Nguyện Anh Được Bình An Vui Vẻ

Chương 5




Hợp đồng sửa rất nhanh, không bao lâu Chu Kiến đã trở lại, Mục Thanh không kiểm tra lại hợp đồng lần nữa, An Dịch cũng thức thời, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ký tên lên.

Chờ Chu Kiến ấn con dấu công ty xuống, An Dịch cầm một bản hợp đồng cất vào túi xách của mình, đứng lên chuẩn bị tạm biệt. Chu Kiến ngăn cô lại nói, "Việc này, bây giờ cũng gần trưa rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm đi, anh ba mời khách, sau này chúng ta chính là người của mình cả, đừng khách sáo, đây chính là chút thành ý cho tác phẩm của em, đợi lát nữa anh cho bộ phận thiết kế xem qua, nếu như bọn họ cũng cảm thấy có thể, thì sẽ định ra một cái giá, coi như là khởi đầu tốt đẹp của em.

An Dịch có chút 囧, năm phút trước cô mới nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn mười giờ một chút, cách bữa trưa còn khoảng hai tiếng đồng hồ nữa mà!

Bây giờ với tình huống này, mặc dù thấy anh họ của bạn mình rất kỳ quái, nhưng cô cũng biết lúc này mình nên thức thời, người ta mời khách ăn dù sao cũng là ý tốt, hơn nữa đối phương còn nói muốn khởi đầu tốt đẹp, có thể nhìn thấy được là muốn mua bản thiết kế, dù biết tác phẩm của mình không lớn, nhưng lúc này từ chối ngay mặc, thừa nhận bản vẽ mình không được tốt gì đó, đây không phải là thành thật, cũng không phải là khiêm tốn, mà là không biết điều làm mất mặt người ta, cùng với từ chối tiền lương là một chuyện khác hẳn.

Tuy cô có giới hạn của mình, nhưng cũng không ngu ngốc, kiêng kỵ trong giao tiếp với nhau cô vẫn hiểu, vì thế ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, lần nữa ngồi xuống ghế sa lon.

Chu Kiến thấy người ta chịu ở lại, rất vui mừng, anh quay đầu hỏi Mục Thanh, "Buổi trưa đi Quý Phi Lâu được không?" Hai người vốn đã hẹn rồi sẽ cùng ăn một bữa, bàn bạc chút chuyện, bây giờ lại thuận tiện níu giữa em gái này, kế hoạch thật là hoàn mỹ mà!

Nói ra, dụ Mục Thanh tới công ty sớm như vậy cũng không dễ dàng.

Mục Thanh thảnh nhiên đưa mắt nhìn cậu ta, ừ một tiếng, xem như đáp lại.

Thấy thái độ của Mục Thanh lạnh nhạt, nhưng Chu Kiến lại có chút kích động. Mục Thanh có cái kỳ lạ, giống như có thể tự do làm chủ mọi tình huống vậy, tuyệt đối không cùng phụ nữ ăn cơm, nhất là loại phụ nữ không quá quen thuộc. Lúc này biết rõ có An Dịch, cậu ta vẫn đáp lại, f*ck! Điều này nói rõ lên cái gì! Nói rõ người anh em này của anh cuối cùng cũng thông suốt!

Đột nhiên Chu Kiến có cảm giác như người nhà của mình đã trưởng thành rồi, thật phiền muộn...vô cùng kỳ lạ.

Anh và Mục Thanh quen biết nhau hơn mười năm, tình nghĩa anh em thật sự không muốn nói tới. Trước đây hai người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cùng xông xáo ở Quảng Châu, có lúc cực khổ đến nỗi phải ngủ bên lề đường, ở dưới cầu, ngay cả khi trời mưa cũng không mua được ô, thức ăn còn không bằng thức ăn người ta cho chó, nước uống đều là hệ thống cung cấp nước ở vệ sinh công cộng, khi bị người ta bắt nạt, mặt mũi bầm dập cũng không có tiền mua thuốc, đau đớn cũng tự bản thân chịu đựng, lúc kinh doang lỗ vốn còn ôm đầu khóc rống, cho rằng đã đến đường cùng, thậm chí thiếu chút nữa nhảy lầu tự sát... chuỗi ngày giày vò, có lúc ngẫm lại cũng không nhớ rõ thời điểm đó như thế nào, chỉ biết nếu như không có Mục Thanh sẽ không có anh của hôm nay. Về phần ký ức đen tối này, bất luận lần nào nghĩ đến, cũng rất đau đớn, nhưng cũng rất quý trọng.

Vì thế thấy anh em tốt của mình đã qua ba mươi lăm tuổi còn không có dự định lập gia đình, lại có thành kiến với đàn bà sâu như vậy, anh rất buồn, tóc cũng không biết đã trắng bao nhiêu sợi, bây giờ khó khăn lắm mới phát hiện cậu ta hứng thú với một người phụ nữa, vì thế cho dù chết... Khụ... Cô gái này cũng đừng nghĩ đến sẽ chạy thoát.

...

Chu Kiến nói lát nữa mình sẽ đến, rồi cầm bản thiết kế của An Dịch rời khỏi phòng làm việc. Để tạo cơ hội cho anh em tốt, anh cũng rất liều mạng, bịa đặt mình có thêm một cuộc họp.

Trong phòng làm việc chỉ còn có hai người, An Dịch cuối đầu nhìn người nào đó đang nghịch điện thoại, có chút buồn chán, cô đứng lên đến chỗ hồ cá nhìn một chút, những con cá này đã có thói quen, thấy có người đến, tưởng rằng sẽ cho đồ ăn nên tất cả đều bơi lên mặt nước vui đùa. An Dịch thấy thú vị, đưa ngón tay ra chọc một chút, lại chọc một chút nữa, bị chọc mà cá vẫn không tránh, còn chen lên chờ cho ăn.

Ánh mắt của cô không nhịn được nhìn về hộp đựng thức ăn cá không xa trên giá, sau đó chợt nghe tiếng người nói sau lưng, "Cá ăn no quá sẽ chết."

An Dịch nghe vậy xoay người nhìn người đàn ông cách mình khoảng ba bước, hình như bước đi của anh luôn không có tiếng động. Cô chỉ bình tĩnh gật đầu nói, "Tôi biết, trước đây nhà tôi có nuôi cá chép."

Trên mặt Mục Thanh không có biểu tình gì, thoạt nhìn rất thờ ơ. Hai tay anh nhét vào túi đến bên người cô thì dừng lại, mắt nhìn hồ cá, nhưng lại nói với cô, "Em là người Vũ Lăng?"

An Dịch cũng xoay người nhà cá, nhưng không có sự im lặng, cô nói không phải, "Tôi là người Kỳ Huyền, cách Vũ Lăng không xa."

"Kỳ Huyền..." Anh giống như đang hồi tưởng lại, "Nơi đó có phải có núi hoa đào?"

An Dịch gật đầu nói phải, ngón tay không nhịn được lại chọc đầu cá, thấy anh nhìn mình, tưởng bản thân nói quá đơn giả, liền bổ sung nói, "Hằng năm, lúc hoa đào nở rộ chính là mùa du lịch đông nhất, sẽ có rất nhiều người, rất náo nhiệt, trên núi còn có miếu nguyệt lão, lễ tình nhân người ta đến cũng không ít."

Mục Thanh từ chối cho ý kiến, lại hỏi, "Tôi nghe A Kiến nói mỗi tháng em đều cần một khoản tiền?"

Câu hỏi này còn đột ngột hơn hỏi cô ở đâu nữa, có chút xâm phạm quyền riêng tư, An Dịch vô cùng kinh ngạc, Mục Thanh lại thản nhiên đối diện với cô, An Dịch nghĩ ngợi một chút, thấy cũng không có gì không thể cho ai biết, liền giải thích nói, "Mười năm trước cha tôi qua đời, để lại một khoản nợ bên ngoài, sau này mẹ lại tái hôn, món nợ này vẫn là do bố dượng giúp đỡ, nhưng ba năm trước đây, bố dượng thất nghiệp, dính vào cờ bạc, gia đình rất nhanh thì bị sụp đổ, tôi là người ngoài duy nhất trong nhà, còn là đứa con duy nhất của cha, bố dượng để cho tôi trả tiền, nếu như không đồng ý thì sẽ tìm ông nội tôi và bác. Ông nội tôi bị liệt, ở viện dưỡng lão, nhưng nhà bác có năm đứa con, cuộc sống cũng bất tiện, hơn nữa trên đời này thiếu nợ trả tiền là chuyện tất nhiên, nếu cha tôi đã từng thiếu nợ bên ngoài, tôi quả thật có nghĩa vụ trả lại, nhưng mà năng lực tôi có hạn, không thể nào trả ngay một số tiền lớn, vì thế trả theo tháng.

"Mẹ em không quản sao?" Anh giống như đang tò mò hỏi.

Trên gương mặt xinh đẹp của An Dịch có chút lạnh lùng hờ hững, "Mấy năm trước bà ấy sinh em trai của tôi, chăm sóc nó còn không kịp, đâu có nhớ đến tôi, tôi là người ngoài."

Mục Thanh đã biết những gì mình muốn, nên không lên tiếng hỏi nữa, một chút ý an ủi con gái người ta cũng không có, nếu như Chu Kiến ở đây, nhất định nghiến răng nói đồ ngu! An Dịch chỉ thỏa mãn lòng thiếu kỳ của đối phương, nên cũng không nghỉ nhiều, nhất thời hai người đều nhìn hồ các không nói gì hết.

Sau một lát, Mục Thanh nhận điện thoại, sau đó lên tiếng chào hỏi An Dịch rồi rời đi, không tới một khắc, Chu Kiến trở lại, anh đưa một phong bì màu đỏ cho An Dịch, nói là mua cả năm bản thiết kế, tiền không nhiều lắm, để cho cô sau này không người cố gắng.

Về phần bữa trưa... Chu Kiến áy náy nói, "Em nói xem, sao xui xẻo thế, máy bay của khách hàng đổi thời gian đến sớm, khách hàng này rất quan trọng, anh phải đến sân bay đón người, bữa cơm để lần sau nữa há, lần sau anh nhất định mời."

Ngược lại, An Dịch thở phào nhẹ nhõm, cô rất hiểu chuyện nói, "Không có gì đâu anh ba, anh có việc vội thì đi trước đi, ăn uống chỉ là chuyện nhỏ."

Em gái này thật sự rất chu đáo, Chu Kiến cũng không muốn thả cô gái này đi, ăn thì mất bao nhiêu tiền chứ, chỉ là chính chủ cũng đi rồi, anh ăn cơm một mình với cô gái này, nói ra cũng có chút không tự nhiên, cho nên vẫn để lần sau rồi tính.

An Dịch về đến nhà mới mở phong bì ra xem, lấy tiền mặt bên trong ra đếm, một ngàn rưỡi đồng, tương đương mỗi bản thảo ba trăm đồng, cái này đối với cô thật sự giá rất cao rồi.

Kỳ thực trong lòng cô hiểu rõ, một ngàn năm phỏng chừng là người ta nể mặt mũi Chu Húc mà cho cô, coi như là tiền tình nghĩa, tiền cầm trên tay, thật ra cũng có chút khó chịu.

Buổi chiều Chu Húc gọi điện đến, hỏi cô hôm nay có thuận lợi hay không, An Dịch liền nói chuyện một ngàn rưỡi với cậu ta, chuyện hợp đồng cô không nói, nói cái này giống như đang tố cáo gây xích mích nghi ngờ nhau, cô không phải là người không hiểu lý lẽ, còn nói thêm, "Tớ thấy, anh cậu chính là cho cậu mặt mũi, mấy tấm bản vẽ đó của tớ không có tốt lắm."

Ở đầu kia Chu Húc không cho là đúng, "Tớ nói cậu nè, có thể tự tin chút không, cái gì mà cho tớ mặt mũi, nếu như cậu vẽ ra thứ thật sự vô dụng, anh ấy cũng không thể nào tiêu tiền uổng phí, cậu thật sự đã nể mặt tớ quá rồi đấy, ở nhà anh ấy nổi danh là thần giữa tiền đó, quỷ keo kiệt, trước đây tớ tìm anh ấy vay tiền để mua xe hơi trong vòng hai tháng, vậy mà anh ấy còn tính lãi suất! Lãi còn cao hơn ngân hàng nữa!"

An Dịch tức cười, "Vậy sao cậu không vay ngân hàng?"

"Nếu vay ngân hàng trong một tháng không trả nó sẽ lấy căn nhà nhỏ của tớ, còn vay người anh này hai tháng không trả, cùng lắm chỉ bị anh ấy quan tâm nhiều hơn, cậu nói xem cái này bớt việc?"

An Dịch không nói gì, bên đầu kia Chu Húc lại hỏi, "Buổi tối cậu có dự định gì không?" Cô vừa nghe là biết ý của cậu ta, suy nghĩ một chút nói, "Mấy ngày nay đơn đặt hàng không nhiều, cậu đi siêu thị mua đồ đi, thuận tiện đem cho tớ gói thuốc lá."

...

Tuy rằng mỗi ngày An Dịch ăn như dân chạy nạn, nhưng lại có tay nghề nấu nướng. Dạ dày của Chu Húc khuất phục trước tay nghề tuyệt vời của bạn mình. Bình thường không có việc gì sẽ đến ăn trực, chỉ là An Dịch quá tiết kiệm, cậu ta cũng không muốn để cô tốn kém, vì thế mỗi lần đến bản thân sẽ luôn mua nguyện liệu nấy ăn, chỉ cho cô ấy giúp đỡ việc nấu nướng thôi.

Việc này đã tạo thành một thói quan, vì thế Chu Húc vừa hỏi cô có sắp xếp gì, cô liền hiểu ý của cậu ta.

Gần tối hơn sáu giờ Chu Húc cầm theo hai túi nguyên liệu thức ăn thật lớn, An Dịch mở cửa rộng ra cho cậu ta đi vào, thấy đầu tóc và người cậu ta đều bị ướt mưa, cô bèn vào toliet lấy khăn khô cho cậu ta. Chu Húc để khăn lên đầu, khom lưng đổi dép, thấy trên bàn của căn phòng khách nhỏ rải rách  len dạ, vải vóc, trên vải là cây thước, kéo, phấn viết còn có từng khối vải được cắt ra, biết cô rất bận bụi, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được nói, "Cậu hãy tìm ai đó giúp cậu đi, nếu không một ngày nào đó không phải đầu thì cũng là mắt bị hư."

An Dịch không để bụng, "Chờ sau này hãy nói, bây giờ kiếm tiền quan trọng hơn." Cô ngồi xổm xuống ở bên kia giở xem cậu ta mua nguyên liệu nấu ăn gì, nhìn một cái, ngửa đầu hỏi, "Thuốc đâu?"

Biết cô sẽ không nghe mình, Chu Húc bất lực, không thèm khuyên nữa, chỉ tức giận móc gói thúc trong quần ném qua, "Cậu cứ hút đi, sớm muộn cũng ung thư phổi!"

Đối với chỉ trích của cậu ta, cô rất bình tĩnh, từ trung học An Dịch đã bắt đầu hút thuốc, thời điểm nghiện thuốc lá nhiều nhất chính là một ngày có thể hút hai ba gói, bây giờ đã đỡ hơn, ba ngày mới hút một gói.

"Trung Hoa? Gói mềm lại để cho cậu tiêu tiền." An Dịch không có thành ý cảm ơn nào.

Chu Húc nói lầm bầm, tỏ vẻ chút tiền này nhỏ bằng cọng lông thôi.

Cô không hút thuốc liền, mà bỏ gói thuốc vào túi quần, đứng lên lấy vải kéo gì đó ở trên bàn, bỏ vào giường trong phòng ngủ, sau đó đi làm thức ăn chùa thật ngon, Chu Húc ở một bên giúp đỡ, nhặt rau, rửa rau, cắt rễ hành gì đó.

Lúc ăn cơm, cũng không biết thế nào, hai người trò chuyện một chút thì nói đến Mục Thanh, cũng là lúc này, An Dịch mới nhớ kỹ cái tên này.

Nghe Chu Húc nói, "Kỳ thực anh ba của tớ ở nhà không đứng hàng thứ ba, anh ấy là con một, đại ca và nhà chúng tớ không có quan hệ thân thích, họ là anh em kết nghĩa, thời gian lâu, tớ tập thói quen gọi theo thứ tự này.