Edit: Nhọ
Cuối tuần.
Bạch Tiểu Ảnh đồng ý với Thi Mẫn sẽ mặc váy mới mà anh mua đi chơi. Nhưng mà lại sống chết không muốn thay đổi kiểu tóc của mình. Nghĩ đến người mẹ vô trách nhiệm kia của Bạch Tiểu Ảnh, Thi Mẫn cũng không miễn cưỡng cô.
"Thật đáng yêu."
Bạch Tiểu Ảnh không muốn cắt đi tóc mái của cô. Thi Mẫn liền mua một chiếc cài tóc có đính lông xù xù hất tóc mái dày của cô ra đằng sau, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Khuôn mặt Bạch Tiểu Ảnh rất xinh đẹp, ngũ quan cực kỳ tinh xảo. Là một mỹ nhân thuần khiết, Thi Mẫn giống như đã hiểu được dục vọng chiếm hữu của Chung Thiên từ đâu mà ra. Đáng tiếc, người nào đó không biết quý trọng, bây giờ người được tiện nghi chính là anh.
Bạch Tiểu Ảnh không thích lộ mặt ở nơi có nhiều người, cô duỗi tay muốn lấy xuống cài tóc nhưng bị Thi Mẫn bắt lấy nắm đi.
*
"Chung Thiên, thật xin lỗi." Là tiếng Vương Tình.
"Có trò hay." Thi Mẫn lôi kéo cô xem náo nhiệt ở một bên.
Bên người Vương Tình còn có một tên nam sinh, nhìn qua có vẻ không phải là học sinh trong trường. Tên nam sinh kia bắt lấy tay Vương Tình, đang cãi nhau với Chung Thiên.
"Ngựa của lão tử mà mày cũng dám l
cướp, lá gan không nhỏ a."
"Chung Thiên, cậu đi trước đi. Lúc sau tôi sẽ giải thích với cậu." Vương Tình cầu xin nói.
"Mày là ai?" Chung Thiên bình tĩnh hỏi.
"Tao là bạn trai của cô ấy!"
Người đàn ông dáng vẻ lưu manh, thoạt nhìn có vẻ không dễ chọc. Bạch Tiểu Ảnh nhìn đến có chút lo lắng.
"Sao, sợ nam thần của cậu bị người ta đánh?" Thi Mẫn ê ẩm nói.
"Vương Tình đã có bạn trai?" Bạch Tiểu Ảnh đúng thật quan tâm Chung Thiên.
Chung Thiên thích Vương Tình bao nhiêu cô biết, nếu không phải rất thích, thì một người ôn nhu như hắn cũng sẽ không bị cô bức trở thành biến thái. Thế nhưng mà Vương Tình lại có bạn trai rồi, bây giờ nhất định Chung Thiên đang cực kỳ đau lòng đi.
Hai bên tranh chấp một hồi lâu, cuối cùng Vương Tình vẫn là đi theo tên nam sinh dáng vẻ lưu manh kia. Chỉ còn lại Chung Thiên đứng ở một chỗ, thoạt nhìn rất là cô đơn.
"Cậu thật ra đang đau lòng cho hắn đúng không. Hắn đối xử với cậu như vậy, cậu còn thích hắn?" Thi Mẫn không cam lòng nói.
"Thích một người làm sao có thể dễ dàng quên đi như vậy." Bạch Tiểu Ảnh cười tự giễu giải thích.
Giống như bây giờ, cô đang chậm rãi thích Thi Mẫn, Nhưng mà lần này cô rút kinh nghiệm, vĩnh viễn cũng sẽ không để cho đối phương biết được thứ tình cảm hèn mọn này mới là giải pháp tốt nhất đi.
Thi Mẫn cũng giống như Chung Thiên, bọn họ rất rõ ràng đây chỉ là quan hệ thân thể, lại đối xử ôn nhu với cô, làm cô hèn mọn không nhịn được bị luân hãm. Lần đầu tiên cô không nhịn được làm lộ ra, bây giờ, cô sẽ lưu lại điểm mấu chốt ấy.
*
"Thật trùng hợp a. Chung Thiên." Thi Mẫn không biết nghĩ gì, lôi kéo Bạch Tiểu Ảnh đi đến đối diện Chung Thiên.
"Bạch Tiểu Ảnh?"
Trong ấn tượng Chung Thiên, cô gái nhỏ trước nay đều chỉ mặc đồng phục. Đương nhiên, bộ đang cô gái trần như nhộng hắn càng nhìn thấy nhiều hơn, chỉ là trước nay Bạch Tiểu Ảnh chưa từng mặc quần áo nào khác ngoài đồng phục xuất hiện trước mặt hắn. Càng đừng nói, cột tóc lên ở nơi đông người.
"Xem ra có người bị đá. Ai nha, nói như vậy cũng không đúng, người nào đó chính là làm tiểu tam chen chân." Thi Mẫn âm dương quái khí nói.
Bạch Tiểu Ảnh nghe không nổi nữa. Cô duỗi tay kéo kéo cánh tay Thi Mẫn. Ngữ khí ê ẩm này của Thi Mẫn, tại sao lại có cảm giác giống như là tình địch của Chung Thiên. Chẳng lẽ, anh cũng thích Vương Tình?
Chung Thiên không để ý đến Thi Mẫn châm chọc. Hắn trước nay chưa bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ trở thành người chen chân kia. Trong ấn tượng của hắn, Vương Tình là một người rất đơn thuần, cô thiện lương, hoạt bát, đơn thuần, tự tin, xinh đẹp. Bao nhiêu phẩm chất tốt đẹp cơ hồ như đều tìm được trên người Vương Tình. Người quen biết cô, cơ hồ đều thích cô.
Trừ bỏ Bạch Tiểu Ảnh. Bạch Tiểu Ảnh là một người hoàn toàn khác biệt với Vương Tình.
"Hẳn là có hiểu lầm gì đấy. Cậu không thấy được Vương Tình lúc nãy không phải tình nguyện đi theo người kia sao." Bạch Tiểu Ảnh an ủi nói.
"Đậu moá ——"
Thi Mẫn trợn mắt trắng. Cảm thấy Bạch Tiểu Ảnh quả thực là ngốc tử. Chung Thiên đối xử với cô như vậy, cô còn nghĩ cách an ủi người ta sao.
Bạch Tiểu Ảnh cảm giác được, tâm tình Thi Mẫn cũng không tốt. Chính là cô không biết nguyên nhân tại sao. Cô rất rõ ràng, Thi Mẫn không thích cô. Nhưng mà, ngày thường Thi Mẫn cũng không giao tiếp gì với Vương Tình. Anh thường trêu chọc nữ sinh, nhưng trước nay đều chưa từng trêu chọc Vương Tình.
Vương Tình đúng là một người ưu tú. Bạch Tiểu Ảnh thầm nghĩ trong lòng.
Mình chắc là cả đời này đều sẽ không được chói sáng như vậy, được người ta yêu thương. Người cô thích lại thích người khác. Điều này đối với Bạch Tiểu Ảnh mà nói, không biết có gọi là châm chọc hay không.
Tâm tình ba người đều không tốt.
"Đi uống một chén." . đam mỹ hài
Thi Mẫn đề nghị.
Không ai phản đối.
Lời tác giả:
———— làm người phải dũng cảm một chút, lúc trước người mình thích đều là hoa đã có chủ, đến cơ hội tỏ tình cũng không có. Cho nên là thừa dịp tuổi trẻ gặp được người mình thích thì hãy thử một lần, đương nhiên hiện thực không phải tiểu thuyết, tôi nói chính là thử hẹn hò chớ không phải thử lên giường nha.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~