Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 52




"Vậy được, ừm... ở đây hết quả rồi, vậy cô vào trong rừng kiếm thêm chút quả đi." Noãn Huyên Vy ra điều kiện mà không ai trong số họ muốn làm. Mặc dù không có thú dữ nhưng ban đêm đi một mình đã vô cùng đáng sợ rồi.

Bạch Tư Vũ cảm thấy chuyện này không ổn chút nào liền lên tiếng.

"Cái này hơi quá đáng rồi đó, đêm tối như vậy một mình Lâm Mộng sao hái được quả?"

"Ai nói vậy, cũng có nhiều cây sát mặt đất, với lại ở đây thú dữ không nhiều."

"Rắn thì có thể có." Lăng Siêu cũng đột nhiên nói thêm vào.

Vốn dĩ Noãn Huyên Vy còn có thể biện bạch, nhưng cô không muốn phải đấu khẩu với Lăng Siêu một chút nào, đành bỏ qua.

"Vậy..."

"Không sao, cùng lắm em uống rượu là được rồi. Chỉ là trò chơi thôi, mọi người đừng căng thẳng quá."

Lâm Mộng xua tay, rồi tự mình rót một ly rượu đầy. Đây đúng là chủ ý của Noãn Huyên Vy, còn tưởng phải nghĩ ra trò mới, ai ngờ là Lâm Mộng tự chui đầu vào rọ.

Cô đưa ly rượu lên định uống, nhưng mùi hương quen thuộc này chợt khiến cô khựng lại. Đây hình như là một loại rượu đặc sản của làng Phù Hoa, từ nhỏ Lâm Mộng đã không được uống nó, bởi thành phần chủ yếu chính là tiêu được xay nhuyễn.

Vì chưng cất trong thời gian dài cùng nhiều loại rượu và thảo mộc khác, mùi hương đặc trưng của tiêu cũng biến mất hoàn toàn cho nên không ai phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào. Chỉ là Noãn Huyên Vy chưa từng nghĩ tới việc Lâm Mộng biết nó.

"Rượu này..."

"Nó không quá khó uống đâu, có hậu vị ngọt sau khi nuốt. Cái này cũng không được xem là hình phạt." Lý Dương đã nếm thử, anh ta tưởng Lâm Mộng vì sợ rượu khó uống nên mới nói như vậy.

Noãn Huyên Vy cũng gật gật đầu, mọi người không ai nói thêm gì nên Lâm Mộng chỉ đành nhắm mắt uống đại. Dị ứng thì chắc sáng mai về uống thuốc là khỏi, không có gì quá nguy hiểm.

Thấy Lâm Mộng một hơi uống cạn, trong lòng Noãn Huyên Vy mừng như nở hoa. Cô ta tiếp tục trộn bài, rồi cùng chơi tới lượt tiếp theo một cách tự nhiên nhất. Đương nhiên, về việc Lâm Mộng vừa uống phải loại rượu tiêu kia cũng không ai phát giác ra.

Cho tới tận đêm, những nốt mẩn đỏ dần xuất hiện làm cho Lâm Mộng không thể ngủ nổi. Cô ra khỏi lều trại, ngồi xuống khúc cây khô phía xa lều của mọi người vì sợ làm ồn đến họ.

"Toi rồi... ngày mai sẽ mẩn ngứa chết mất. Sao mà lâu sáng quá vậy..."

Cô cứ gãi gãi ở cổ tay không yên, ban đầu vết mẩn sẽ nhỏ và chỉ có cảm giác ngứa, qua đêm nay vết mẩn sẽ lớn dần và đau rát. Nếu không uống thuốc kịp thời còn có tình trạng mất sức và nghiêm trọng hơn là ngất đi.

Cô còn đang suy nghĩ dở vô số những tình huống sẽ xảy ra, đột nhiên Trình Siêu từ phía sau khẽ đi tới. Cậu ta thấy cô không ngủ liền không yên tâm mà chạy tới hỏi thăm.

"Vợ ơi..."

"Trình Siêu?" Lâm Mộng ngó nghiêng xung quanh, vội kéo cậu ta ngồi xuống nói nhỏ.

"Đừng gọi tôi là vợ, lỡ có người nhìn thấy thì sao?"

"Ồ... nhưng mà Lâm Mộng, em bị dị ứng rồi sao? Hôm nay rõ ràng em đều ăn xiên thịt không có tiêu mà?"

Cô kéo cổ tay áo uống, che đi những vết mẩn đỏ xấu xí ấy và cố tỏ ra bản thân vẫn ổn.

"Không sao đâu. Thực ra... rượu phạt chúng ta chơi khi nãy là rượu tiêu, nó làm tôi bị dị ứng."

"Rượu đó có tiêu? Sao em biết mà còn uống?"

"Trò chơi thôi, phải tuân thủ quy tắc chứ. Với lại sáng mai về rồi, uống thêm chút thuốc có lẽ sẽ ổn thôi."

Trình Siêu không thể bỏ qua chuyện này, rượu đó là do Noãn Huyên Vy đem tới, cô ta nhất định là có vấn đề. Cậu đứng dậy muốn rời khỏi liền bị cô kéo lại.

"Anh... đi đâu vậy?"

"Anh tìm Noãn Huyên Vy, rượu đó có tiêu còn đem ra chơi. Thế này khác gì hại em?"

"Anh... anh bị điên hả? Ây da, mau ngồi xuống."

Cô kéo cậu quay trở lại, nhỏ nhẹ giải thích.

"Rượu đó đặc biệt không có mùi hương và vị của tiêu xay nên chắc Huyên Vy cũng không biết. Hơn nữa cô ấy cũng là được tặng mà. Không biết không có tội, anh bình tĩnh lại một chút."

"Nhưng em thế này..."

"Không sao đâu, tôi ổn mà."

Lâm Mộng khẽ xoa đầu Trình Siêu để trấn an cậu, mà cậu cũng nâng niu bàn tay của cô, sợ cô sẽ bị ngứa mà khó chịu.

Mọi chuyện vừa xảy ra đều bị Lăng Siêu thu vào tầm mắt. Hơn thế nữa, sự quan tâm ân cần và thái quá đó có nhìn thế nào cũng không ra là anh em họ.

Lăng Siêu chỉ thở dài với những mối nghi ngờ và sự băn khoăn trong đầu, sau đó liền trở lại lều trại của mình.

Cho tới sáng hôm sau, trong khi mọi người đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để trở về thì Lâm Mộng lại đang chật vật với mấy nốt mẩn đỏ trên người. Nó đau rát khiến cô vô cùng khó chịu, muốn gãi cũng không thể.

Trình Siêu đang dở tay gỡ mấy cây cọc, nhìn thấy Lâm Mộng không được ổn liền chạy ra hỏi.

"Em bị sao vậy, nghiêm trọng hơn rồi à?"

"Em... em hơi đau một chút. Về sớm uống thuốc chắc sẽ ổn..."

Trên trán Lâm Mộng đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi, càng nóng bức thì vết mẩn lại càng ngứa và rát, nhưng cô vẫn cố gắng dọn dẹp cho nhanh. Mọi người cũng để ý tình hình, chạy ra hỏi thăm.

"Em bị sao thế này, chỗ nào không khỏe à?"

"Không sao đâu, đừng lo cho em, chúng ta tranh thủ dọn dẹp đồ cái đã."

Bạch Tư Vũ nhận ra trên cổ của cô có rất nhiều chấm đỏ nên mới hỏi.

"Cô bị dị ứng rồi à? Không phải là do thịt xiên có tiêu đấy chứ?"

Trình Siêu còn đang định nói ra nguyên nhân thì bị Lâm Mộng ngăn lại, có lẽ cô thừa biết cậu ta muốn nói gì.

"Chắc em lỡ ăn nhầm. Không sao đâu, mọi người chịu khó chờ em một chút, ra tới suối rửa đi là đỡ thôi."

"Vậy anh đi với em." Trình Siêu vội cầm lấy tay cô.

Noãn Huyên Vy lúc này mới từ phía sau đứng dậy. Từ đêm hôm qua, cô ta đã bị cảm lạnh vì bệnh chưa hết và cũng do môi trường lạ, tới sáng nay vốn dĩ mệt mỏi nhưng cố giấu, lại chỉ vì cơ hội tốt này gượng dậy.

Lâm Mộng chỉ muốn đi một mình, bởi cô sợ hai người cứ dính lấy nhau sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có. Còn đang từ chối hết người này đến người kia, đột nhiên Noãn Huyên Vy chen vào.

"Để tôi đi với Lâm Mộng cho, cùng là con gái sẽ dễ chăm sóc hơn. Mọi người ở lại dọn dẹp tới khi trở lại rồi về là vừa."

"Ừ, chị thấy Huyên Vy nói đúng. Dây dưa ở đây mãi cũng mất thêm thời gian."

"Vậy quyết định thế nhé, Lâm Mộng, tôi đi cùng cô."

Noãn Huyên Vy thân thiện nhìn cô, mặc dù có cảm giác gì đó hơi lạ nhưng Lâm Mộng cũng không quá để ý. Cô gật đầu rồi theo Noãn Huyên Vy, bởi vì trong người quá khó chịu cũng quên mất hỏi cô ta có biết đường hay không.

Đi suốt một hồi, Lâm Mộng mới ngước mắt nhìn xung quanh, chỗ này hình như không phải hướng đi tới con suối gần đây.

"Huyên Vy, cô có biết đường đi không vậy?"

"À... hả? Tôi nghe nói vào trong rừng chỉ cần nghe tiếng nước chảy là biết suối ở đâu. Tôi có nghe được một chút... nhưng hình như vẫn chưa tới."

Lâm Mộng không biết nơi này là nơi nào, hơn nữa cả hai người đã đi suốt hơn mười lăm phút mà còn chưa tới nơi. Cô ngày càng khó chịu, vết ngứa mỗi chút một rát, cảm thấy sắp không trụ nổi liền dừng lại.

"Hay là chúng ta về đi, cứ như vậy không khéo lạc mất. Ở đây còn không có sóng."

"Cô nói cũng phải... a, hình như... có tiếng nước chảy! Gần đây chắc chắn là có dòng suối nào đó. Cô đợi ở đây nhé, tôi đi dò đường trước, tránh bị lạc."

Lâm Mộng cố gắng lắng nghe, bình thường tai cô rất thính, nhưng lần này lại chẳng nghe được gì cả. Chắc có lẽ vì bị dị ứng nên đầu óc cũng ong ong dần theo, Lâm Mộng vẫn tin tưởng Noãn Huyên Vy, liền gọi với theo.
"Cô có nhớ đường trở lại đây không?"

"Yên tâm đi, trí nhớ của tôi tốt lắm, tìm đường xong nhất định tôi sẽ quay lại!"

Bóng dáng của Noãn Huyên Vy khuất dần sau những tán cây và cỏ dại um tùm. Lâm Mộng ngồi trên một tảng đá lớn gần đó, cố gắng nén nhịn cơn đau rát đang hoành hành trong người.