Edit: Nhọ
Tháng 1 sau khi thi xong, bọn học sinh trong tiệm ăn đều đang thảo luận xem kỳ nghỉ nên làm gì, Bạch Tiểu Ảnh nhìn những gương mặt nhỏ tràn đầy hơi thở thanh xuân, lại cảm thấy bản thân cũng được lang toả sức sống của tuổi trẻ. Rõ ràng là bạn cùng lứa tuổi, cô lại cảm thấy mình lớn hơn những học sinh kia rất nhiều.
Thật ra thì một người suốt ngày bận rộn trong phòng bếp cùng với người luôn luôn ở trong phòng học tập có khác biệt rất lớn.
Trước khi Chung Thiên thi cuối kỳ đã nghỉ việc ở tiệm, thi xong mới đến tìm Bạch Tiểu Ảnh.
"Định khi nào về nhà, cũng nên mua vé xe rồi."
Thành phố này cách quê nhà bọn họ rất xa, Bạch Tiểu Ảnh là người miền Bắc. Lúc ấy rời đi cũng chỉ nghĩ đi được càng xa càng tốt, nhưng mà khi đó chỉ "mượn" được trên người Thi Mẫn chưa đến 300 tệ, ngồi xe lửa hai ngày một đêm mới đến được thành phố ở phía Nam này. Mà sở dĩ chọn đi vào Nam, là bởi vì lúc ấy nguyện vọng Thi Mẫn là học đại học ở miền Bắc.
"Em không định về sao?"
"Nơi này chính là nhà của tôi."
Bạch Tiểu Ảnh thản nhiên cười nói, phòng thuê nho nhỏ này chính là nhà của cô, là nhà của một mình cô.
"Anh sẽ ở lại đây ăn tết với em."
"Anh nên về nhà đi, cha mẹ anh khẳng định rất nhớ anh."
Bạch Tiểu Ảnh lắc đầu, khác với cô, Chung Thiên có một gia đình rất hạnh phúc, hơn nữa rời xa quê nhà đến một thành phố xa xôi thế này, đã nửa năm Chung Thiên không về nhà rồi.
"Là ba mẹ anh không cho anh trở về. Bọn họ cảm thấy anh đã thành niên, phải đi làm việc nuôi sống bản thân. Anh đã tìm được công việc ở đây rồi, trong kỳ nghỉ đông trường học không cho phép ngủ lại, cho nên anh lại phải ở nơi này quấy rầy em nữa rồi. Anh cũng chỉ mới vừa tìm được công việc, không có tiền thuê nhà." Chung Thiên nghiêm trang giải thích.
Bạch Tiểu Ảnh nhìn hắn nghiêm trang nói hươu nói vượn, cũng không vạch trần. Gia cảnh Chung Thiên rất giàu có, cô có nhìn thấy rất nhiều lần.
Cứ như vậy, kỳ nghỉ đông năm nhất Chung Thiên ngủ lại phòng thuê của Bạch Tiểu Ảnh.
Chung Thiên tìm công việc làm một gia sư, thẻ học sinh của một trường đại học danh giá vẫn là rất đáng giá, cái này là do Bạch Tiểu Ảnh vẫn luôn nhận định.
Cho nên nói, tri thức mới là tiền tài.
Chung Thiên năm lần bảy lượt thử thuyết phục Bạch Tiểu Ảnh đi học lại một lần nữa, năm sau tham gia thi đại học nhưng đều bị cô từ chối.
Lúc trước là bởi vì Chung Thiên, cô xác thực đã nỗ lực học tập một thời gian, nhưng mà toàn bộ thời gian cấp ba đều bị cô làm hoang phế. Bây giờ cô cũng không còn loại động lực của lúc trước nữa. Làm việc ngày qua ngày, sau khi tan làm liền sinh hoạt trong căn nhà nhỏ của mình làm Bạch Tiểu Ảnh rất có cảm giác an toàn. Cô tạm thời không muốn thay đổi gì cả.
Sau vài lần thử Chung Thiên cũng hiểu rõ thái độ của Bạch Tiểu Ảnh, liền không nhắc đến nữa.
Dù sai công việc cũng không phân ra đắt rẻ sang hèn, chỉ cần Bạch Tiểu Ảnh thích là tốt rồi.
Rất nhanh đã đến cuối năm, bọn học sinh đều về nhà ăn tết, trong tiệm cũng nghỉ. Đây là năm mới đầu tiên sau khi Bạch Tiểu Ảnh độc lập.
Công việc Chung Thiên cũng nghỉ rồi, ở thành phố này không có mùa đông, trên đường còn có người mặc váy liền áo. Nhưng mà nhiệt độ năm nay lại xuống thấp, có lúc còn đạt đến 5℃.
Bởi vì Chung Thiên cũng ở lại cho nên trước giao thừa hai người cùng đi siêu thị mua sắm đồ tết. Trên trung tâm thương mại dán đầy màu đỏ, tràn ngập không khí vui mừng, nhưng mà thực tế cũng không được thoải mái lắm so với bình thường.
Bạch Tiểu Ảnh mua hai túi đồ ăn lớn. Từ trước cô vẫn luôn rất hâm mộ bữa cơm tất niên nhà người khác. Bởi vì nhà nghèo, đêm giao thừa khi nhà nhà vẫn còn đang thắp đèn thì cô đã ăn xong cơm chiều sau đó trốn trên chiếc giường lộn xộn cưỡng bách mình đi ngủ, cũng không khác gì với ngày thường. Mẹ cô cũng sẽ không thức khuya với cô. Thậm chí ngay cả ăn sủi cảo cũng là sủi cảo đông lạnh mua ở siêu thị.
"Vương đại ca nói với tôi, bên này khi ăn tất niên phải làm đến mười hai món ăn." Bạch Tiểu Ảnh mở cửa, Chung Thiên cầm theo hai túi lớn đi vào nhà.
Chung Thiên buông túi, "Mẹ anh không nấu cơm cho nên lúc ăn tất nhiên đều là ra nhà hàng ăn cơm, nhưng mà bà sẽ làm vằn thắn."
"Thật tốt. Lúc ăn tết, mẹ tôi cũng sẽ nấu sủi cảo."
Lúc Bạch Tiểu Ảnh nhắc đến người nhà cũng chỉ nói hai tiếng "mẹ" (mẫu thân). Cô không biết phải đối mặt như thế nào với mẹ, Trong nhà bần cùng, người phụ nữ kia nuôi lớn cô cũng đã không dễ đang, cô không nên oán giận bà ấy. Chỉ là không có oán giận liền không có tình yêu thương, không oán bà ấy nhưng cô không thể nào yêu thương bà ấy.
Chung Thiên nghiêm túc mà quan sát biểu cảm Bạch Tiểu Ảnh, "Em có nhớ bà ấy không?"
"Ngẫu nghiên cũng có. Nhưng mà hoàn toàn không muốn trở về." Bạch Tiểu Ảnh bộc lộ.
Dù sao cũng là người thân sống cùng nhau mười tám năm. Người nọ sinh ra cô nuôi cô, cô đâu thể nào không hề có chút cảm tình. Nhưng mà, cảm tình kia quá nhẹ quá mỏng, tuy rằng ngẫu nhiên cũng nhớ lại nhưng lại không có ý muốn gặp lại bà.
Chỉ là nhớ đến, chứ không phải nhớ nhung vô cùng.
Chung Thiên nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa. Hắn nhớ đến lúc trước sau khi thi đại học xong, hắn đến nhà tìm Bạch Tiểu Ảnh, người phụ nữ kia rất bình thản nói với hắn. Bạch Tiểu Ảnh để lại thư rồi bỏ đi rồi. Trên mặt trừ bỏ lạnh nhạt thì không còn bất cứ biểu tình nào khác. Bà ấy cũng không báo cảnh sát, cũng không hề lo lắng gì.
Phảng phất như Bạch Tiểu Ảnh không phải con gái nà ấy, chỉ là một người khách qua đường trong cuộc sống của bà thôi.
Trời còn chưa tối thì bên ngoài đã có người bắn pháo hoa, Bạch Tiểu Ảnh thay quần áo ở nhà, mặc tạp dề lên, hứng thú bừng bừng bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên, Chung Thiên cũng vén tay ái lên hỗ trợ. Lúc trước hắn cũng đã hỗ trợ làm một số món ăn trong tiệm, tuy rằng còn chưa đến trình độ đầu bếp nhưng mà biết canh lửa nấu ăn vẫn là có thể làm được.
Bận rộn cả một ngày, cơm tất niên mới làm xong. Vì để dọn cơm tối hôm nay, Bạch Tiểu Ảnh còn cố ý mua một cái bàn gấp. Hơn nữa lúc trước Chung Thiên cũng mua thêm một sô pha đơn nữa nên phòng khách lập tức hơi chật chội.
Phòng thuê không có TV, cho nên cô liền dùng notebook thay thế, cũng vừa vặn xem được tiết mục cuối năm. Bạch Tiểu Ảnh một bên làm vằn thắn một bên xem phát sóng trực tiếp. Lúc trước cô chưa từng làm qua, nhưng mà cũng không có gì quá khó, chỉ là hình dạng không đẹp lắm. Nhưng mà Chung Thiên làm vằn thắn lại rất đẹp.
12 giờ đêm, bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm tràn ngập ánh sáng pháo hoa, một năm mới bắt đầu rồi.
Bạch Tiểu Ảnh ngửa đầu nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng vừa trống rỗng nhưng lại có chút gì đó hạnh phúc tràn đầy. Cô sống trong một phòng ở sạch sẽ, ăn cơm tất niên mà mình mong chờ đã lâu, thậm chí còn có người cô đã từng rất thích cùng cô vượt qua năm cũ. Nhưng vì sao trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu?
"Bạch Tiểu Ảnh. Chúng ta quên hết những chuyện trước kia đi, bắt đầu một lần nữa."
Chung Thiên ôm cô từ phía sau. Hắn cao hơn Bạch Tiểu Ảnh rất nhiều, động tác vây lấy từ phía sau cơ hồ như hoàn toàn ôm cô gái nhỏ vào lòng ngực mình. Loại tư thế này làm người ta rất có cảm giác an toàn. Tựa như chú chim mở cánh ra bảo hộ thứ quan trọng nhất của mình.
Lời tác giả:
—— Đoán xem qua năm mới, Bạch Tiểu Ảnh có tiếp nhận Chung Thiên hay không?
—— Và đoán xem chương sau nhân vật nào sẽ xuất hiện nhỉ?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~