Ta chân thành nói: "Đại công tử của nhà Lão gia sau này sẽ làm quan lớn, ta vạn lần không thể làm hỏng tiền đồ của chàng. Lão gia, hôn sự này ta xin từ chối, từ nay ta xin biệt ly."
"Là tín vật đính ước giữa ta và sư phụ con ngày xưa." Lão gia bỗng nhiên thở dài, nói: "Con giữ lấy đi."
Ta vừa nghe, liền ngơ ngác, không ngờ sư phụ ta và Lão gia lại có một đoạn quá khứ như vậy!
Lão gia lại tiếp lời: "Con mang A Duyệt đi cùng, nó cũng ngán ngẩm với việc ở nhà lắm rồi."
Ta đâu phải kẻ ngốc! Mang theo tên công tử bột kia thì ta còn ngày tháng yên ổn nữa sao? Đêm đó, ta gói ghém hành lý bỏ đi, không ngờ vừa cưỡi ngựa ra khỏi thành, liền nghe thấy một tiếng gọi từ phía sau.
"Nguyên Tiểu Đao! Đồ nữ nhân xấu xa! Ngươi đừng hòng bỏ rơi ta! Phụ thân ta bảo ta theo ngươi, đi Ký Châu thăm thúc thúc của ta."
Ta quay đầu nhìn lại, thì ra là Tiêu Duyệt cưỡi ngựa đuổi theo.
Ta không thèm để ý đến hắn, nhưng hắn cứ đi theo ta suốt ba ngày ba đêm.
Tiêu Duyệt tiêu sạch số bạc mang theo, rồi lục lọi hành lý của ta. Lúc lục lọi, sắc mặt hắn thay đổi.
Ta ghé lại gần nhìn, thì ra là hai tờ văn thư thân phận, hai tờ lộ dẫn. Trước đó những thứ này nằm dưới đáy, ta chưa nhìn qua kỹ.
Dù có chậm chạp, ta cũng hiểu rằng Tiêu gia đã xảy ra chuyện rồi.
"Tiểu Đao, ta phải về." Tiêu Duyệt tay run run, ánh mắt đầy sợ hãi, "Ta nhất định phải trở về một chuyến."
Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của hắn, ta thầm thở dài trong lòng. Nếu Tiêu gia thực sự xảy ra chuyện, lúc này trở về chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?
Hắn vốn đã nổi bật, lại hay làm việc thiện nên rất nổi tiếng trong thành, nửa dân Lâm An đều nhận ra hắn.
Cuối cùng ta đành nghĩ cách cho hắn, vì dù sao ta cũng đã cùng Tiêu Duyệt sống chung hai năm, hiểu rõ tính khí bướng bỉnh của hắn.
Nhưng khi chúng ta trở lại, mọi thứ đã quá muộn. Tiêu gia cháy lớn ngút trời, khắp nơi vang lên tiếng c.h.é.m giết.
Ta cùng hắn trốn trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng thét thảm thiết bên trong.
Nhưng chúng ta chẳng làm gì được, bên ngoài có quan binh canh giữ, không thể lọt vào.
Toàn thân Tiêu Duyệt cứng đờ, đôi mắt đỏ ngầu.
Mãi đến khi trời sáng, cổng Tiêu gia mới mở ra.
Từng t.h.i t.h.ể một được khiêng ra, ném bừa bãi trên đường phố.
"Phụ thân, mẫu thân... Đó là tam muội của ta, cả nhị tỷ của ta."
Tiêu Duyệt định lao ra, ta phải ghì chặt lấy hắn.
"Tiêu Duyệt! Bình tĩnh lại! Nếu ngươi cũng chết, ai sẽ báo thù cho họ!"
Ta ôm lấy hắn, nhắm mắt nén dòng lệ. Ta đã theo sư phụ phiêu bạt giang hồ hơn mười năm, sớm đã quen với sinh ly tử biệt.
Nhưng Tiêu Duyệt thì không, hắn là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, làm sao chịu nổi mối thù diệt môn này.
3
Tiêu Duyệt lau mạnh nước mắt trên mặt, giọng khàn khàn nói: "Đi, chúng ta đến Ký Châu."
Trên đường đến Ký Châu, chúng ta không dám quá phô trương, đêm thì ngủ tại các quán trọ ven đường, khi đói thì ăn chút lương khô.
Ta biết, trong hai năm ở Tiêu gia, Tiêu Duyệt sống xa hoa đến mức nào.
Hắn nhàn rỗi thì rải ngọc trai trong sân để chơi, trêu đùa những nha hoàn xinh đẹp trong nhà.
Món ăn đầu bếp làm mất bao lâu hắn chỉ nếm hai miếng rồi chê không mới mẻ.
Mỗi tối trước khi ngủ, nha hoàn phải hơ nóng giường hắn nằm cho thật mềm mại và ấm áp, chỉ cần có một chút lạnh, hắn liền không hài lòng.
Giờ đây, Tiêu Duyệt lặng lẽ uống trà giá một xu ba bát, nhai bánh lương khô cứng ngắc.
Hắn hưởng thụ được vinh hoa phú quý, mà cũng chịu đựng được cảnh bôn ba lận đận.
Ta nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn trước.
Trên đường, chúng ta đi qua một châu đang gặp nạn đói, ngồi nghỉ trong trà quán, bên ngoài là những người dân đói rách.
Tiểu nhị của tửu lầu đối diện mang ra một thùng nước thải, liền có sáu bảy người ùa vào mua thùng nước ấy.
Họ thậm chí không kịp mang về nhà để chia, lập tức dùng muỗng tranh nhau ăn.
Trong lúc ấy, người ăn nhiều người ăn ít, lại có một trận cãi vã.
Một nữ nhân gầy yếu kêu khóc: "Chừa cho ta một bát! Chừa cho ta một bát đi! Ta đã bỏ tiền rồi, con ta ở nhà đói đến thoi thóp."
Nhưng khách qua đường ai cũng vội vã, chẳng ai để ý đến nàng.
Trong năm thiên tai, những kẻ khổ nạn như vậy chẳng thiếu.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Tiểu Đao, ta muốn giúp nàng ta." Tiêu Duyệt cầm một miếng bạc vụn, khó nhọc nói.
Ta kẹp miếng thịt vào trong bánh, cắn mấy miếng, lắc đầu đáp: "Dù cho tiền, nàng cũng không giữ được."
Vai Tiêu Duyệt khẽ trùng xuống, ngẩn ngơ nói: "Ta từ nhỏ lớn lên ở Lâm An, nơi xa nhất từng đến chỉ là kinh thành. Tỷ tỷ ta là Quý phi đương triều, được sủng ái không ngớt. Ta nghĩ, người nghèo khổ nhất thiên hạ này chỉ là người hầu què nhà ta thôi."
Hắn từ nhỏ lớn lên ở vùng giàu có Giang Nam, nơi đó dân chúng sung túc, ngay cả kẻ ăn mày cũng có quyền kén chọn.
Trước đây, Tiêu Duyệt từng nói câu này không sai: ăn mày Giang Nam còn ăn mặc đẹp hơn ta.
"Không trách ngươi." Ta vỗ vai Tiêu Duyệt, suy nghĩ rồi nói: "Ngươi giàu có mà không ức h.i.ế.p dân chúng, thế là đủ rồi."
"Đủ ư? Vậy là đủ rồi sao?" Tiêu Duyệt tựa đầu vào vai ta, thân mình khẽ run.