người đứng đầu sở hữu sản nghiệp của một gia tộc cự phách, làm ăn buôn bán lớn mà thôi.
Mà hội viên chủ yếu của lãnh địa Thanh Long - tức người của bốn gia tộc - trừ những người đọc đủ thứ thi thư trên đời ra thì đều là những người có thành tựu trong giới võ học.
Lãnh địa Thanh Long chẳng những nổi danh khắp nơi, mà thanh thế của nó còn càng ngày càng tăng. . . . . .
Yên Lam sơn trang ở Dương Châu là nơi ở của phu thê Kỳ Phi Bằng - danh y đương thời. Kỳ Phi Bằng không những rất giỏi nghề y mà còn tìm tòi cả võ học, vì vậy người trong giang hồ đều gọi Kỳ Phi Bằng là ‘thần y võ sinh’. Mặc dù thê tử của hắn - Đường Tâm Điệp – xuất thân từ thế gia dùng độc - Đường Môn Tứ Xuyên - nhưng vì thể chất không thích hợp luyện võ nên không rành võ học, nhưng cầm, kỳ, thi, họa đều tinh thông, thêu thùa lại càng không cần nói.
Phu thê Kỳ Phi Bằng vô cùng ân ái, trong mắt người đời họ là một đôi ‘thần tiên quyến lữ’.
Hôm nay khắp nơi trong Yên Lam sơn trang đều giăng đèn kết hoa, thì ra là tháng trước Đường Tâm Điệp sinh hạ một bé gái, hôm nay chính là ngày đầy tháng, vì vậy Kỳ Phi Bằng - chủ nhân của Yên Lam sơn trang - đặc biệt tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Bởi vì Đường Tâm Điệp thể chất suy nhược, không chịu nổi thêm một lần sinh đẻ nữa nên Kỳ Phi Bằng càng yêu thương cô con gái này hơn.
Lúc này phu thê Kỳ Phi Bằng đang tiếp đón khách khứa ở đại sảnh, còn nhân vật chính ngày hôm nay lại đang ngủ say sưa trong phòng của cha mẹ.
Đường Tâm Điệp thấy tất cả khách mời đều đã đến, liền phân phó một nữ tỳ bế Kỳ Tử Lam ra, không ngờ: "Lão gia, phu nhân, tiểu thư. . . . . . tiểu thư. . . . . ." Nữ tỳ được sai đi bế Kỳ Tử Lam đến hoảng loạn chạy từ trong viện ra, không ngừng thở hổn hển.
"Tiểu thư làm sao? Ngươi mau nói đi xem nào!" Đường Tâm Điệp cầm tay nữ tỳ kia, lo lắng hỏi.
"Tiểu thư. . . . . . không thấy tiểu thư đâu ạ!" Nói xong, nữ tỳ kia liền khóc. Từ sau khi Kỳ Tử Lam được sinh ra, nàng dãd"đ"l"l"q"đ đảm nhiệm chăm sóc tiểu thư. Nàng thật lòng yêu thích tiểu thư, hôm nay không thấy tiểu thư đâu, tất nhiên nàng cực kỳ đau lòng.
"Cái gì?" Kinh ngạc qua đi, Đường Tâm Điệp ngã ngồi trên ghế, nước mắt tuôn như suối.
"Truyền lệnh xuống, huy động toàn bộ gia đinh, không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào xung quanh đây!" Kỳ Phi Bằng lớn tiếng quát, lúc này hắn kinh ngạc cũng không thua kém gì Đường Tâm Điệp.
Khách khứa rối rít bàn luận to nhỏ ——
"Sao lại như vậy?"
"Hôm nay là ngày vui đầy tháng, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế!"
"Chẳng lẽ là có người trộm đi? Thật là độc ác!"
"Nghe nói ở phương bắc có kẻ chuyên đi bắt cóc những đứa bé mới vừa đầy tháng. Chẳng lẽ đứa nhỏ nhà Kỳ trang chủ . . . . . ."
Lúc này có một vị khách đứng lên.
"Kỳ trang chủ, ở đây có rất nhiều người, không bằng để chúng tôi giúp tìm kiếp xung quanh viện xem!"
"Đúng vậy, đúng vậy! ‘’ Những người còn lại cũng phụ họa theo.
"Xin hỏi trên người lệnh ái có tín vật gì đặc biệt không?" Vị khách kia không đợi Kỳ Phi Bằng trả lời lại hỏi tiếp.
"Trên cổ tiểu nữ có đeo một chiếc khóa vàng, bên trên có khắc chữ ‘Kỳ’; ngoài ra trên tay trái còn có nốt ruồi son." Đường Tâm Điệp cố nén bi thương, cẩn thận nói rõ.
"Vậy đành làm phiền các vị vậy!" Kỳ Phi Bằng ôm quyền nói.
Thế là khách khứa rối rít đứng dậy, tản ra bốn phía sơn trang.
Sau khi khách khứa rời khỏi đại sảnh, Đường Tâm Điệp cũng không áp chế nội tâm bi thương nữa, "Lão gia, chàng nói nên làm sao bây giờ? Nếu thật sự không thấy con gái chúng ta đâu nữa, thì thiếp phải làm sao?" Nói xong, nàng liền bất tỉnh.
Tất bật cả một buổi chiều, màn đêm sắp bao phủ mọi nơi, tất cả những người ra ngoài tìm kiếm Kỳ Tử Lam đều đã lục tục trở lại sơn trang.
"Hôm nay đã làm phiền các vị giúp tìm kiếm tiểu nữ, dù chưa tìm thấy, nhưng Kỳ mỗ vô cùng cảm kích. Giờ sắc trời đã tối, không bằng các vị hãy ở lại trang dùng bữa, tối nay xin tạm nghỉ ở tệ trang một đêm. Nếu tiếp dãi chưa được chu đáo thì mong các vị thứ lỗi." Dứt lời, Kỳ Phi Bằng rời khỏi đại sảnh.
* * *
Mười năm sau
"Lão gia, Lam nhi đã mất tích mười năm rồi, mười năm này chúng ta đã tìm kiếm khắp mọi nơi nhưng đến nay vẫn không có một chút tin tức nào cả, chẳng lẽ con chúng ta đã không còn trên cõi đời này nữa?" Đường Tâm Điệp ngồi bên cạnh Kỳ Phi Bằng, rưng rưng hỏi.
"Không đâu, không có tin xấu truyền đến, chứng tỏ rằng Lam nhi của chúng ta vẫn còn sống." Kỳ Phi Bằng an ủi.
"Cha, mẹ, hai người nhìn này, con đút cho nó ăn độc dược, sau đó lại cho nó ăn thuốc giải, nó vẫn khỏe mạnh này!" Một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi chạy từ ngoài vào đại sảnh, tay đang ôm một con thỏ trắng.
"Yên nhi, sao con lại cho một con vật nhỏ như vậy ăn độc dược? Mẹ đã nói con nghe bao nhiêu lần rồi, làm vậy là không đúng đâu!" Đường Tâm Điệp lắc đầu một cái, nàng thật hết cách với Tử Yên. Tử Yên luôn thích cho động vật nhỏ thử độc dược nó mới chế ra.
"Yên nhi, mẹ con nói con nghe rõ chưa?" Kỳ Phi Bằng bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Kỳ Tử Yên được Kỳ Phi Bằng mang về khi đi ra ngoài tìm Kỳ Tử Lam. Lúc ấy hắn đi ngang qua một gia đình, phát hiện toàn bộ người trong đó đều mắc bệnh đậu mùa, tất cả đã qua đời chỉ còn duy nhất một bé gái sống sót. Vì vậy, Kỳ Phi Bằng mang bé gái đó về nhà, nuôi dưỡng từ nhỏ, coi như con ruột mình, đặt tên là Kỳ Tử Yên. Đến nay đã được mười năm. Trong thời gian này, Kỳ Tử Yên học được rất nhiều thứ. Kỳ Tử Yên không có hứng thú với y dược mà chỉ thích đọc sách độc dược, điều này khiến Kỳ Phi Bằng vô cùng lo lắng, sợ con bé sẽ lầm đường lạc lối đi hại người khác.
Mà mười năm nay, phu thê Kỳ Phi Bằng vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm kiếm Kỳ Tử Lam, nhưng không hề có chút tin tức nào hết.
"Lão gia, phu nhân, bên ngoài sơn trang có một đứa bé muốn xông vào trong trang chúng ta, giờ đang bị mấy gia đinh ngăn ở ngoài. Con bé đó cầm một phong thư, chỉ đích danh muốn ngài đọc." Trần tổng quản thở hồng hộc đưa lá thư cho Kỳ Phi Bằng.
Kỳ Phi Bằng nhận bức thư, lập tức mở nó ra ——
Kỳ Trang chủ:
Mười năm trước mang lệnh ái đi, nay trả lại, đã mạo phạm, xin hãy tha lỗi.
Trong lá thư chỉ viết mấy chữ này, tên cũng không có. Kỳ Phi Bằng xem thư xong, lập tức bảo Trần tổng quản dẫn tiểu cô nương cầm bức thư đến vào trong phòng khách.
"Lão gia, ngài phải cẩn thận, con bé kia tuy còn nhỏ tuổi nhưng võ công cũng không tệ, tôi phải phái bốn gia đinh mới ngăn được con bé đó lại!" Trần tổng quản dặn dò.
Chỉ chốc lát sau, một cô bé vóc người nhỏ nhắn, buộc tóc hai bên theo Trần tổng quản tiến vào đại sảnh. Cô bé có đôi mắt to tròn không ngừng chuyển động, như thể tất cả mọi thứ xung quanh khiến cô bé rất kinh ngạc.
"Tâm Điệp, theo như bức thư thì bé gái kia chính là Lam nhi của chúng ta!" Kỳ Phi Bằng kích động nói với thê tử đang đứng bên cạnh.
Thoáng chốc, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô bé kia. Mọi người nhìn kỹ mới phát hiện ra cô bé cực kỳ giống phu nhân, nhất là đôi mắt to tròn, đúng là cùng một khuôn mẫu in ra.
Đường Tâm Điệp vội chạy tới bên cạnh tiểu cô nương kia, đứng ở trước mặt cô bé, xắn tay áo bên trái của cô bé lên.
"Nốt ruồi son. . . . . ." Đường Tâm Điệp vội vàng lục lọi trên vai cô bé, móc ra một chiếc khóa vàng từ trong lòng cô bé, quả nhiên phía trên có khắc chữ "Kỳ".
"Là Lam nhi, thật sự là Lam nhi của chúng ta!" Đường Tâm Điệp kích động ôm tiểu cô nương kia.
Kỳ Phi Bằng cùng tất cả người hầu đều vui mừng đến chảy nước mắt, chỉ có Kỳ Tử Yên là lạnh lùng đứng một bên nhìn cảnh này.
"Lam nhi, Lam nhi, nhìn mẹ đi, mẹ chính là mẹ con!"
"Mẹ." Kỳ Tử Lam ngọt ngào nói một câu mà Đường Tâm Điệp đã mong chờ mười năm.
"Nào con gái ngoan, mau để cho cha con nhìn con một chút, để cha con thấy con lớn lên xinh đẹp như thế nào!" Đường Tâm Điệp dắt Kỳ Tử Lam đi về phía Kỳ Phi Bằng.
"Cha." Kỳ Tử Lam không hề sợ người lạ, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
"Lam nhi, mười năm qua con đã ở đâu? Cha đã tìm con rất cực khổ!" Kỳ Phi Bằng bế Kỳ Tử Lam, để con gái ngồi trên đùi mình.
"Cha, con gái đã làm cha lo lắng rồi, nhưng con đã hứa với với một người là sẽ không nói nên xin cha đừng tức giận."
Kỳ Phi Bằng thấy Kỳ Tử Lam mặt mày kiên quyết nên cũng không hỏi tới cùng, chỉ cần con gái có thể trở về là hắn đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
"Yên nhi, Lam nhi là con ruột của cha và mẹ con, khi em con mới được đầy tháng đã bị người ta mang đi, bây giờ em con đã trở về, con phải đối xử tốt với em con, biết không?" Kỳ Phi Bằng nói với Kỳ Tử Yên.
"Dạ con biết, cha." Kỳ Tử Yên không cam lòng trả lời.
Dưới sự chỉ thị của Kỳ Phi Bằng, hạ nhân hết sức bộn rộn: vội vàng dọn dẹp phòng ốc, vội vàng mua quần áo, phòng bếp phụ trách việc chuẩn bị thức ăn. Ai nấy đều vui mừng khôn xiết vì Kỳ Tử Lam đã trở về, chỉ có một người thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ: người này chính là Kỳ Tử Yên.
Kỳ Tử Yên không để ý đến cảnh tượng bận rộn bên trong trang, một mình lẳng lặng rời khỏi đại sảnh, tiếp tục đi thử nghiệm thuốc độc mà mình mới chế ra.
* * *
Chỉ chớp mắt, Kỳ Tử Lam đã trở lại Yên Lam sơn trang được nửa năm. Cô bé học được không ít y thuật và phương pháp luyện chế đan dược từ Kỳ Phi Bằng. Kỳ Phi Bằng cũng không dạy quá nhiều võ công cho con gái. Hắn chỉ dạy con một chút Cầm Nã Thủ căn bản và cả khinh công.
Tư chất của Kỳ Tử Lam không tệ, hơn nữa cô bé đã biết chút võ công, cho nên cô bé có thể đánh ngang tay với Kỳ Tử Yên, chỉ hơi thiếu kinh nghiệm thực chiến mà thôi.
Mọi người trong Yên Lam sơn trang đều lớn tuổi hơn Kỳ Tử Lam, không có người chơi cùng cô bé, mà bình thường hoặc Kỳ Tử Yên lạnh nhạt với cô bé không thì bắt nạt cô bé, không hề muốn chơi với Kỳ Tử Lam, vì vậy thường thì cô bé đều chơi một mình trong sơn trang hoặc nơi gần sơn trang. Mặc dù thỉnh thoảng cô bé cũng đùa hơi thái quá nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến tình yêu thương của mọi người trong sơn trang dành cho cô.
Lúc này, Kỳ Tử Lam mới đi ra từ phòng bếp, nữ đầu bếp cầm hai miếng bánh đậu xanh cho cô bé, cô bé liền vui vẻ cầm lấy hai miếng bánh rồi chạy đến phòng Đường Tâm Điệp
"Mẹ, con mang bánh đậu xanh đến cho mẹ này, mẹ ăn đi!"
"Lam nhi, con lại quên gõ cửa rồi." Đường Tâm Điệp dịu dàng trách.
"A! Vậy con ra ngoài gõ cửa lại." Kỳ Tử Lam xoay người định đi ra khỏi phòng của mẫu thân.
"Không cần đâu! Con bé này thật là…." Đường Tâm Điệp cười kéo cô bé lại, yêu thương xoa xoa đầu con gái mình.
"Mẹ, con lấy bánh đậu xanh từ nhà bếp đó, bánh mới ra lò đó nha!" Kỳ Tử Lam giơ hai miếng bánh lên trước mặt mẹ mình.
"Vậy con ăn đi." Đường Tâm Điệp cảm thấy vui mừng vì con gái biết hiếu thuận.
"Mẹ, con và mẹ mỗi người một miếng!" Kỳ Tử Lam nhét một miếng bánh vào tay mẫu thân mình rồi cầm miếng bánh còn lại bắt đầu ăn.
"Mẹ, đây là gì thế ạ? Vừa có kim vừa có chỉ ." Kỳ Tử Lam tò mò nhìn thứ trên bàn hỏi.
"Cái này gọi là thêu thùa. Con có muốn học không?"
"Được ạ, để con thử xem sao!" Kỳ Tử Lam nói xong liền bỏ nốt phần còn lại của miếng bánh đậu xanh vào miệng sau đó cầm kim lên thử thêu "Ui da ——" không ngờ, mỗi một mũi thêu là Kỳ Tử Lam kêu một tiếng, bởi vì cứ mỗi một mũi kim ngón tay cô bé lại thêm một cái lỗ nhỏ.
"Được rồi, con đừng học nữa! Con xem con làm tay con bị thương hết rồi kìa." Đường Tâm Điệp dùng khăn tay lau máu trên đầu ngón tay Kỳ Tử Lam.
"Không học nữa, con không học nữa đâu! Sau này có nói gì con cũng sẽ không học thêu nữa đâu!!! Kim thêu này đâm vào tay đau lắm! " Kỳ Tử Lam đột nhiên kêu lên như thể phát hiện ra báu vật, "Nhưng kim này có thể làm ám khí! Mẹ, mẹ cho con một ít kim thêu này nha!" Cô bé tiện tay cầm một ít kim thêu rồi vội vàng chạy ra ngoài.
"Con bé này đúng là, cứ nhảy nhảy nhót nhót như vậy, không sợ bị ngã à!" Đường Tâm Điệp lắc đầu cười nói nhìn bóng lưng Kỳ Tử Lam.
Sau khi Kỳ Tử Lam cầm cây kim thêu chạy ra khỏi phòng mẫu thân liền chạy thẳng tới thư phòng của phụ thân.
"Cha, cha dạy con cách dùng ám khí đi." Kỳ Tử Lam lại chạy xộc vào mà không gõ cửa.
"Sao vậy Lam nhi?" Kỳ Phi Bằng vốn đang chuyên tâm nghiên cứu sách thuốc, nghe được tiếng gọi của con gái liền ngẩng đầu lên.
"Cha, có phải Tú Hoa Châm nhỏ hơn Mai Hoa Châm nhiều không?"
"Đúng vậy, con muốn làm gì thế?"
"Vậy sau này con dùng Tú Hoa Châm làm ám khí được không ạ? Cha dạy con cách sử dụng ám khí đi, đợi con học xong con sẽ tẩm phấn nước ngứa lên đó, như vậy sẽ vô cùng thú vị, nếu ai bắt nạt con, con sẽ khiến người đó phải ngứa ngáy suốt ba ngày ba đêm!" Mới nghĩ thôi mà Kỳ Tử Lam đã cảm thấy phấn khích chứ đừng nói là làm thật!
Phấn ngứa mà cô bé nói chính là thuốc do cô tự chế ra, bỏ vào thức ăn hoặc trong nước, chỉ cần dính một giọt thôi là đã ngữa mấy canh giờ rồi, mặc dù không có thuốc giải nhưng sau khi hết dược hiệu dĩ nhiên là không hề hấn gì.
"Được! Có điều cha cấm con không được tùy ý tìm người thử nghiệm.” Kỳ Phi Bằng đánh đòn phủ đầu trước để tránh sau này toàn bộ người trong trang phải gặp nạn.
"Không đâu ạ, cha, cha cứ yên tâm." Kỳ Tử Lam vỗ ngực bảo đảm.
"Được, cha sẽ dạy con, giờ chúng ta ra ngoài luyện luôn." Kỳ Phi Bằng gấp sách lại rồi dắt Kỳ Tử Lam đi ra ngoài sân.
Đầu tiên Kỳ Phi Bằng dùng một cây Tú Hoa Châm ghim một chiếc lá lên thân cây, sau đó lại làm mẫu cho Kỳ Tử Lam nhìn, rồi muốn cô bé phóng Tú Hoa Châm về phía chiếc lá.
Khi mới bắt đầu, không phải Kỳ Tử Lam phóng không dủ lực mà là phóng chệch, ngay cả cái cây cũng không phóng trúng; nhưng sau mấy lần luyện tập, cô bé đã dần dần có thể phóng trúng dọc theo sống lá.
Sau bốn năm ngày tiếp tục luyện tập, cô bé không chỉ có có thể phóng trúng lá cây mà còn có thể phóng trúng được địa điểm đã xác định.
"Cha, con đã học được rồi này! Con đã có thể phóng trúng lá cây, có thể phóng trúng được bất kỳ chỗ nào con muốn rồi!" Kỳ Tử Lam vui mừng chạy vào thư phòng nói với phụ thân, "A, con không nói chuyện với cha nữa đâu, giờ con đến chỗ mẹ lấy thêm Tú Hoa Châm đây ạ, sau đó con sẽ thẩm phấn ngứa lên chúng!" Kỳ Tử Lam không đợi phụ thân trả lời đã kích động chạy đến phòng mẫu thân.
* * *
Không biết tại sao mà hôm nay Kỳ Tử Lam dậy rất sớm. Sau khi rửa mặt xong cô bé ăn ít điểm tâm rồi cầm theo túi gấm của mình ra ngoài sơn trang chơi.
Túi gấm của cô bé ý mà, đó chính là bảo bối của cô bé! Bên trong trừ cây sáo ngọc của cô bé ra còn có một khoản tiền nhỏ, những thứ khác đều là mấy cái bình thuốc: có thể cứu người, cũng có thể chỉnh người, nhưng chỉ có cô bé mới có thể phân biệt được, ngoài tất cả những đồ trên còn có ít Tú Hoa Châm dự phòng nữa. Trên cổ tay cô bé có một con dao màu vàng, nhìn lướt qua nó giống như một vái vòng bằng vàng, trên thực tế nód+đ+l+q+đ rất sắc bén chém sắt như chém bùn. Con dao, cây sáo ngọc và chiếc túi gấm đều là của người mười năm trước mang cô bé đi đưa cho cô.
Hôm nay Kỳ Tử Lam mặc một chiếc váy màu xanh đậm mềm mại, hai bím tóc rủ xuống trước ngực, nhìn không khác gì những bé gái cùng tuổi, nhưng khí chất tỏa ra từ người cô bé lại khác hoàn toàn, đó là loại khí chất bẩm sinh rất tôn quý; hơn thế đôi mắt to tròn trong sáng của cô bé hết sức ngây thơ khiến cho người ta chỉ muốn ôm hôn. Bề ngoài cô bé như vậy nhưng đầu óc cô bé lại rất nhanh nhạy, trong đó chứa rất nhiều ý nghĩ xấu xa.
Giờ phút này Kỳ Tử Lam đang lười nhác ngồi trên một cây đại thụ, hai chân đung đưa lúc ẩn lúc hiện trên không trung, bộ dáng rất nhàn nhã. Hai mắt cô bé nhanh như chớp tra xét bốn phía, quan sát xung quanh xem có gì hay để chơi không. Đột nhiên, ánh mắt của cô bé dừng lại trên một gốc cây cách chỗ này bốn mươi bước.
Ah? Đó là thứ gì thế nhỉ? Kỳ Tử Lam phi thân một cái đã phi đến chỗ cái cây cách đó bốn mươi bước.
"Là người à? Ta lại tưởng lại là thứ gì hay lắm!" Kỳ Tử Lam dùng đôi giày thêu đang mang đá đá vào người nằm trên đất, "Người này sao lạ vậy, không tìm chỗ nào thoải mái mà ngủ lại đi ngủ ở dưới gốc cây, không nóng chết mới lạ!"
"Không có phản ứng? Chẳng lẽ ngủ tới chết rồi à?" Kỳ Tử Lam ngồi xổm xuống, lật người kia dậy. Lạ nhỉ, sao mặt của hắn lại đen đến như vậy! Đây là lần đầu tiên Kỳ Tử Lam nhìn thấy người có khuôn mặt đen thế này.
Xem ra hình như là trúng độc rồi! Kỳ Tử Lam vội vàng lấy một bình sứ nhỏ từ trong túi gấm, đổ một viên thuốc ra cho người kia uống.
"Này, huynh uống Hoa Ngọc Lộ hoàn của bản cô nương, tạm thời có thể khống chế độc, huynh đừng chạy lung tung, ta sẽ đi tìm người đến giúp!" Kỳ Tử Lam cũng không quan tâm người kia có nhìn thấy hay nghe thấy gì không, cô bé nói một tràng rồi dùng hết sức bình sinh kéo hắn vào bụi cỏ.
Sau khi giấu người thật kỹ, Kỳ Tử Lam liền nhanh chóng thi triển khinh công trở lại Yên Lam sơn trang tìm hai gia đinh cùng cô bé khiêng người trúng độc trở về.
"Cha, cha mau tới đây, có người bị trúng độc!" Kỳ Tử Lam chưa vào đến nơi đã hô thật to.
"Sao thế? Hô to gọi nhỏ gì vậy!" Kỳ Phi Bằng từ trong viện đi tới đại sảnh.
"Cha, cha mau lên một chút, cứu người quan trọng hơn! Xem ra người này trúng độc rất nặng, mặt đen sì, con đã cho hắn uống Hoa Ngọc Lộ hoàn rồi, cha mau khám cho hắn đi!" Kỳ Tử Lam vô cùng sốt ruột.
Kỳ Phi Bằng nghe xong liền vội vàng đi tới bên người bị trúng độc, "Lam nhi, vào phòng cha lấy hòm thuốc rồi mang đến dãy phòng phía tây cho cha. Lão Trần, sai người chuẩn bị nước nóng và khăn lông." Kỳ Phi Bằng phân phó người làm khiêng người tới nội viện, sắp xếp một gian trong những gian khách phòng ở dãy phòng phía tây.
"Con biết rồi." Kỳ Tử Lam lập tức đến thư phòng của Kỳ Phi Bằng, lúc đi tới dãy phòng phía tây thì trên tay đã cầm theo hòm thuốc.
"Cha, hòm thuốc đây ạ." Kỳ Tử Lam đưa cho Kỳ Phi Bằng đang ngồi trên giường.
"Lam nhi, con đi ra ngoài trước đi." Kỳ Phi Bằng ra lệnh.
"Tại sao ạ?" Kỳ Tử Lam không vui hỏi. Dầu gì cô bé cũng là người phát hiện ra bệnh nhân mà, tại sao cô bé không thể giúp một tay?
"Cha muốn vận công ép độc ra khỏi cơ thể giúp hắn, còn phải châm cứu cho hắn nữa, nữ hài tử như con sao có thể ở lại được? Ngoan, con ở ngoài canh chừng giúp cha, không để cho bất kỳ ai vào phòng."
"Ồ!" Kỳ Tử Lam đáp một tiếng rồi ngoan ngoãn ra khỏi phòng, canh giữ ở ngoài cửa.
Chốc lát sau, Kỳ Tử Lam đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa thì chợt thấy Đường Tâm Điệp vội vàng đi tới đây.
"Lam nhi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ nghe Trần tổng quản nói có người trúng độc." Đường Tâm Điệp người chưa tới nơi, giọng đã truyền tới.
"Đúng vậy ạ! Người đó do con phát hiện ra, giờ cha đang ở bên trong chữa trị cho hắn!" Hai tay Kỳ Tử Lam nắm thành quyền nói một cách vội vàng. Sao không có tiếng động gì vậy nhỉ! Sốt ruột chết đi được.
"Mẹ vào xem sao!" Đường Tâm Điệp vừa nói xong đang định bước vào thì bị Kỳ Tử Lam giữ lại.
"Mẹ, cha nói không được vào quấy rầy, con cũng bị cha đuổi ra ngoài này đấy ạ."
"Vậy mẹ con ta đứng ở ngoài chờ vậy."
Khoảng nửa canh giờ sau, Kỳ Phi Bằng mới mở cửa đi ra khỏi gian phòng. Chỉ thấy toàn bộ quần áo trên người hắn đều ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng đẫm mồ hôi. Đường Tâm Điệp vội vàng tiến lên trước đỡ hắn.
"Phái người lấy nước nóng lau qua thân thể giúp người kia, rồi dùng khăn lông thấm ướt nước lạnh giúp hắn hạ sốt, đợi hắn tỉnh dậy sẽ không có sao cả." Giọng nói của Kỳ Phi Bằng có chút mệt mỏi vì mới vừa dùng chân khí chữa thương cho người kia.
"Cha, cứ để con chăm sóc hắn cho." Kỳ Tử Lam xung phong nhận việc.
"Được rồi, vậy thì gọi A Châu đến giúp con đi. Đúng rồi, Lam nhi, nhớ kê một ít thuốc hạ sốt cho hắn rồi sắc cho hắn uống." Dứt lời, Kỳ Phi Bằng được Đường Tâm Điệp dìu về phòng mình nghỉ ngơi.
"A Châu, phiền tỷ múc giúp ta chậu nước ." Kỳ Tử Lam bước vào phòng, phái một gia đinh lau cánh tay và gương mặt đỏ hồng vì phát sốt cho người kia.
Lúc mới phát hiện ra hắn, mặt của hắn đen sì, không thể nhìn rõ diện mạo. Bây giờ tiêu độc rồi, lau sạch bụi đất trên mặt, mới phát hiện thì ra hắn rất tuấn tú: da tay hắn ngăm đen, mày kiếm thấp, hai mắt nhắm nghiền, đi xuống chút nữa tới là chiếc mũi cao thẳng, đôi môi cân đối. Oa! Ngoài người mang Kỳ Tử Lam đi và cha cô bé ra thì cô chưa từng nhìn thấy nam tử nào tuấn tú như vậy!
"Tiểu thư, nước đây!" Giọng nói từ ngoài cửa truyền tới cắt đứt suy nghĩ của cô bé.
"A!" Lúc này Kỳ Tử Lam mới lấy lại tinh thần, "A Châu, tỷ để chậu nước nóng này ra ngoài đã." Cô bé lấy khăn tay thấm nước lạnh, sau khi nhẹ nhàng đặt lên trán của người kia rồi cầm giấy bút kê đơn thuốc, để A Châu đến dược phòng lấy thuốc đi sắc.
Sau một canh giờ, A Châu bưng một chén thuốc đến cho Kỳ Tử Lam."Tiểu thư, thuốc đến rồi!"
"A Châu, tỷ đỡ hắn dậy, ta cho hắn uống thuốc." Kỳ Tử Lam nhận chén thuốc từ tay A Châu, nói với nàng như vậy.
Chờ khi A Châu đỡ người kia ngồi dậy, Kỳ Tử Lam liền đút cho hắn từng muỗng thuốc một, phải mất hai khắc mới cho hắn uống hết thuốc.
* * *
Hôm sau.
Mặc dù tình trạng của nam tử kia đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Kỳ Tử Lam đợi bên cạnh hắn cũng dần cảm thấy nhàm chán, nhưng để người làm chăm sóc lại không yên tâm. Những lúc cực kỳ buồn chán cô bé lại lấy cây sáo ngọc từ trong túi gấm ra thổi để giết thời gian.
Về sau Kỳ Tử Lam khăng khăng mang chăn đệm đến gian phòng kia nằm dưới đất để dễ bề chăm sóc bệnh nhân.
Mấy ngày nay, Kỳ Tử Lam túc trực bên cạnh nam tử kia không rời nửa bước, lúc rảnh rỗi cô bé luyện phóng ám khí. Trong phòng có một tấm gỗ, mỗi lần cô bé phóng ra mười cây Tú Hoa Châm, còn có thể tạo thành hình theo ý cô bé, điều này làm cô bé vô cùng kiêu ngạo.
Chớp mắt đã năm ngày trôi qua, nam tử kia đã hoàn toàn hết sốt. Kỳ Tử Lam bắt đầu cho hắn ăn cháo trắng, thỉnh thoảng hắn có tỉnh lại, nhưng chỉ giây lát sau lại hôn mê bất tỉnh.
Hai đêm nay hắn đều tỉnh lại muốn uống nước, Kỳ Tử Lam sợ mình nằm trên đất ngủ sẽ không nghe thấy tiếng hắn, nên quyết định ngồi bên giường, ngủ gục ở mép giường, như vậy ít nhất lúc hắn nói chuyện, cô bé sẽ nghe được.
Lúc nửa đêm ngày hôm nay, trong thoáng chốc cô bé cảm thấy dưới đầu có thứ gì đó đang động, cô bé mơ màng mở mắt ra mới phát hiện ra dưới chăn có thứ gì đó đang động đậy. Kỳ Tử Lam tò mò mở ra chăn, vì trong phòng không đốt đèn, nên cô bé liền thò tay vào trong chăn tìm kiếm ——