Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 33




Sau khoảng một vài ngày Lâm Mộng dành thời gian để đọc thoại bản, cô đã cùng với Lăng Siêu chính thức lồng tiếng cho Thời Quang Nguyệt Hạ. Khoảng thời gian ấy, Lâm Mộng thường xuyên đi sớm về muộn, sự quan tâm dành cho Trình Siêu cũng ít dần đi.

Hôm nay cũng không khá là bao, đã chín giờ hơn, Lâm Mộng chưa về. Trình Siêu ngồi im lặng trên ghế, ánh mắt dõi theo những chương trình trên tv nhưng tâm trí luôn nhớ tới vợ.

Cậu ta đã từng hỏi Lâm Mộng rất nhiều, chỉ là lồng tiếng có nhất thiết phải đi sớm về muộn vậy không? Nhưng câu trả lời của Lâm Mộng lại càng khiến cho cậu ta buồn bã.

"Đúng là không tới nỗi. Nhưng dù sao tôi cũng mới vào công ty, người mới đương nhiên có áp lực, hơn nữa tôi muốn hoàn thành tốt tác phẩm lồng tiếng đầu tiên cho nên dành nhiều tâm huyết vào nó. Anh ở nhà làm sao mà hiểu được..."

Cứ nghĩ đến đó thôi hai mắt Trình Siêu lại rưng rưng muốn khóc. Đường đường là chồng của cô, vậy mà lại bị nói là không hiểu. Cậu thực sự rất muốn làm gì đó cho cô bớt đi áp lực.

Trình Siêu nắm lấy hai cái má chắc nịch của Củ Cải mà day day, dạo này nó đã được ăn no, cũng may vì Lâm Mộng có việc làm.

"Củ Cải, mày nói xem phải làm sao mới có thể giúp Lâm Mộng được chút ít? Vợ nói tao không được ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm... nhưng mà..."

Nói một hồi, cuối cùng Củ Cải nó vẫn chỉ thè lưỡi ngồi nhìn. Đúng là chỉ có Siêu Ngốc mới đi hỏi ý kiến của một chú cún.

Cậu ta thở dài, ngước mắt lên xem bộ phim ngôn tình đang hot dạo gần đây. Đột nhiên, hai mắt của Trình Siêu sáng lên, cậu ta chăm chú không chớp lấy một cái, dường như cảnh tượng gì đó đã thu hút cậu...

Tới ngày hôm sau, khi Lâm Mộng rời khỏi nhà, Trình Siêu đã tót vào phòng của cô, đứng trước bàn trang điểm. Mấy ngày nay Bối Lạc cũng bận làm việc ở Lục Quán, vì cậu ngoan ngoãn không rời khỏi nhà cho nên Lâm Mộng cũng yên tâm. Nhưng hôm nay thì khác...

Cậu đem hết mấy đồ trang điểm trong phòng của cô ra ngoài, không biết đã học từ bao giờ mà bôi trét lên mặt. Tô son đỏ đậm xinh đẹp, đánh phấn má, đội thêm chút tóc giả và mặc váy của Lâm Mộng.

Chỉ mười phút, một Siêu mỹ nhân ra đời. Eo thon, chân dài, gương mặt hoàn hảo không góc chết. Trừ yếu hầu hơi lộ thì tổng thể Trình Siêu vô cùng hài hòa. Cậu ta chính là học nam chính ở trong bộ phim hôm qua giả nữ để gặp bạn gái của mình. Vừa hay, cậu cũng đang trong tình huống ấy.

"Thế này sẽ không ai phát hiện ra mình nữa..."

Nói rồi, Trình Siêu mang theo cơm hộp mà mình chuẩn bị ra ngoài. Phương tiện duy nhất còn lại trong nhà là một chiếc xe đạp, cậu chỉ còn cách dùng nó.

Thế nhưng vì vừa đi vừa tìm đường, lại thỉnh thoảng bị mấy người dòm ngó khiến cho thời gian tới muộn hơn dự kiến. Trình Siêu dựng xe ở gần chỗ cổng công ty, cậu ta háo hức đem cơm lên chỗ của lễ tân.

"Cho hỏi..."

Nhân viên lễ tân vừa ngước lên nhìn, cùng với giọng nói khi nãy của Trình Siêu đã nhịn không nổi mà ôm miệng cười. Cậu ta nhíu mày, có tới mức đó không?

Tới! Có tới!

Cái Siêu mỹ nhân ấy chỉ là do tưởng tượng trong đầu của cậu, còn thực thế thì cách xa vạn dặm. Sự xuất hiện của Trình Siêu đã chiếm mọi spotlight dưới sảnh công ty, làm cho ai cũng phải nán lại nhìn.

Cậu ta cũng nhận ra điều này, nhưng cũng chẳng quan tâm cho lắm, tiếp tục hỏi nhân viên lễ tân.

"Tôi muốn đưa đồ ăn cho Lâm Mộng, có thể lên đó không?"

"À... không..." Cười còn chưa hết, nhân viên cứ ngập ngừng.

"Tôi sẽ... sẽ gọi người xuống đây. Người ngoài công ty không được... haha... không được lên đó."

Trình Siêu phồng má, cậu quái dị đến vậy sao? Đâu cần cười một cách công khai như thế!

"Tôi xin lỗi... Lâm Mộng đúng chứ?"

"Ừm, cô ấy mới nhận việc."

Sau khi dò tìm một hồi, nhân viên ấy cuối cùng cũng tìm ra.

"Xin chào, đây là bộ phận lễ tân. Cô Lâm Mộng thân mến, dưới sảnh công ty có người tìm gặp cô, vui lòng xuống dưới."

"Tìm gặp tôi? Ai vậy?"

"Là... là một tiểu... mỹ nhân."

Tiểu mỹ nhân? Trong đầu Lâm Mộng chỉ nghĩ ra được cái tên Bối Lạc, ngoài cô ra sẽ chẳng còn ai mất liêm sỉ mà tự xưng như vậy cả.

Sau một lúc, Lâm Mộng xuống tới nơi. Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, cô cũng đang định xuống đó kiếm chút gì bỏ bụng.

"Xin hỏi... là ai tìm tôi?"

Nhân viên lễ tân chỉ tay về phía trước, gương mặt vẫn còn có ý cười. Lâm Mộng nhìn qua, chiếc váy cùng với bộ tóc này có chút quen thuộc.

Cô tiến lại gần, ngay khi Trình Siêu quay người Lâm Mộng đã giật mình. Cô không thể nhận ngay ta đó là ai, chỉ là gương mặt có vài phần quái dị... đây... là nữ sao?

"Cô... anh... à không..."

"Vợ, là anh này." Trình Siêu vui vẻ lên tiếng.

Lâm Mộng cứng đơ người như muốn hóa đá, cô nuốt nước bọt, lại dò xét kỹ lại.

"Trình... Trình..."

Bị sốc tới mức không nói nên lời, Lâm Mộng vội kéo tay Trình Siêu ra ngoài. Cô không ngờ được cậu ta lại xuất hiện ở ngay sảnh công ty, và còn không ngờ hơn nữa chính là cái bộ dạng này.

"Anh bị điên à? Sao lại trang điểm mặc đồ của tôi... tới đây?"

"Anh đem đồ ăn cho vợ. Làm thế này sẽ không ai nhận ra anh cả. Anh thông minh chứ?" Cậu ta tự hào nói.

"Thông minh cái đầu nhà anh ấy. Rồi... anh tới đây bằng cách nào?"

Trình Siêu chỉ tay vào chiếc xe đạp đang ở đằng xa.

"Là nó."

Lâm Mộng đỡ tay bất lực, sao trên đời lại có một kẻ ngốc thế này? Ông trời đúng là đang trêu ngươi cô!

"Được rồi, vậy anh mau trở về đi, tôi sẽ ăn nó."

"Anh muốn nhìn vợ ăn. Lâu lắm rồi chúng ta chưa được ngồi ăn cùng nhau."

Cô ngó nghiêng quan sát, sợ có người phát hiện.

"Có vài ngày thôi mà..."

"Tôi cũng muốn, nhưng anh xem với bộ dạng này, làm sao mà tôi ăn ngon được. Mau về tẩy trang hết đi, nha."

Mặc dù không muốn về, nhưng Trình Siêu không muốn làm Lâm Mộng mất hứng. Cậu ta nán lại một chút, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Lâm Mộng thở dài, cô đưa ta xoa xoa đầu Trình Siêu, nhỏ giọng.

"Tối nay tôi hứa nhất định sẽ về sớm."

"Vợ hứa nhé, anh sẽ đợi cơm!"

"Ừm, mau về đi."

Trình Siêu được như ý, chạy trên chiếc giày bệt mãi mới tới được chỗ giữ xe. Nhìn cậu ta vì một bữa ăn mà vất vả, Lâm Mộng không khỏi cảm thấy xúc động. Cô nhìn vào hộp cơm vẫn còn hơi ấm trên tay, vui vẻ mà trở về văn phòng làm việc.

Vừa mở hộp cơm ra, Lâm Mộng chỉ biết há hốc miệng kinh ngạc. Không phải vì hương thơm mà vì cách bố trí của chúng. Trình Siêu cũng thật khéo tay, cậu ta xếp những miếng xúc xích thành hình trái tim nhỏ, món trứng cuộn cũng tràn ngập tình yêu.

Cô không khỏi đỏ mặt, chỉ là cơm hộp thôi có cần khoa trương như vậy không?

"Chà, là của bạn trai à?"

Đột nhiên có tiếng nói từ phía sau, Lâm Mộng giật mình quay lại, không ngờ Bạch Tư Vũ đã đến đây từ lúc nào, tất cả những gì sến súa trên hộp cơm đều bị nhìn thấy sạch. Cô chột dạ vội đóng nắp lại, nụ cười méo mó cố đánh trống lảng.

"Cái này... là của Bối Lạc, cậu ta lúc nào cũng làm mấy thứ vô vị như vậy hết, anh... đừng hiểu lầm."

Bạch Tư Vũ chu môi gật đầu, hắn ta biết Bối Lạc, là cô gái khá cá tính trước kia từng tham gia hẹn hò với hắn.

"Tôi còn tưởng cô có bạn trai rồi."

"Tôi đương nhiên không có..."

Lâm Mộng cuối cùng cũng dám mở hộp cơm ra, nhưng rất nhanh chóng đều bới tung lên làm những hình trái tim biến mất cả.

"Dù sao cũng là tâm ý của bạn cô, sao lại làm đảo lộn lên hết thế?"

Cô nắm chặt đũa, cái tên Bạch yêu này không nói thì thôi, cứ nói liền khiến cho cô cắn rứt với việc mà mình làm.

"Dù gì cũng bỏ vào bụng, như nhau cả thôi..."

Vừa nhìn Lâm Mộng ăn ngon miệng, Bạch Tư Vũ liền hỏi.

"Cô biết ngày mai là ngày gì không?"

"Nếu nói là ngày trọng đại chắc chắn là sinh nhật của Lăng Siêu rồi!" Cô nói có chút vui vẻ và hào hứng.

Đáng lẽ ra Bạch Tư Vũ phải vui cho anh, nhưng trên mặt hắn không có bất cứ biểu hiện gì là vui vẻ, chỉ thấy ganh tị. Tuy vậy hắn vẫn gật đầu cười, trêu đùa.

"Lăng Siêu cũng thật có phúc, ai cũng nhớ đến anh ta. Người bạn như tôi có chút đố kỵ đấy." Lâm Mộng dừng đũa, cô nhìn hắn, cười bảo.

"Sinh nhật của anh hình như vào hai tháng tới, ngày hai mươi ba. Tôi nhớ, mọi người cũng nhớ mà!"

"Ha, thật vui vì cô cũng nhớ ngày sinh nhật của tôi."