Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 4




Tuy sốt ruột, nhưng Tony vẫn phải giữ bình tĩnh.

"Lăng Siêu, mau nằm vào buồng kính trước, tôi sẽ cài đặt thời gian. Vào trong đây, anh sẽ được tự động tiêm thuốc gây mê. Vì khi cỗ máy này khởi động, áp lực rất lớn nên tôi chỉ có thể điều khiển từ xa, hy vọng sẽ thành công."

"Tùy thể chất mỗi người, nếu xuyên thành công có thể dẫn tới giảm trí nhớ... hoặc mất đi trí nhớ hiện tại, hoặc là sai thời gian..."

Tony chưa thực sự tự tin lắm về cỗ máy này, tuy độ an toàn lên tới tám mươi phần trăm, nhưng rủi ro không phải không có. Nhìn thấy hắn đắn đo, Lăng Siêu hỏi lại.

"Cậu lẩm bẩm gì vậy?"

"À, không có gì, còn mười lăm phút nữa, nằm xuống đi."

Lăng Siêu làm theo lời hắn, nằm yên vị trong buồng kính. Tony đi ra xa cỗ máy, sử dụng máy tính điều khiển từ xa. Việc còn lại là chờ đợi thời gian, nhưng bây giờ Mỹ Ái vẫn còn chưa đến.

Lúc này, Mỹ Ái cũng đã tới được sảnh của tòa nhà, nhưng chiếc kính viễn vọng này khá lớn nên hơi mất thời gian đi lại. Trong khi đó, một nam nhân bí ẩn mặc bộ đồ của công nhân, hắn đội mũ che kín mặt, sau đó liếc qua liếc lại rồi mới tới chỗ của thang máy, sửa chữa thứ gì đó.

Sau khi xong việc, hắn đi tới một bên thang máy khác, bước vào trong, bàn tay linh hoạt lia một vật nhọn về hướng của camera giám sát khiến chúng vỡ tan.

Xong việc, người đàn ông ấy mới cởi bộ đồ nhân viên, bỏ chiếc mũ phớt xuống. Gương mặt hiện lên mờ ảo trong gương thật quen thuộc.

Mỹ Ái mang theo kính viễn vọng đi vào trong thang máy. Cô thở phào nhẹ nhõm xem giờ, vẫn còn mười phút. Chiếc thang máy đi thẳng lên, nhưng được một chút, bỗng chốc nó lại phát ra những âm thanh rè rè, còn có cả chuông báo động đỏ.

"Chuyện... chuyện gì vậy?"

Mỹ Ái hoang mang nhìn xung quanh. Cô bám hai tay vào tường, vội vã bấm dừng lại, động tác hoảng loạn lo sợ. Cũng may, thang máy cuối cùng cũng chịu dừng, cánh cửa vừa mới hé, Mỹ Ái lập tức lao ra ngoài.

"Mẹ ơi... vừa rồi... vừa rồi sợ chết mất."

Cô vỗ ngực tự trấn an bản thân, nhìn ngó xung quanh mới biết đây là tầng mười bảy, mà nhà của cô và Tony ở tận tầng thứ hai mươi.

"Không được, tính mạng là quan trọng, thà leo bộ còn hơn là đi thang máy."

Nghĩ vậy, Mỹ Ái lại vác cái thân mình leo bộ thêm ba tầng. Chẳng hiểu sao bây giờ lại không một bóng ma nào qua lại, làm cho cô một mình phải chật vật với cái thứ vừa dài vừa nặng kia.

Ở trên phòng, Tony đã đợi được hơn năm phút. Bây giờ chỉ chờ Mỹ Ái lên thôi cũng đã nóng lòng khó chịu. Cô cứ vật vã mang theo kính viễn vọng, đi được hai tầng đã rụng rời tay chân, liền phải gọi cho anh trai cứu giúp.

"Anh! Em... mệt quá, bây giờ em đang ở tầng mười chín, mau xuống giúp em mang đồ lên. Thang máy bị hỏng rồi!"

Nghe được tới đây, Tony vội chạy ra ngoài. Chỉ còn đúng sáu phút nữa, nếu không quan sát chính xác thời gian mà Ngũ tinh Liên châu xuất hiện, khi thực hiện dịch chuyển thời gian sẽ dẫn đến sai lệch vị trí hoặc thất bại.

Tony vừa chạy ra khỏi nhà, một bóng đen đã lẩn vào bên trong. Hắn không động vào bất cứ thứ gì, mà trực tiếp đi tới buồng kính còn trống mà nằm xuống.

Cuối cùng đồ cũng được đem tới nơi. Hắn để cho Mỹ Ái ở ngoài, không dám đưa cô vào trong vì sợ rắc rối.

"Bây giờ anh có việc bận, không chơi được. Em mau tới nhà Tư Dao đi, nha."

"Hừm, nhờ người ta cho cố, rồi lại vứt bỏ người ta!"

Mỹ Ái phùng má đi xuống dưới lầu, Tony cũng yên tâm mà đi vào trong. Chỉ còn đúng hai phút nữa, hắn không kịp tới chỗ cỗ máy để xem tình hình của Lăng Siêu, bởi trong đó tương đối an toàn.

Việc quan trọng hơn bây giờ là quan sát, sau đó căn chỉnh thời gian nếu sai.

Hắn nhìn vào trong ống kính, chỉ còn một phút tám giây, năm hành tinh sẽ dần chuyển động xếp thành một hàng. Nếu cứ như vậy, chắc rằng thời gian dự đoán của hắn là chính xác.

Tony nhìn xuống máy tính, tiếng bàn phím lạch cạch vang lên, rồi tới những dòng chữ không rõ nghĩa chạy thành một hàng, sau vài giây, đồng hồ đếm ngược liền xuất hiện trên màn hình ảo đang lơ lửng trong không trung.

"46... 45... 44..."

Quan sát lên từng con số, hắn lại ngó vào kính viễn vọng. Chỉ một chút nữa, một chút nữa cỗ máy thời gian sẽ đưa Lăng Siêu trở về quá khứ của ba mươi năm trước...

Miệng của hắn lẩm nhẩm đọc, đôi tay lạnh toát chuẩn bị bấm phím hoàn thành.

"Ba... hai... một!"

Sau cú nhấn ấy, cỗ máy thời gian vang lên những âm thanh chói tai, cùng với đó là một luồng sáng cực mạnh phát ra, che khuất cả một cỗ máy, hai lồng kính cũng rung lắc dữ dội.

Sau một đợt ánh sáng ấy, Tony đã phải ngừng một lúc mới dám mở mắt ra. Căn phòng của hắn lại trở về như bình thường, không còn ánh sáng trắng, cũng chẳng còn âm thanh gì nữa.

Hắn vội vã tới chỗ hệ thống kiểm tra vị trí. Chấm màu đỏ chính là biểu thị vị trí của Lăng Siêu hiện tại. Thông tin hiển thị trên màn hình lúc này đột nhiên làm cho hắn giật mình kêu lên.

"Năm 2021?"

"Toang rồi toang rồi, sao lại chênh lệch ba năm thế này..."

Tony kiểm tra lại mọi hoạt động, tuy rằng thời gian có chênh lệch, nhưng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Điều này không phải là vô lý, bởi đây là lần sử dụng đầu tiên, có chút sai lệch cũng chẳng có gì lạ.

Tony lắc đầu, chỉ tiếc là hắn lại tốn thêm ba năm nữa chờ đợi.

"Chờ một chút... sao lại xuất hiện... hai chấm đỏ?"

Thượng hải, năm 2021.

Trên con phố đi bộ lớn, khắp nơi đều là hình ảnh của một chàng trai trẻ, có vẻ như đó là thần tượng của tất cả mọi người. Các cô gái trẻ lúc này đang đổ xô tới trước nhà hát lớn của thành phố, tranh giành nhau mua một tấm vé vào xem biểu diễn.

Trên đoạn đường ấy, một cô gái cùng chiếc xe đạp nhỏ dần chạy tới. Đôi bàn chân nhỏ nhắn cố gắng đạp thật nhanh tới chỗ để xe. Vừa tới nơi, cô gái ấy đã lập tức dựng xe lại, chạy như bay tới quầy bán vé.

Cô gái ấy là Lâm Mộng, một nhân viên văn phòng mới bị đuổi việc, khao khát duy nhất của cô là kiếm được nhiều tiền, và làm việc với thần tượng duy nhất của đời mình - Lăng Siêu.

Đây cũng là buổi trình diễn của anh ấy, hiếm khi có một hoạt động thế này, nhưng tấm vé để vào trong lại có hạn, nếu không nhanh sẽ chẳng còn gì để xem. Vậy cho nên khung cảnh ở đây mới đột nhiên hỗn loạn như thế.

"Của tôi, tấm vé ấy là của tôi!"

"Tôi đến trước, tôi trả gấp đôi!"

"Nào nào, mọi người đừng chen hàng nữa."

Tiếng giằng xé, tiếng nhắc nhở cứ vang lên tạo thành một khung cảnh hỗn loạn, ồn ào. Lâm Mộng đứng trước một biển người giày đặc, ánh mắt của cô kiên định nhìn về phía trước, tự nhủ dù có thế nào cũng phải giành được một tấm vé.

"Hừm, Lâm Mộng, mày đã đợi ngày này lâu lắm rồi! Dù có liều mạng cũng nhất định phải vào được bên trong."

Cô nắm chặt lòng bàn tay, thủ thế sẵn sau đó lao mình vào trong biển người, luồn lách qua những khe hở nhỏ nhất để chui tới chỗ bán vé. Thân thể nhỏ nhắn ấy của Lâm Mộng dường như bị ép thành một tờ giấy mỏng, đến nỗi suýt thì ngạt.
"Tránh đường một chút... đừng có ép... khụ khụ, tôi ngạt chết mất!"

Lâm Mộng dùng hết sức của mình để len được vào bàn bán vé. Trong tầm mắt của cô, chỉ còn đúng một tấm vé cuối cùng, đây là cơ hội duy nhất để Lâm Mộng có thể tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình, cô vội đưa tay ra chụp lấy tấm vé, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào, nó bỗng nhiên rời khỏi tầm mắt của cô, rơi vào tay của một kẻ khác.

Tấm vé cuối cùng được lấy đi, tất cả mọi người như lặng lại, nhìn về phía của người con trai đó. Hắn ta đeo kính râm, mặc một bộ vest trắng thanh lịch, đằng sau còn có rất nhiều các vệ sĩ.