Edit: Nhọ
Bạch Tiểu Ảnh đi rất chậm, khập khiễng kẹp chân đi thật lâu mới trở lại phòng học.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, cô và Chung Thiên cũng không phải cùng nhau đi về cho nên cũng không ai nghi ngờ gì. Cho dù là cùng nhau về đi nữa, cũng sẽ không có ai nghĩ hai người có quan hệ gì. Cô quá bình thường, Chung Thiên lại quá mức loá mắt.
Bụng rất khó chịu, mấu chốt chính là trong hoa huy*t có quá nhiều thứ, vừa động một cái liền sẽ rất dễ chảy ra. Bạch Tiểu Ảnh sau khi trở về lớp học vẫn luôn nằm trên bàn. Chung Thiên không cho cô lấy ra, cô cũng không dám lấy ra. Nếu không đối phương không biết lại sẽ dùng biện pháp lạ lùng cổ quái nào lăn lộn cô.
*
"Sao vậy? Đến kỳ sinh lý?"
"Tôi chỉ là có chút không thoải mái."
Bạch Tiểu Ảnh nằm bò một lát liền nghe thấy âm thanh trêu chọc quen thuộc.
Tri Mẫn là bạn ngồi cùng bàn với cô, thích nói giỡn với người khác. Nữ sinh toàn lớp cơ hồ đều từng bị anh đùa giỡn. Bạch Tiểu Ảnh ở trong lớp hướng nội tính tình lại thành thật, sau khi ngồi cùng bàn với Thi Mẫn, đối phương vẫn luôn tận sức muốn cô thể hiện cảm xúc, cũng không biết là thú vui ác ý gì.
"Nói, lúc giữa trưa, cậu có phải ở cùng với Chung Thiên?" Thi Mẫn hạ giọng hỏi.
Bạch Tiểu Ảnh kinh hãi. Rõ ràng đã rất cẩn thận, Thi Mẫn làm sao có thể phát hiện?
"Hai người thật sự đang yêu đương?" Thi Mẫn vốn dĩ chỉ là thử xem, thấy phản ứng của Bạch Tiểu Ảnh trong lòng liền rõ ràng.
"Không.... Tôi giữa trưa không ở cùng với cậu ấy. Chúng tôi sao có thể yêu đương." Bạch Tiểu Ảnh lắc đầu.
Bọn họ, không có khả năng yêu đương. Chung Thiên chán ghét cô cũng là đáng đời cô. Rõ ràng biết đối phương đã có người mình thích, cô lại vẫn không chịu buông tay, cũng khó trách Chung Thiên sẽ chán ghét cô.
Chỉ là, không cam lòng a.
Cô và Chung Thiên duy trì quan hệ thân thể đã được gần một năm rồi. Cô còn cho rằng Chung Thiên đã quen thuộc với mình, thậm chí còn si tâm vọng tưởng từ từ rồi hắn có thể sẽ thích mình, cũng thật ra lúc làm tình Chung Thiên trừ lúc ngẫu nhiên nổi thú tính ra thì phần lớn vẫn rất ôn nhu.
Chỉ là, từ khi Vương Tình đến, những nỗ lực của cô đều trở thành uổng phí.
Vương Tình mới chuyển đến được một tuần, Chung Thiên liền muốn kết thúc quan hệ với cô.
Thì ra thích một người không thích mình, thì dù cô có lấy lòng như thế nào, đều chỉ là uổng phí công phu mà thôi.
*
Bạch Tiểu Ảnh nắm di động càng chặt. Gần đây Chung Thiên càng ngày càng yêu cầu quá đáng. Cô biết hắn là đang đợi cô chịu không nổi sau đó chủ động muốn kết thúc quan hệ.
Nhưng mà Bạch Tiểu Ảnh vẫn là không cam lòng.
Giờ thể dục. Bạch Tiểu Ảnh lén lút mà đi vào WC nam.
【 Một, hai, ba... Bốn. 】
Bạch Tiểu Ảnh sợ hãi đến mức tay cũng run run, cô đẩy cánh cửa phòng thứ tư ra, người bên trong một tay kéo cô đi vào.
"Bạch Tiểu Ảnh, cô thật đê tiện." Âm thanh chàng trai tức muốn hộc máu vang lên ở bên tai, ngay sau đó vành tai cô đã bị người ta cắn.
"Ngô... Không được... Nơi này quá lộ liễu, sẽ bị phát hiện."
Đời này chuyện lớn gan nhất mà Bạch Tiểu Ảnh đã từng làm đều là bởi vì Chung Thiên. Nhưng mà ở đây vẫn là trong trường học, nếu như Chung Thiên lưu lại dấu vết rõ ràng như thế ở nơi này, lát nữa đi ra ngoài chắc chắn sẽ không thể nhìn mặt người khác.
"Phiền phức. Cởi quần áo ra."
Chung Thiên tuy rằng muốn tra tấn Bạch Tiểu Ảnh, nhưng mà cũng không muốn làm lớn chuyện.
Quần áo Bạch Tiểu Ảnh mặc vẫn là đồng phục to rộng lỏng lẻo kia, cô ngoan ngoãn cởi quần.
Chàng trai đè cô lên cánh cửa từ phía sau.
Đôi tay Bạch Tiểu Ảnh chống lên cửa, Chung Thiên thọc ngón tay vào thăm dò sờ soạng hoa huy*t hai vòng sau đó tìm được trứng rung hôm qua đã nhét vào.
"Cô thế nhưng rất nghe lời nha. Sao, không có đồ vật gì nhét vào dâm huyệt kia của cô có phải liền không thoải mái phải không."
Chung Thiên vừa nói vừa tuỳ tay ném trứng rung vào thùng rác. Ngón tay tàn nhẫn mà thọc loạn một hồi ở hoa huy*t. Ngón tay chàng trai cắm thật sự thô lỗ, bốn ngón tay dính lại đều thọc vào, còn ác ý mà cong lên, thô lỗ mà va chạm vào điểm mẫn cảm cô.
"A a... Ngô!" Bạch Tiểu Ảnh không nhịn được kêu ra tiếng, lại nghĩ đến ở đây là WC nam ai cũng có thể vào bất cứ lúc nào, cô liền cắn chặt môi.
"Cắn môi cái gì. Dâm đãng." Chung Thiên móc ngón tay bị dâm thuỷ tẩm ướt ra, kéo lấy đầu tóc cô gái đặt ngón tay ở bên môi cô, thấp giọng ra lệnh, "Liếm sạch sẽ."
Bạch Tiểu Ảnh hé miệng, ngón tay chàng trai lập tức thô lỗ mà nhét vào miệng cô. Miệng Bạch Tiểu Ảnh bị căng đến tràn đầy, đầu lưỡi bị chàng trai nắm lấy, nước miếng không khống chế được chảy dọc theo khoé miệng cô tràn ra.
"Bộ dáng bây giờ của cô, thật giống như một con mẫu cẩu thiếu thao."
"Bạch Tiểu Ảnh, cô có tôn nghiêm hay không hả."
Ngón tay Chung Thiên ác ý mà đảo trong miệng cô một lúc, sau đó lại bắt Bạch Tiểu Ảnh quỳ xuống khẩu giao cho hắn.
Bạch Tiểu Ảnh quỳ gối bên chân Chung Thiên, duỗi tay móc lấy căn côn th*t nửa cương cứng kia, chậm rãi liếm.
Tôn nghiêm, cô có chứ.
Chỉ là sau khi gặp được Chung Thiên đã bị bỏ đi rồi.
Bạch Tiểu Ảnh cũng cảm thấy mình thật ti tiện, Chung Thiên không thích mình, đây là sự thật rõ ràng. Nhưng mà ở chung một thời gian dài như vậy, rõ ràng là cô cũng có thể cảm giác được Chung Thiên ngẫu nhiên cũng có ôn nhu, lại đột nhiên Vương Tình đến làm Chung Thiên trúng tiếng sét ái tình, điều này làm cho Bạch Tiểu Ảnh vứt bỏ đi tự tôn vốn có của mình đi quyến rũ Chung Thiên làm sao có thể cam tâm?
"Ân..."
Chung Thiên đè cô trên cánh cửa. Giống như là đang thao một kỹ nữ. Không chút nào thương tiếc, chỉ có phát tiếc.
*
Bạch Tiểu Ảnh không ngừng tự hỏi bản thân, cô rốt cuộc thích Chung Thiên vì cái gì?
Tên nam sinh này ác liệt như vậy. Trừ bỏ vẻ đẹp trai ra, trừ bỏ việc đã từng ôn nhu với cô ra..... Cố tình chính là một chút ôn nhu nhỏ nhoi như vậy, lại làm cô động tâm. Từ đó, vạn kiếp bất phục.
Chung Thiên. Chung Thiên. Tôi sẽ thả cậu đi. Nhưng mà không phải bây giờ. Bạch Tiểu Ảnh thừa nhận điều này sau khi Chung Thiên phát tiết xong, mặc niệm dưới đáy lòng.
Cô chỉ cần một câu nói cũng có đủ lý do để thả Chung Thiên đi. Chỉ là đến bây giờ, cô vẫn không gặp được cơ hội làm cô cam tâm từ bỏ.
Chung Thiên mặc quần lên bỏ đi. Bạch Tiểu Ảnh tính toán thời gian tan học. Sửa sang lại bộ dạng chật vật của mình bấy giờ, cô cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, giờ này hẳn là sẽ không gặp được ai đi đến WC đâu.
"Bạch Tiểu Ảnh"
Bạch Tiểu Ảnh đẩy cửa ra liền thấy được là Thi Mẫn đang cười xấu xa, cô nghĩ, đây chính là cơ hội.
Tới luôn như vậy, quả thực ngoài dự đoán của người ta, đánh người ta đến trở tay không kịp.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Lời editor: Chính thức khai hố.
Tâm lý nữ chính bộ này bị tổn thương từ nhỏ nên chỉ cần một người dịu dàng với cô, cô liền sẽ cảm động vô cùng, điều này dẫn đến việc mặc kệ nam chính có thích hay không cô vẫn cố gắng bám theo như bám víu lấy ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời.
Còn các cô nào bảo Lâm trứng thối là tra nam thì qua đây gặp mặt cụ tổ của anh ấy nhé?