Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 59




Lăng Siêu trở về nhà với những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, có lẽ sáng nay anh nói hơi quá. Và lần gặp mặt này với Noãn Huyên Vy chắc cũng là lần cuối cùng, sau này khả năng trở thành người dưng không phải không xảy ra.

"Thế nào rồi?"

Lăng Siêu ngước lên nhìn, anh thở dài.

"Quả thực như cậu nói... Nhưng qua lần này có lẽ Huyên Vy sẽ không dám nữa."

"Cô ta còn dám? Nếu không phải vì anh ngăn cản, tôi đã..."

Chưa nói hết câu, tiếng chuông điện thoại trong trên bàn vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người. Lăng Siêu cầm lấy nó, hai chữ Uyển Đình hiện rõ trên màn hình. Anh hơi chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó đã một mình ra ngoài ban công bắt máy.

"Chị Uyển Đình."

"Lăng Siêu, báo cho em một tin tốt! Ba ngày nữa chị sẽ về nước."

"Đột ngột vậy sao?"

"Thằng nhóc này, không chào đón chị à?"

Lăng Siêu lắc đầu cười trừ.

"Đương nhiên không phải. Bạch Tư Vũ nói mấy tháng nữa chị mới về nên em thấy có chút ngạc nhiên."

"Ừm, lẽ ra là tháng sau mới về nhưng lịch trình hủy bỏ nên chị về sớm. Hai đứa nhớ phải tiếp đón chị chu đáo đó."

"Được chứ, vậy ba ngày nữa em sẽ tới sân bay đón chị."

Nói chuyện một hồi, Lăng Siêu sau đó cũng cúp máy. Mọi lần chỉ cần Uyển Đình gọi điện về, anh sẽ cảm thấy rất hồi hộp và muốn kéo dài thời gian trò chuyện thêm một chút. Nhưng lần này thì khác, cảm giác trông chờ ấy đã không còn mãnh liệt như trước.

Chuyện Uyển Đình trở về đối với Lăng Siêu lúc này mà nói chỉ là một thông báo có phần đột ngột, không phải sự kiện khiến anh phải lưu tâm như trước kia. Nhưng không hiểu sao trong đầu Lăng Siêu hiện tại đều chỉ nghĩ về Lâm Mộng, nghĩ về cô gái đơn thuần ngây thơ ấy.

Lăng Siêu bất giác nhìn vào những bức hình trên mạng mà Lâm Mộng đăng tải, trong đáy máy lộ ra tia gì đó rất khác lạ. Thế rồi chưa nhìn được bao lâu, tiếng bước chân ở đằng sau chợt khiến anh giật mình, vội vàng tắt điện thoại.

Trình Siêu ngó qua, trên tay còn cầm một ly nước lọc.

"Tôi quên không nói với anh, Ngư tỷ nói ngày mai chúng ta sẽ có một buổi hòa nhạc, dặn anh nghỉ ngơi sớm một chút để mai làm việc."

"Ờ... được. Cậu cũng mau chóng ngủ sớm đi."

Nói rồi, Lăng Siêu nhanh chóng rời đi. Thấy anh đã khuất sau cánh cửa, Trình Siêu lúc này mới lấy điện thoại ra, lén lút gọi cho Lâm Mộng.

"Mộng Mộng! Nhớ anh không?"

Lăng Siêu vốn dĩ đi chưa bao xa, lại nghe thấy loáng thoáng Trình Siêu gọi tên Lâm Mộng, anh liền dừng lại áp sát vào sau cánh cửa.

Hiện tại cũng là chín giờ tối, Lâm Mộng cũng chỉ vừa về nhà được một lúc, cô vừa tranh thủ cho Củ Cải ăn tối, vừa nói.

"Lại có chuyện gì nữa vậy?"

"Anh nhớ em, muốn nghe giọng em một chút."

"Từ khi nào Siêu Ngốc nhà chúng ta lại nói mấy câu sến sẩm như vậy? Ai dạy anh rồi?"

"Không ai cả. À, ngày mai anh với Lăng Siêu sẽ cùng nhau hát, em nhớ phải tới đó."

Lâm Mộng thở dài, vậy là cô lại phải chen chúc với hàng ngàn người để được nghe hai người hát, trong khi cô có thể gặp họ bất cứ lúc nào?

"Anh hát cho tôi nghe là được rồi! Mấy lần tham gia concert, tôi đều bị mấy người fan cuồng đè cho bẹp người."

"Em yên tâm, lần này em sẽ tới phòng chuẩn bị cùng anh, Ngư tỷ nói cũng có việc cần em giúp."

"Vậy... được rồi. Nể tình anh có tâm ý tôi mới đi đó!"

"Ừm, vậy em mau ngủ đi nhé."

"Được được, tiểu tổ tông của tôi cũng mau ngủ đi, ngày mai còn trình diễn nữa."

Trình Siêu tủm tỉm cười, hiếm khi Lâm Mộng quan tâm cậu đến thế. Cúp máy, cậu còn lém lỉnh hôn một cái vào màn hình, nói nhỏ.

"Yêu vợ!"

Tất cả đoạn hội thoại trên Lăng Siêu đều nghe thấy hết. Anh ngay sau đó liền trở về phòng của mình với một chuỗi những nghi hoặc. Hai người ấy... thực sự là anh em họ?

Sẽ không có anh em họ nào thân mật với nhau tới mức đó, và cả chuyện Trình Siêu lén lút gọi điện. Ngay từ đầu Lăng Siêu đã nghi ngờ về mối quan hệ của hai người, cộng với sự gượng gạo của ba mẹ Lâm Mộng ở quê, tất cả bằng chứng dường như đang tố cáo quan hệ mập mờ ấy.

Điểm bất thường thực sự có quá nhiều, ngay cả câu nói... "Yêu vợ." cũng vậy.

"Hai người này... rốt cuộc là có quan hệ gì...?"

Càng nghĩ càng cảm thấy tức tối trong người, Lăng Siêu chạy đi uống một ngụm nước lạnh cho đầu óc tỉnh táo lại. Mối quan hệ của hai người... sao anh phải quan tâm sâu tới vậy? Họ có phải anh em họ thật hay không vốn dĩ không ảnh hưởng tới anh, nhưng sao... Lăng Siêu lại cảm thấy khó chịu bực tức, nóng ran trong người đến thế?

...***...

Sáng hôm sau, Lâm Mộng tới buổi hòa nhạc cùng với Trình Siêu và Lăng Siêu. Việc Trình Yên Ngư nhờ cô cũng không có gì nhiều, chỉ là chỉnh sửa lại một số văn bản cho phù hợp, thêm nữa là tiện giúp hai người chuẩn bị ra sân khấu.

Trình Siêu chọn một vị trí khá xa Lăng Siêu, chính là vì muốn nói chuyện riêng với Lâm Mộng. Hôm nay thần sắc cậu ta không được tốt lắm, ngay cả Lâm Mộng cũng dễ dàng nhận ra.

"Đêm hôm qua ngủ không ngon à? Sao anh có vẻ mệt mỏi vậy?"

"Vợ... Lâm Mộng, đêm qua anh gặp một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp..."

"Ác mộng? Là ác mộng gì vậy?"

Trình Siêu mím chặt môi, cậu nhìn Lâm Mộng qua gương, hai con mắt dường như hình dung lại cảnh tượng trong mơ mà đêm qua cậu gặp phải.

Một chiếc xe tải lớn mất lái đã đâm trúng người con gái đi trên đường. Máu tưới chảy thành vũng xung quanh người con gái ấy, một gương mặt xinh đẹp đã nhuốm đầy những vệt đỏ.

Cô gái mà Trình Siêu nhìn thấy tận mắt ấy... lại chính là Lâm Mộng.

"Anh mơ thấy... mơ thấy em bị xe đụng..."

"Xe..." Còn tưởng Trình Siêu nói đùa, Lâm Mộng phùng miệng trách móc. "Anh muốn tôi bị xe đụng lắm sao?"

Trình Siêu ngay lập tức lắc đầu phản kháng, chỉ là hiện tại đang có nhiều người ở đây cho nên cậu ta không dám phản ứng gì quá khích, chỉ khẳng định lại.

"Anh không có. Thực ra... đã mấy lần những mảng vỡ vụn vặt về người con gái bị xe đâm ấy cứ hiện lên trong đầu. Anh... anh thực sự rất sợ..."

Lâm Mộng mỉm cười nhẹ, bá vào vai cậu rồi cúi thấp xuống trấn an.

"Được rồi, giấc mơ chỉ là giấc mơ, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Tôi đi đường cẩn thận lắm, yên tâm đi. Đừng dùng gương mặt ủ rũ ấy nữa, nếu không các fan hâm mộ sẽ không thích đấy."

Mặc dù vẫn ám ảnh về những giấc mơ mình thấy được, Trình Siêu vẫn cố gắng nghe lời vợ mình, hít một hơi thật sâu rồi đều chỉnh lại biểu cảm.

Ở đằng xa, Lăng Siêu nhiều lần để mắt tới hai người. Chỉ là anh không nói, nhưng trong đầu sớm đã suy nghĩ ra rất nhiều vấn đề.

Buổi hòa nhạc sau lời thông báo của MC rốt cuộc cũng được diễn ra. Fan hâm mộ phía dưới gào thét tên của hai người, còn hét đến khản cả giọng.

Lăng Siêu và Trình Siêu phối hợp vô cùng ăn ý trên sân khấu. Hai ánh mắt sáng lấp lánh như những vì sao ấy đã chiếm trọn trái tim của bao nhiêu người, cùng với chất giọng ấm áp khiến cả hội trường đều trở nên điên đảo.

Vốn dĩ buổi hòa nhạc diễn ra suôn sẻ, nhưng trong một khoảnh khắc, hình ảnh Lâm Mộng bị xe đụng cứ bất chợt ẩn hiện trong đầu của Trình Siêu. Những mảnh ký ức vụn vặt dường như vây kín cậu ta khiến cho cậu không có lối thoát.

Trình Siêu rõ ràng nhìn thấy Lâm Mộng đang ngoan ngoãn nằm trong giường kính, cả cơ thể dường như không có bất cứ sự sống nào, lạnh toát và nhợt nhạt.

Những mảnh ký ức ấy cứ chạy xung quanh đại não khiến cho Trình Siêu đau nhói lên, ngay sau đó đã không tự chủ được mà ngã khụy xuống ngay trước mặt hàng ngàn người.

Bọn họ bát nháo hô lên trước sự cố này, ai cũng muốn tiến lên sân khấu để xem tình hình. Ở phía sau cánh gà, Lâm Mộng nhìn thấy mọi chuyện không ổn liền cùng Trình Yên Ngư chạy ra.

Tiếng nhạc trong hội trường đã tắt hẳn, thay vào đó là sự hoang mang của tất cả mọi người.

"Trình Siêu... Trình Siêu!"

Lâm Mộng chạy đến đỡ cậu ta dậy, không biết là chuyện gì nhưng hình như cô nhìn thấy dòng điện ngoằn ngoèo màu xanh kỳ lạ cứ ẩn hiện xung quanh cơ thể của Trình Siêu. Nhưng nó rất nhanh đã biến mất không dấu vết, như thể chỉ muốn cho một mình cô nhìn thấy.
Trong sự hoang mang cùng lo sợ, vệ sĩ cùng với tất cả mọi người đã đưa Trình Siêu vào trong, sau đó nhanh chóng gọi cấp cứu.

Giờ khắc này, Lâm Mộng vô cùng run và lo sợ cậu ta sẽ xảy ra chuyện. Khóe mắt cô không biết từ bao giờ đã ầng ậng nước trực trào, khóe miệng run rẩy không ngừng gọi nhỏ tên Trình Siêu.

"Anh nhất định... nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy..."