Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 20




Trong màn đêm yên tĩnh, bên ngoài tiếng gió vi vu lướt qua từng kẽ lá tạo ra vô vàn những âm thanh kỳ lạ. Đứng nép ở một bụi cây đối diện nhà thuê của Lâm Mộng, một bóng đen quen thuộc siết chặt tay thành quyền.

Ánh mắt của hắn ta sáng lấp lánh như những ngôi sao đang rực rỡ trên nền trời đen tuyền, nhưng cũng âm u tới lạnh lùng, khẽ liếc nhìn tia sáng cuối cùng trong căn phòng vụt tắt.

Sáng hôm sau, cả ba người dậy không quá sớm. Ngủ rõ muộn, cho nên tất cả đều vô cùng uể oải.

Lâm Mộng ngồi xuống bàn, uống một cốc nước lọc để hai mắt đỡ díp lại. Nhìn đồng hồ đang chạy từng giây trên tường, cô hỏi.

"Tám giờ rồi, cậu không gấp à?"

"Không sao... Lão Lục chắc sẽ không trách mắng mình đâu..."

Ba người cứ như vậy trải qua một bữa sáng thong thả, cho tới tận tám giờ ba mươi mới chuẩn bị xong.

"Cậu đem cả Trình Siêu đi à?"

"Cũng đâu thể để anh ta ở nhà một mình được? Từ khi mình bị trượt buổi phỏng vấn, mình đã thề rằng sẽ không bao giờ để Siêu Ngốc này ở nhà một mình."

Bối Lạc nhún vai, đội mũ bảo hiểm rồi lên xe.

"Đúng rồi, cậu cũng nên mua quần áo cho Trình Siêu đi, anh ta cứ mặc vài bộ lặp đi lặp lại như vậy cũng không ổn."

Lâm Mộng vừa giúp Trình Siêu đội mũ, lại vừa càm ràm.

"Mình cũng muốn... nhưng không có nhiều tiền..."

"À, chắc là mình sẽ xin lão Lục làm cùng cậu, dù sao bây giờ mình cũng thất nghiệp rồi."

"Số ngày cậu mượn xe của lão Lục cũng để cậu làm cho ông ấy miễn phí cả tháng rồi!"

"Được rồi mau đi thôi, đừng có nói mình nữa."

Hai người bon bon trên hai chiếc xe máy điện nhỏ, chừng gần mười phút liền tới quán ăn của lão Lục. Bình thường ông vô cùng yêu quý hai người, cho nên lần này cũng khiến cho Bối Lạc nghĩ vậy mà ung dung dù đến muộn.

Vừa mới vào trong bếp, lão Lục nhìn chăm chăm bọn họ, lớn tiếng mắng.

"Mấy giờ rồi mới tới? Nha đầu này xem Lục Quán của ta là khách sạn à? Có muốn làm việc nữa không?"

Cả ba người giật mình dúm lại với nhau. Bối Lạc nuốt nước bọt, chầm chậm đi tới bá vào tay áo của ông.

"Lão Lục... con chỉ đi muộn một... một chút chút thôi mà, người đừng giận nha."

"Một chút của mấy đứa là hai tiếng à? Hừm, còn không mau làm việc đi."

"Vâng, con sẽ đi làm ngay!"

Nói rồi, Bối Lạc liền với lấy cái tạp dề treo trên tường, nhanh chóng đeo vào rồi bắt đầu công việc của mình. Khi này, lão Lục mới để ý Trình Siêu đứng bên cạnh Lâm Mộng.

"Ai vậy?"

"À... đây... đây là anh họ của con..."

"Anh họ? Sao vào trong đây rồi còn bịt kín mít như vậy?"

Lão Lục định với tay ra xem xét, nhưng Lâm Mộng lại vội kéo cậu ta về phía sau mình, gãi đầu bối rối.

"Anh ấy... anh ấy bị dị ứng, mặt xấu lắm, sợ mọi người bị ảnh hưởng nên con nói anh ấy cứ bịt kín như vậy. À, anh mau bỏ kính ra đi, trong này không cần phải đeo đâu..."

"Bỏ kính ra chắc cũng chẳng ai phát hiện đâu nhỉ?" Lâm Mộng thầm nghĩ.

Trình Siêu ghé vào tai của Lâm Mộng, cậu ta thì thầm: "Anh là chồng của em mà, với lại anh đâu có bị dị ứng?"

Cô vội ha ha cười để che đi những lời nói ban nãy của Trình Siêu, còn véo một cái vào eo của cậu ta để bịt miệng.

"Hahaha..." Lâm Mộng cười trừ, vội chuyển chủ đề.

"Mà sao... hôm nay người lại tức giận thế?"

Nhắc tới đây, lão Lục lại giận tím người. Ông ngồi xuống ghế, đập cái khăn trên vai xuống bàn.

"Sáng nay mở hàng, một thằng điên nào đó chạy vào đây, chê Lục Quán của ta quá quê mùa... Đúng thật là cái đồ không biết thưởng thức nghệ thuật!"

Ra là vậy, Lục Quán là điều mà lão ta yêu quý nhất, bảo sao mà từ một người hiền lành lại biến thành lão già khó tính như vậy.

"Lão Lục, con dạo này thất nghiệp rồi, cho con bưng bê nước rượu được không?"

"Hai đứa này thật biết chọn thời gian thất nghiệp. Hừm, được rồi, hôm nay khách tới khá nhiều, mấy đứa phụ ta đem nước ra đi."

"Dạ được!"

Lâm Mộng bắt tay ngay vào làm việc. Thỉnh thoảng cô hay tới đây phụ ông vài chuyện vặt nên mấy công việc này đối với cô cũng đã thuần thục.

Trình Siêu không biết làm gì để giúp vợ mình, bởi cậu ta đụng vào đâu, Lâm Mộng lại cấm chỗ đấy, bắt cậu ngồi yên một chỗ quan sát.

Lâm Mộng đem vài chai bia tới bàn một nhóm mấy người thanh niên. Bọn chúng liếc nhìn cô gái đang đem đồ cho mình, trong đầu không thể không có ác ý.

Một trong số chúng cố ý đánh rơi đôi đũa, trong khi cúi xuống nhặt còn thừa cơ hội mà ngước lên nhìn. Lâm Mộng nhanh chóng phát giác, vội lùi xa lại phía sau.

Một tên lúc này đập mạnh tay xuống bàn, chẹp miệng nói.

"Chờ chút. Lại đây rót bia cho bọn anh trước đã, rồi đi đâu thì đi."

Lâm Mộng siết chặt khay trong tay, vì để kiếm được tiền, cô chỉ có thể liều mạng.

Đám thanh niên ấy có vẻ rất hứng thú với cô, ánh mắt không lúc nào rời khỏi cơ thể của Lâm Mộng. Tên lúc nãy thô lỗ kéo cô ngồi xuống đùi của mình, nói ra những lời trêu chọc.

"Em gái, bưng nước rót bia mệt biết bao, chi bằng ngồi đây với bọn anh một chút, bọn anh hứa chắc chắn sẽ trả em thật hậu hĩnh."

"A... mau cút ra!"

Lâm Mộng run sợ vội đạp vào chân của hắn rồi đứng dậy. Tiếng hét của cô làm kinh động tới mọi người, Trình Siêu cũng gấp gáp đi tới xem tình hình.

"Con mẹ nó... cái con khốn nạn này!"

Tên vừa rồi nghiến răng vì ngón chân bị giẫm cho đau tê tái. Hắn đưa tay lên định đánh vào mặt Lâm Mộng, nhưng không ngờ khi cánh tay vừa giáng xuống đã bị chặn lại.

Hắn ngước mắt lên nhìn, ai ngờ lại là Trình Siêu. Cậu ta lúc này thật không giống với bình thường, bỗng trong tức khắc như hóa thành một con người khác.

"Không được đánh vợ của tôi!"

"Cái thằng ốm yếu non nớt này, mày chán sống rồi à?"

Nói rồi, hắn ta liền vội giựt tay ra, sau đó cầm chai bia đập thẳng vào đầu của Trình Siêu.

Choang...

Tất cả mọi người ở đó đều chú ý quay lại nhìn, còn có người lấy máy điện thoại ra để quay chụp.

Những mảnh vụn sắc nhọn rơi xuống, phần đỉnh đầu mặc dù có mũ đội nhưng không tránh khỏi sát thương, một dòng máu đỏ tươi liền từ từ chảy xuống...

Lúc này, lão Lục và Bối Lạc cũng tới nơi. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, cả hai người đều giật mình đứng không vững.

"Trình Siêu..."

Lâm Mộng thất thần hét lên, nhưng Trình Siêu ngược lại chẳng hề kêu ca một lời. Ánh mắt của cậu ta đột nhiên trở nên sắc lẹm, sát khí tỏa ra với người đối diện vô cùng lớn.

Tên thanh niên ấy giật mình, tại sao người này lại không hề hấn gì? Thế nhưng chỉ một giây sau, hai chân của hắn không hiểu sao đều mềm nhũn cả ra, cơ thể toàn bộ đã không điều khiển được mà run rẩy.

Khi này, quanh nắm đấm của Trình Siêu dường như xẹt qua một tia ánh sáng màu xanh mà không ai để ý liền biến mất. Cho tới khi tia sáng ấy lại xuất hiện, rồi nhiều dần, nhiều dần, đến lúc cơn giận dữ trong người cậu ta không khống chế được nữa, nắm đấm ấy đã trực tiếp giáng thẳng vào mặt đối phương.

Tên thanh niên kia bị một cú đánh khiến cho hắn ngã sõng soài dưới đất, một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể như sợi dây vô hình trói chặt hắn lại, đến khi ngất lịm đi.

"Trình... Trình Siêu..."

Lâm Mộng vội đỡ lấy cậu ta, lúc này Trình Siêu đã hoàn toàn mất đi mọi sức lực, trở thành một người yếu đuối ngã gục vào người cô, không còn sức lực để thều thào.
"Lâm Mộng, Lâm Mộng, cậu có sao không? Trình Siêu anh ấy..."

Cô run rẩy ôm lấy Trình Siêu trong tay, máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống dọa Lâm Mộng lo sợ đến phát khóc mà gấp gáp gọi.

"Bối Lạc, mau lên, Trình Siêu bị thương rồi, mau đưa anh ấy đến bệnh viện."