Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 17




Cô gái ngồi bên cạnh của Lâm Mộng gào lên, thành công thu hút được sự chú ý của hai người họ. Bạch Tư Vũ cười khổ, sau đó lại nói đùa.

"Ây da, hôm nay không thấy ai hô tên Bạch Tư Vũ cả. Rõ ràng là Lăng Siêu cậu ta lạnh lùng nhưng mọi người lại gọi tên nhiều hơn... Tôi thực sự có chút tủi thân đấy..."

Những tràng cười sau đó liên tiếp ồ lên, bọn họ cùng đồng thanh hô tên Bạch Tư Vũ khiến anh cũng mát mày mát mặt. Chỉ là Lăng Siêu bên cạnh có chút cứng ngắc, không mấy giao lưu với fan. Bạch Tư Vũ huých vào khuỷu tay của anh, nói nhỏ.

"Này, nếu không muốn trò chuyện với nhiều người thì phần tiếp theo cậu thông báo đi. Cứ im lặng một cách lạnh lùng thế này, hình tượng ấm áp còn đâu?"

Lăng Siêu thở dài, đối diện với nhiều người thế này không phải lần đầu tiên anh gặp. Chỉ là fanmeeting thì khác, anh chính là lười biếng trò chuyện.

Cầm lấy mic từ tay Bạch Tư Vũ, Lăng Siêu khi này mới chịu nói.

"Buổi fanmeeting lần này có chút đặc biệt. Các bạn fan thân mến sẽ gửi tặng chúng tôi một món quà, sau đó chúng tôi sẽ chọn ra một trong số chúng. Chủ nhân của món quà được chọn sẽ trải qua một cuộc giống như... hẹn hò..."

Hoạt động đặc biệt này quả thực đã thu hút được vô vàn người yêu thích. Cơ hội hẹn hò cùng thần tượng ngàn năm có một, số lượng người dừng chân lúc này cũng đã tăng lên gấp bội.

"Vũ, chúng ta có nhất thiết phải làm như vậy không? Tôi thấy chuyện này... có hơi khoa trương."

"Đây là yêu cầu của công ty, cậu cũng thấy mọi người rất đón nhận đó thôi. Với lại hẹn hò chẳng qua chỉ là trò chuyện xin chụp ảnh, có cả camera ghi lại hết hành trình."

Bạch Tư Vũ nhìn dòng người đang nô nức chuẩn bị quà, anh thở dài.

"Nói chung là... nó chỉ để tăng hình ảnh của chúng ta trong mắt công chúng mà thôi. Đều là công ty sắp xếp, phải chịu thôi."

Lăng Siêu lia mắt xuống nhìn, đột nhiên ánh mắt của anh liền va phải một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Lâm Mộng ngước lên nhìn người đàn ông ấy, ngũ quan tinh tế, đôi mắt rực sáng như những vì sao trên trời...

Đây chính là lần đầu tiên cô được nhìn anh ở một khoảng cách gần như vậy. Lâm Mộng chìm đắm trong nhan sắc ấy đến mức không biết anh cũng đang nhìn về phía mình, đến khi Bối Lạc lay lay tay cô, Lâm Mộng mới giật mình thanh tỉnh.

"Mộng Mộng, hình như... hình như Lăng Siêu đang nhìn cậu đấy..."

"Hơ... hình... hình như là vậy... anh ấy nhìn mình..."

Cả cơ thể của Lâm Mộng cứ tê rân rân, cô không biết điều chỉnh biểu cảm của mình thế nào cho thật tốt, bối rối đến mù mịt đầu óc.

Lúc này, sau khi cả hai đều ký hết cho các fan hâm mộ, Bạch Tư Vũ liền nói.

"Bây giờ thì vệ sĩ sẽ thay chúng tôi nhận những món quà của các bạn. Rồi chúng ra sẽ tới phần quan trọng nhất, chọn ra chủ nhân của một món quà ngẫu nhiên..."

Lâm Mộng vội lục tìm ở trong túi, nhưng cô vội đi nên quên mất không chuẩn bị quà. Nhìn tấy cả mọi người đều cầm trên tay gấu bông, Lâm Mộng chợt cảm thấy sốt ruột.

"Sao cậu không chuẩn bị gì hết vậy?"

"Mình... quên mất..."

"Vậy lấy tạm món đồ nào đó đi, biết đâu còn có thể được chọn."

Lâm Mộng xem xét kỹ lại, ngoại trừ móc khóa may mắn cô luôn đem trên người thì chẳng có gì cả. Nhìn lên Lăng Siêu, cô lại càng băn khoăn hơn. Đây là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ chắc chắn sẽ ân hận cả đời!

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Mộng vẫn là dùng tới nó. Trong bóng tối, Bối Lạc không nhận ra là thứ gì, cô liền đưa nó lên cao phía ánh sáng, nói.

"Đây là móc khóa may mắn của mình. Hy vọng... nó giúp mình được hẹn hò với Lăng Siêu."

"Òa, cậu chơi lớn vậy?"

"Vì Lăng Siêu, phải liều!"

Hình ảnh của hai cô ấy đều đã lọt vào mắt của Bạch Tư Vũ. Anh ngắm nhìn Lâm Mộng một hồi, sau đó lại hơi bật cười.

Vệ sĩ đi tới nhận những món quà của mọi người, nhưng số lượng đã quá nhiều nên đành dừng lại. Cũng nay gấu và móc khóa của Bối Lạc cùng Lâm Mộng được đen lên chỗ của hai người kia.

"Thật không ngờ các fan thân yêu lại dành nhiều tình cảm cho chúng tôi đến vậy. Nhưng nhiêu đây cũng đủ rồi, nên là bây giờ mỗi người chúng tôi sẽ chọn một món quà nhé."

Bạch Tư Vũ nhìn Lăng Siêu, ra hiệu cho anh chú ý tới chuyện này một chút. Anh liếc mắt nhìn xuống một đống thú nhồi bông, chẳng biết nên chọn con nào.

Bạch Tư Vũ đã sớm nhìn thấy chiếc móc khóa của Lâm Mộng, hắn ta không biết tại sao lại để ý cô gái nhỏ này nhiều đến vậy. Khi vừa với tay ra để lấy nó, Lăng Siêu đã cầm lên trước. Hắn chỉ còn cách nhặt con gấu bông gần nhất, trong lòng hơi chút thất vọng.

"Chủ nhân của hai món quà này ở lại nhé. Chúng tôi sẽ có một buổi ghi hình ngay tối nay. Cuối cùng, rất cảm ơn mọi người đã nhiệt tình tham gia."

"Bối... Bối Lạc, gấu với móc khóa của mình... được... được họ chọn rồi!"

Lâm Mộng run run nhìn thêm một lần nữa, quả thật không sai. Cả hai người vui sướng ôm nhau cười ríu rít, hạnh phúc không nói nên lời.

Thời gian mọi người giải tán cũng mất khoảng gần một tiếng, còn có rất nhiều cô gái lưu luyến ở lại, chỉ muốn nhìn Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ nhiều hơn một chút.

Đồng hồ bây giờ đã điểm mười một giờ hơn, Lâm Mộng và Bối Lạc đã tới nơi được hẹn.

Đứng trước mặt Lăng Siêu với một khoảng cách gần như vậy, lồng ngực của Lâm Mộng đánh trống liên hồi. Cô muốn ngước lên để chiêm ngưỡng vẻ đẹp như tạc tượng ấy, nhưng lại rụt rè chỉ dám nhìn len lén.

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi tới, trên tay còn cầm theo một cuốn kịch bản. Cô ấy tên là Trình Yên Ngư, trợ lý bên cạnh Lăng Siêu.

"Đây là hai cô gái được chọn sao?"

Lâm Mộng và Bối Lạc phải ngước mắt lên nhìn. Trình Yên Ngư người phụ nữ này quả thật vô cùng xinh đẹp và đầy đặn. Dáng người cao thanh thoát, ngũ quan sắc xảo tinh tế khiến cho người ta không thể rời mắt.

"Hai em may mắn lắm nhé, được hẹn hò cùng thần tượng không phải chuyện dễ dàng đâu."

Nói rồi, Trình Yên Ngư đưa cho cả hai một xấp giấy mỏng, rồi phổ biến.

"Chúng ta ghi hình trực tiếp nên cần phải chỉn chu, các em đọc qua kịch bản này nhé."

"Chị ơi, em tưởng đây là hoạt động tự do, còn có cả... kịch bản sẵn ạ?" Bối Lạc vừa lật mấy trang giấy vừa hỏi.

Trình Yên Ngư cười trừ, không nghĩ rằng mình sẽ nhận được một câu hỏi thế này.

"Cái này... là mấy cái địa điểm hẹn hò quy định thôi. Em vẫn sẽ cùng thần tượng giao lưu thoải mái mà."

Bạch Tư Vũ cầm lấy kịch bản trong tay của Bối Lạc, hắn ta chẹp miệng lắc đầu.

"Ngư tỷ, thế này quá máy móc rồi. Bọn em sẽ phổ biến địa điểm cho hai người họ và một số quy tắc. Em không muốn fan của mình có trải nghiệm bị gò bó."

"Được rồi... vậy hai đứa giao lưu trước đi nhé." Trình Yên Ngư rời đi, quản lý bộ phận phần quay phim và biên tập. "Mọi người chuẩn bị đi nhé. Mười lăm phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu."

Trình Yên Ngư vừa rời đi, Lý Dương cũng vừa đi tới. Anh ta nở một nụ cười rực rỡ, nói với hai người họ.

"Hai em không cần căng thẳng đâu. Trong thời gian đó thì vào trong trò chuyện trước đi nhé, ở đây còn vài khâu chuẩn bị nữa."

Cả Lâm Mộng và Bối Lạc đều gật đầu, cùng hai thần tượng đi vào bên trong. Vừa đi, Bối Lạc vừa cảm thấy người đàn đông lúc này rất quen thuộc. Cô đánh liều hỏi Bạch Tư Vũ.

"Bạch yêu, người lúc nãy là ai vậy?"
Bạch Tư Vũ có chút bất ngờ vì cách gọi của Bối Lạc, nhưng cũng nhanh chóng trả lời.

"À, đó là Dương ca, Lý Dương, quản lý marketing trong công ty. Anh ấy dễ thương dễ gần lắm."

"Ồ, em từng thấy anh ấy trên tv, bảo sao trông quen vậy..."