Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 25




Chừng một chút sau, Tần Đông Vũ lại tiếp.

"Tin đồn thất thiệt với một cô gái lạ chính là điều tối kỵ trong giới giải trí, và nhất là cậu. Điều này tôi đã từng ghi trên hợp đồng, cho nên tôi có quyền đưa ra phương án giải quyết."

"Ha, xem ra ông đã chuẩn bị trước và biết rằng tôi sẽ đến đây?"

Tần Đông Vũ nhún vai. Đúng là ông ta đã dự đoán được trước điều này, chỉ là có khiến cho Lăng Siêu im lặng làm theo hay không thì không chắc.

"Làm theo lời tôi nói, tin đồn với Noãn Huyên Vy rồi cũng sẽ lắng xuống. Bây giờ cậu không phải người lựa chọn, mà là người phải bắt buộc làm theo lời của tôi."

Nói rồi, Tần Đông Vũ đem theo một xấp hồ sơ, đi qua người của Lăng Siêu. Anh ta nắm chặt tay dưới thân, hận không thể một cước đánh chết lão cáo già này.

Cuối cùng, anh cũng chỉ là một con tốt thí trong tay để mặc lão ta điều khiển.

Chiều hôm ấy, Bạch Tư Vũ cùng Lăng Siêu đi tới quán cà phê mà hai người hay ngồi. Anh đã hoàn toàn bị chèn ép, theo lý thuyết mà nói thì Lăng Siêu đã bắt buộc làm theo phương án và Tần Đông Vũ đưa ra.

Ngồi trên bàn, ánh mắt của anh hướng ra phía ngoài ô cửa kính. Ánh mắt đem theo bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu tâm sự cần trút bỏ.

Bạch Tư Vũ rảnh tay khuấy đều ly cà phê, hắn ta nhấp một ngụm rồi hơi nhăn mặt vì vị đắng lan tỏa lên đầu lưỡi.

"Tôi nói này, từ trước đến giờ cậu luôn đối địch với chủ tịch, nhưng chưa lần nào thành công cả. Giờ thì hay rồi, lại thêm một điểm trừ trong mắt ông ta."

"Ha, trong mắt Tần Đông Vũ ấy à... tôi chưa bao giờ tốt đẹp cả..."

"Được rồi, đừng buồn nữa, mau cạn ly. Xong chuyến này sẽ chẳng còn ai dám bàn tán gì nữa đâu."

Lăng Siêu nhấc ly cà phê lên, ngả người xuống ghế để thưởng thức vị đắng ngọt đặc trưng. Lúc này, Bạch Tư Vũ nói ra một câu khiến cho anh không được thoải mái.

"Nhiều khi tôi tự hỏi, hai người rốt cuộc có phải chú cháu ruột hay không. Chủ tịch cũng chèn ép và vắt kiệt anh nhiều quá..."

Anh đưa tay đặt lên trán, nhoẻn miệng cười.

"Từ khi được Tần Đông Vũ đưa vào Hạ Tinh Tinh, chúng tôi đã chẳng còn quan hệ nào khác ngoài chủ và tớ."

"Sao mà ủ rũ vậy? Nhưng mà được rồi, mau chuẩn bị đi, ngày mai anh với Noãn Huyên Vy sẽ cùng nhau tới khu vui chơi đấy. Dương ca và Ngư tỷ cũng đã sắp xếp đầy đủ."

Lăng Siêu chỉ chẹp miệng không nói gì. Đối với anh, mọi chuyện bây giờ dù muốn hay không vẫn phải làm, cho nên không việc gì phải vội vội vàng vàng cả.

"Tôi nói này... Noãn Huyên Vy cũng không phải người tầm thường. Nhưng sao anh luôn không có cảm tình với cô ấy vậy?"

"Đơn giản. Không thích chính là không thích."

Trên sân thượng của một tòa nhà, Noãn Huyên Vy cùng với người đàn ông nào đó đang đứng ở phía lan can. Cô ta rút từ trong túi ra một chiếc thẻ, đưa nó cho người đàn ông bên cạnh.

Trong đây cho ba vạn, đủ cho anh và ba mẹ tiền ăn uống.

Người đàn ông kia cầm lấy chiếc thẻ, thuận tay ném điếu thuốc lá đang hút dở trên miệng xuống đất. Hắn ta nhìn khoảng gần ba mươi tuổi, nhưng chút ria mép đã khiến hắn già dặn đi trong thấy. Người đàn ông ấy tặc lưỡi, biểu cảm không mấy hài lòng.

"Một ngôi sao lớn hạng A mà chỉ đưa có từng này? Anh mày nuôi ba mẹ, chứ không phải nuôi con gà con lợn."

Noãn Huyên Vy khoang tay nhìn hắn, chưa từng để lộ nét mặt thân thiết.

"Tôi thừa biết nếu đưa anh số tiền lớn, anh sẽ lại đổ vào mấy trò bài bạc cá độ. Tôi nhất định sẽ đưa thêm, nhưng không phải bây giờ."

Người đàn ông ấy, nói rõ hơn, hắn tên là Noãn Ninh - anh trai ruột của Noãn Huyên Vy. Gia đình không mấy khá giả, bản thân hắn còn tự đưa mình vào chốn cờ bạc, cá độ rượu chè. Hắn chưa từng phấn đấu, lúc nào cũng ỷ lại vào số tiền của Noãn Huyên Vy cho nên bây giờ mới thành ra bộ dạng này.

Noãn Ninh cười khẩy, hắn lại lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc lá, hít một hơi rồi thở ra một làn khói trắng độc hại.

"Anh đây không ngu. Thứ nhất, anh đến đây để lấy tiền nuôi ba mẹ, thứ hai, mày còn đang cầu xin anh đây giúp chuyện lớn đấy."

Noãn Huyên Vy trong lòng tức giận, nhưng lại chẳng thể làm được gì. Hắn ta nói không sai, cô tìm hắn chính là vì có việc quan trọng muốn nhờ. Ngoài một tên chuyên đi cờ bạc nhậu nhẹt, Noãn Ninh còn là một kẻ lưu manh côn đồ. Anh em phía sau hắn không ít, rất thích hợp cho chuyện sắp tới.

Cô ta bây giờ chỉ có thể nhượng bộ.

"Làm tốt việc tôi giao, tối sẽ bắn thêm vào tài khoản ba vạn nữa. Với số tiền ấy anh đừng có tham gia vào bất cứ cuộc cá độ hay cờ bạc nào. Tôi không phải cái máy in tiền!"

"Không cần dạy. Mau nói đi, muốn nhờ anh đây chuyện gì?"

"Ngày mai tổ quay hình sẽ theo sát tôi với Lăng Siêu. Anh tìm cách ngáng đường họ, để một số quần chúng cố ý như nhận ra hai chúng tôi. Chuyện sau đó chỉ cần rời đi không dấu vết."

"Haha..." Noãn Ninh cười trào phúng, hai tay không ngừng vỗ.

"Em gái của Noãn Ninh này đúng là rất thủ đoạn. Vì một thằng đàn ông mà lén lút diễn kịch..."

"Im miệng lại." Noãn Huyên Vy lia mắt lườm, cô ta cảnh cáo. "Làm cho tốt chuyện tôi giao, đừng hé lời phán xét thêm bất cứ câu nào nữa. Anh không xứng."

Cô ta nhấn mạnh lời nói của mình, sau đó cũng ngay lập tức rời khỏi đây. Noãn Ninh nhìn theo bóng dáng ấy, nhả cuộn khói bay lên không trung, hắn lại tự mình vui vẻ trong lòng.

...***...

Lâm Mộng đang ngồi chải lông cho Củ Cải, cô với Lăng Siêu mới thoát chết trở về, chưa được yên bao lâu đã có cuộc gọi tới.

"Alo Bối Lạc, có chuyện gì vậy?"

"Cậu đã xem hot search hôm nay chưa?"

Lâm Mộng ủ rũ ngồi lên ghế, nhìn vào màn hình máy tính. Trên màn hình vẫn còn bài báo về chuyện sáng nay, cô liền thở dài.

"Biết rồi..."

"Đó là cậu với Trình Siêu đúng không?"

"Ừm... lúc ấy trong lúc đưa Trình Siêu xuất viện, bị người ta phát hiện. Cũng may mình đã che kín mít, chắc ra ngoài cũng không ai nhận được đâu."

Đầu dây bên kia than vãn, Bối Lạc không kìm nổi lo lắng. Bởi vì chuyện này mà cộng đồng mạng đã săn lùng bằng được đích danh cô gái trên báo, vậy mà Lâm Mộng vẫn có thể ngồi yên không chút căng thẳng.

"Để cho đám fan cuồng phát hiện là cậu đi đời đấy!"

"Thực ra mình cũng nghĩ tới chuyện đó, nhưng mà nghĩ lại che kín mít cẩn thận như vậy, nếu không phải quen biết thân thiết thì sẽ khó nhận ra lắm."

"Mình lo thay cho cậu luôn! Thời gian này tốt nhất là đừng ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm đấy."

"Không ra ngoài, cậu nuôi mình à? Tiền viện phí đã vắt sạch hầu bao của mình rồi. Ầy, cậu yên tâm đi, nhất định mình sẽ giữ được mạng mà. Mấy tin đồn thế này bên Hạ Tinh Tinh nhất định sẽ lên tiếng, một chút là lại lặng xuống."

Bối Lạc không thể khuyên ngăn người này được thêm, cô chỉ biết đỡ trán bất lực. Bây giờ ngoại cần có người chăm sóc, Tề Tiêu thì lại phải đi làm kiếm tiền, nên cô không thể rời khỏi nhà được.

Cúp máy, Bối Lạc cũng đem máy tính cất đi, rồi ngồi lại đem cháo đến cho bà ngoại. Mấy ngày nay cô khá vất vả.

"Vợ ơi, cơm nước xong rồi, mau ra ăn thôi."

Lâm Mộng bỏ điện thoại xuống, sau khi vuốt ve Củ Cải vài cái liền đi tới bàn ăn. Từ khi Trình Siêu ở trong nhà, mọi thứ liên quan đến đồ ăn cậu ta đều sẽ chịu trách nhiệm. Lâm Mộng cũng rất hài lòng và yên tâm về điều này.

Chỉ là hôm nay sắc mặt của cô không được tốt, cho dù cơm ngon canh ngọt cũng chẳng để che đi được chữ u sầu trên trán.

"Vợ ơi, có phải sáng nay... anh làm vợ buồn không? Vợ đừng buồn nhé, anh nhất định sẽ cẩn thận hơn, không để..."

Lâm Mộng khi này mỉm cười cắt ngang: "Đó đâu phải lỗi của anh đâu. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng nghĩ tới nó."

Trình Siêu gãi đầu, cậu ta thắc mắc: "Vậy sao trông vợ buồn thế?"

"Anh cứ nghĩ xem, bây giờ một xu không dính túi, thức ăn trong nhà sắp hết, anh vui nổi không?"

Nghĩ một chút, cô lại chẹp miệng: "Cũng không biết... có việc gì làm nhỉ... Bây giờ kiếm việc đúng là khó hơn lên trời nữa."

"Hôm nay anh có xem trên tv, ở khu vui chơi nói là cần người hóa trang để phát tờ rơi và giao lưu với các bạn nhỏ, chúng ta thử có được không?"
"Thật à?" Lâm Mộng bỗng chốc vui vẻ.

"Ừm, nếu có thể ngày mai chúng ta tới đó luôn."

Lâm Mộng gật đầu, bữa cơm lúc này chợt ngon hơn hẳn.