Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 9




Lâm Mộng mang theo một cây dù ra, cô đứng phía sau che cho cậu ta. Cảm nhận được không có nước mưa rơi trên đỉnh đầu, Lăng Siêu liền quay lại nhìn.

Ánh mắt của cậu rưng rưng ngấn lệ bây giờ đã tràn ngập hạnh phúc. Cuối cùng Lâm Mộng vẫn không vứt bỏ cậu!

Đưa Lăng Siêu vào trong nhà, cô chỉ có thể để cậu ta mặc tạm bộ đồ ngủ của mình. Không ngờ rằng trong bộ dạng này, Lăng Siêu lại có để đáng yêu tới vậy.

Lâm Mộng bất đắc dĩ phải sấy tóc cho tên ngốc này. Cậu ta ngoan ngoãn như một chú cún, yên phận ngồi đó cho cô tùy ý hành xử, xem chừng cậu đang rất hạnh phúc!

Nhìn Lăng Siêu vui vẻ hồn nhiên như thế, Lâm Mộng thật không nỡ đuổi cậu ra ngoài. Bây giờ cậu ta chỉ coi cô là vợ, lại không biết người thân hay nhà cửa ở đâu. Hơn nữa với bộ dạng này, nếu ra đường sẽ gặp biết bao nhiêu hiểu lầm, rồi biết bao nhiêu tai họa nữa sẽ ập đến.

Suy nghĩ một hồi, Lăng Siêu đột nhiên lim dim ngủ gật. Cậu ta quay người lại, ôm lấy eo Lâm Mộng, dui dụi vào người cô làm nũng.

"Anh buồn ngủ quá... chúng ta đi ngủ được không?"

Bị cậu ta đột ngột ôm lấy, Lâm Mộng giật bắn người, nhưng cũng không đẩy được cục nam châm này ra. Có lẽ cả ngày nay đi lang thang trên đường cũng thấm mệt, cô cười nhẹ vuốt ve mái tóc của cậu, rồi nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống dưới ghế.

"Phòng trên kia tôi chưa dọn dẹp, đêm nay cậu ngủ tạm ở đây nhé."

Lăng Siêu ngoan ngoãn không nói gì, nhưng khi Lâm Mộng vừa rời đi cậu đã vội nắm lấy tay cô kéo lại, ánh mắt long lanh tràn đầy sự tội nghiệp.

"Đừng đi mà vợ ơi... anh sợ..."

Cô thở dài, lại phải đưa cậu vào phòng của mình nằm. Lăng Siêu vẫn nắm chặt tay Lâm Mộng, cậu ta ngây ngơ nói.

"Vợ à, mau lại đây ngủ với anh."

"À... ha ha, tôi chưa buồn ngủ, tôi thức để trông anh ngủ, được chứ?"

"Nhưng như thế sẽ hại sức khỏe đấy vợ à. Ngủ với vợ, anh sẽ không sợ nữa."

Nhìn cái dáng vẻ nai tơ của chàng trai này, Lâm Mộng không biết phải làm thế nào. Cô chỉ có thể cười trừ lắc đầu, sau khi ngồi đợi cậu ta ngủ say hẳn mới dám ra ngoài nằm ở ghế sofa.

"Đến chết với cục nợ kia mất. Chắc ngày mai phải tìm người thân cho cậu ta mới được."

Đồng hồ điểm đúng sáu giờ, Lâm Mộng theo thói quen vươn vai ngáp dài. Cô lật mình quay đầu, lại đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng phả vào mặt, rất đều và nhịp nàng.

Thoáng mở mắt, một gương mặt rạng rỡ ngây thơ của Lăng Siêu liền hiện rõ, trong cơn mê man, cô đang cảm nhận như một thần tượng cao cao tại thượng kia đang chờ mình thức dậy. Thế nhưng, khung cảnh lãng mạn ấy ngay lập tức vụt tắt. Lâm Mộng giật mình hét lên oai oái, vội bật dậy như lò xo trước sự ngỡ ngàng của cậu.

"Anh... anh tính làm gì tôi vậy?"

Lăng Siêu ngồi dưới sàn, nét mặt vô tội gãi đầu biện minh.

"Ơ... anh có làm gì đâu. Anh muốn ngắm vợ một chút thôi mà."

Lâm Mộng cạn lời với chàng trai này. Đây là lần đầu tiên có một người con trai qua đêm trong nhà, cũng là lần đầu tiên cô thức dậy với sự bất ngờ thế này. Đúng là một cảm giác kích thích.

"Được rồi, anh... mau ra bên kia ngồi."

Lăng Siêu ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ, ngồi xuống ghế nhưng vẫn không quên ngắm nhìn Lâm Mộng. Cô né tránh ánh mắt của cậu, lật bỏ tấm chăn mỏng trên người rồi đi vào trong nhà tắm.

Tạt một vốc nước lên mặt, cô như muốn phát tiết với tên đại ngốc kia. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Lâm Mộng thẫn thờ đi ra ngoài. Đột nhiên, mùi hương thơm nức của thức ăn xông thẳng vào mũi, đánh thức mọi giác quan đang lười biếng.

Lăng Siêu ngồi trước bàn ăn chờ sẵn, bên trên đã chuẩn bị đầy đủ cho một buổi sáng. Lâm Mộng phút chốc ngạc nhiên, sau đó liền nhanh chân ngồi xuống bàn, không quên tra vấn.

"Mấy thứ này ở đâu ra vậy?"

"Anh làm đó."

"Anh làm trong lúc... tôi ở trong nhà tắm? Nhanh vậy sao?"

Lăng Siêu chống hai tay lên má, coi như chuyện này hết sức bình thường mà gật đầu.

"Em sao vậy? Mọi khi anh vẫn nấu đồ ăn sáng cho em mà?"

Tuy cái cậu ta nói hiện tại rất hoang đường, nhưng Lâm Mộng tự nhủ, Lăng Siêu trước mặt mình đây là một kẻ ngốc, cho nên cũng chẳng quan tâm lời cậu nói mà chỉ để ý đến những lát bánh mì trứng nóng hổi dưới bàn.

"Ưm, ngốc nghếch như anh nhưng tay nghề không tồi đâu!"

Lăng Siêu im lặng ngắm nhìn Lâm Mộng, chìm đắm trong sự đáng yêu của cô gái này. Bị một tên con trai cứ nhìn chằm chằm như thế, cô thực sự có chút không thoải mái.

"Anh... anh đừng nhìn tôi nữa. Mau ăn đi, chút nữa còn ra ngoài."

"Ra ngoài? Chúng ta đi đâu vậy?"

"Tìm ba mẹ của anh. Tôi không thể cứ để anh ở đây mãi được."

Lời nói vừa dứt, đôi môi của Lăng Siêu liền run run, khóe mắt đỏ ửng bất mãn, lại kèm thêm chút lo sợ.

"Vợ ơi... em... em đuổi anh đi sao? Nhà chúng ta ở đây, anh không đi đâu hết, hức..."

Lăng Siêu trong bộ dạng đồ ngủ gấu trúc, hai má ửng hồng, khóe mi dần đẫm nước đang làm nũng trước mặt Lâm Mộng. Cô đã ngay lập tức bị dáng vẻ đáng yêu này câu mất hồn phách, trái tim bỗng dưng đập loạn nhịp.

"Anh... anh..."

Lăng Siêu đưa tay lau nước mắt, lại đi về phía của Lâm Mộng, ngồi lên đùi ôm lấy cô thật chặt, hệt như một đứa trẻ đang quấy khóc.

"Vợ à, đừng bỏ anh được không? Ở đây anh không quen biết ai ngoài em cả. Em nỡ lòng nào bỏ chồng yêu của em ra ngoài đường sao?"

Lâm Mộng bất ngờ bị ôm lấy, nhưng cô không biết phải làm thế nào, bởi tên này cứ bám dính không rời. Lâm Mộng chỉ còn cách dỗ dành, vỗ vỗ vào vai cậu trấn an.

"Đừng khóc đừng khóc. Chúng ta không đi tìm ba mẹ anh nữa, ha. Đừng khóc..."

Lăng Siêu sụt sịt, đối diện trước mặt cô bặm môi.

"Thật chứ?"

Nụ cười của Lâm Mộng dần méo mó, lảng tránh ánh mắt ngây thơ ấy của anh.

"Ờ... thật."

Chỉ trong một tích tắc, Lăng Siêu bỗng chốc vui vẻ trở lại. Cậu ta về chỗ ngồi của mình, thong thả ăn bánh, uống sữa. Lâm Mộng cúi đầu xuống bàn, chốc chốc lại ngẩng lên quan sát.

"Có quỷ mới để anh lại ở đây."

Trong đầu Lâm Mộng sớm đã có quyết định để Lăng Siêu đi tìm nhà mình. Mặc dù cậu có một gương mặt đẹp hoàn hảo, chỉ có điều hơi ngốc. Hơn nữa nếu gượng ép coi cậu giống như thần tượng của mình đúng là có lỗi với Lăng Siêu "thật".

Đợi cậu ta ăn xong, Lâm Mộng liền nhẹ nhàng nói.

"Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

"Ưm, được. Nghe vợ hết!"

Dọn dẹp bát đũa xong xuôi, cô mặc quần áo cẩn thận, rồi nhấc máy gọi cho Bối Lạc.

"Tiểu tiện tì, bổn cung cần ngươi đem đến đây một bộ y phục cho nam nhân ngốc kia."

"Lại có chuyện gì nữa nương nương của ta?"

"Bảo đem tới thì đem đi. Đừng để bổn cung nói lần thứ hai."

"Hầy, tuân mệnh nương nương."

Lâm Mộng đỏng đảnh chưa kịp dập máy, Lăng Siêu đã chạy vọt tới ngồi bên cạnh lẻo mép.

"Vợ gọi cho ai vậy?"

Cô giật bắn mình tắt máy đi, cười trừ lắc đầu, cố nhích xa để giữ khoảng cách với cậu.

Chỉ trong năm phút, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Bối Lạc ném túi xuống ghế, lại một lần nữa ngỡ ngàng vì Lăng Siêu vẫn ở đây từ đêm qua đến giờ. Cô không thèm hỏi có chuyện gì xảy ra, mà lại bịt miệng suy nghĩ những thứ linh tinh.

"Lăng Siêu ở đây qua đêm sao? Chẳng lẽ hai người đã..."

"Có tin mình đá cậu ra khỏi nhà không hả?"

"Ôi ôi, nghiêm túc đấy. Sao anh ta vẫn còn ở đây?"
Lâm Mộng thở dài. Đêm hôm qua trời mưa to như vậy, tên này lại cứ ngồi ở trước cửa nhà, cô làm sao bỏ mặc được? Cho nên đành để cậu ta vào trong, định rằng sáng nay sẽ đi tìm người thân.

Trên gương mặt của Bối Lạc có một chút thất vọng. Kỳ thực thì cô vẫn muốn ngắm nhìn tên cún con này một chút, nhưng dù sao giữ lại cũng là một phiền hà, chỉ có thể chậc miệng bỏ đi.

"Vậy được rồi, Lăng Siêu, anh tới đây một chút."