Vũ Lăng tháng mười đã có khí lạnh, gió thu, mưa phùn mang cảm giác lạnh nhẹ. Nãy giờ An Dịch chen lấn trên xe buýt, cuối cùng cô cũng xuống được, cài mũ bảo vệ, cầm theo túi nylon, nhìn xung quanh thì thấy biển hiệu "Cửu Ca" rực rỡ ánh đèn neon, cực kì gây chú ý. Cô nhanh chóng di chuyển đến nơi đó.
Ngô San San đi qua đi lại trước cửa Cửu Ca, trên gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng, nhìn thấy An Dịch, đầu tiên thì thở phào một cái, sau đó tức giận, "Điện thoại của cô làm sao thế! Nhìn đi bây giờ là mấy giờ rồi?!"
An Dịch thản nhiên, cô không bởi vì đối phương chỉ trích mà căng thẳng, chỉ bình tĩnh đưa túi nylon, "Thử quần áo trước đi."
Ngô San San ghét nhất là dáng vẻ giả bộ thanh cao của cô, có chút tức giận, chỉ là thật sự không kịp thời gian nữa rồi, nên đưa tay lấy chiếc túi, nhưng An Dịch lại không chịu buông, "600."
"Một lát nữa sẽ đưa cho cô!" Ngô San San tức giận, thấy An Dịch còn chưa buông tay, biết tính người này bướng bỉnh, Ngô San San tức giận muốn giậm chân, nhưng vẫn cắn răng lấy tấm chi phiếu trong túi xách ra, lúc này mới lấy được túi nylon, giận giữ trừng mắt một cái, "Lần sau tôi mà tìm cô thì tôi là heo!"
An Dịch không thèm để tâm lời của cô ta vào mắt, lấy tờ chi phiếu bỏ vào túi quần chuẩn bị rời khỏi. Ngô San San kéo cô lại, "Lỡ như quần áo không vừa rồi sao?"
"Cô mập à?"
"Không có!"
"Vậy thì không cần lo lắng."
Nói xong, An Dịch đẩy tay Ngô San San ra, bước chân chậm rãi như lúc cô tới, cứ như vậy rời khỏi. Cô có dáng người cao gầy, nhỏ nhắn, chiếc áo màu trắng cùng với quần jean màu xanh lam, đây trang phục vô cùng đơn giản, nhưng mặc trên người cô lại rất đẹp, cho dù chỉ là bóng lưng, cũng khiến cho người khác cảm thấy rất xinh đẹp.
Ngô San San dùng ánh mắt ghen tị xem xét, xì một tiếng coi thường: "Cũng là đồ đàn bà dâm đãng người khác không cần thôi!" Thấy thời gian không kịp, cô ta vội vã vào Cửu Ca.
Chu Kiến mở cửa xe ngồi vào ghế trước, thuận tay lấy thuốc lá ra, nhìn thấy người bạn tốt của mình đang nhìn cái gì đó, Chu Kiến nhìn theo hướng của cậu ta, ngoại trừ xe cộ thì không thấy gì đặc biệt cả, khẽ vỗ vai cậu ta: "Nhìn cái gì thế!"
Mục Thanh thu ánh mắt của mình lại, gương mặt ngăm đen tuấn tú hiện ra nụ cười bất cần, anh nói, "Vừa nhìn thấy một mỹ nữ, rất xinh đẹp!"
Chu Kiến liếc mắt, "Anh thật sự nhìn mỹ nữ, vậy em đây phải đến chùa thắp nhan rồi, nghe người em trai này khuyên đi, đàn bà không kinh khủng như anh nghĩ đâu, anh cũng đã trưởng thành, mau chống tìm người xác định đi, nhanh chóng lập gia đình, dù sao cũng tốt hơn phải không? Em dâu anh, bà xã em có vài người đồng nghiệp rất tốt, nếu không... Anh gặp gỡ một lần xem sao?"
Mục Thanh nở một nụ cười như có như không, Chu Kiến không chịu nổi cậu ta như vậy đành xua tay, "Được rồi, coi như em không nói gì, không nói gì! Anh đó, quãng đời cô độc còn lại của anh em không quản nữa!"
An Dịch mua một túi năm gói mì ăn liền, vừa mua mì, vừa mua một ít rau, không muốn bỏ thêm tiền mua một cái bọc, nên cô dùng tay không cầm về nhà.
Cô sống ở tiểu khu thuộc thành phố Vũ Lăng, là khu nhà cũ, cách nội thành khá xa, tiền thuê không quá đắt, một thắng tám trăm đồng. Mọi người trong tiểu khu này khá phức tạp, người mướn phòng như cô chiếm đại đa số.
Cô ở căn hộ phía tây lầu ba, cầm chìa khóa mở cửa, mở đèn lên nhìn qua đã biết căn phòng như thế nào liền. Một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ, khoảng ba bốn mét vuông, thiết bị cũ kỹ, sàn nhà màu xanh có chút vết nứt, tường trắng đã bị bóc ra nhìn thật gồ ghề