Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 11




Nhận được lời khen của Lâm Mộng, Lăng Siêu mừng rỡ ôm chầm lấy cô. Giữa hàng loạt người ở đây khiến Lâm Mộng cũng giật mình ngại ngùng, liền gượng cười đẩy cậu ra.

"Được rồi... ha ha... chúng ta mau thanh toán thôi còn về nhà..."

"Ưm, được. Vợ ra ngoài kia ngồi đợi đi, người ta xếp hàng để thanh toán nhiều lắm, vợ mà đứng ở đây sẽ rất mỏi chân đấy, để anh đứng cho."

Nhận được sự quan tâm tới từng chi tiết này, Lâm Mộng cũng không khỏi cảm động. Mặc dù Lăng Siêu này có hơi ngốc, nhưng anh lại đối rất tốt với cô. Dù sao cũng là thành ý, cô gật đầu.

"Vậy thì anh phải cẩn thận nha, đừng để bị người ta bắt nạt. Mấy bà cô ở đây đáng sợ lắm."

"Mấy chuyện này anh làm quen rồi, vợ yên tâm!"

Vẫn là những câu nói mơ hồ khiến Lâm Mộng khó hiểu, nhưng rất nhanh cô đã quên nó đi, rồi tới hàng ghế dài ở ngoài đại sảnh chờ cậu.

Hơn năm phút trôi qua, Lâm Mộng vẫn ngồi ở đó đợi Lăng Siêu. Hôm nay là ngày nghỉ cho nên người tới siêu thị đông hơn mọi khi, xếp hàng thanh toán lâu một chút cũng là chuyện bình thường.

Chờ thêm khoảng năm phút nữa, một người đàn ông đội mũ đen, đeo khẩu trang và kính kín mít bước ra ngoài với hai túi lớn ở trên tay. Tưởng là Lăng Siêu không nhận ra mình, Lâm Mộng liền vội kéo anh lại.

"Tôi ở đây này, đi đâu vội thế. Tổng cộng hết bao nhiêu?"

Dưới lớp kính râm màu đen, đôi lông mày khẽ cau lại, như muốn hỏi cô gái này có phải nhận nhầm người rồi không? Thấy anh không trả lời, Lâm Mộng cũng không quá quan tâm, liền kéo tay anh đi ra khỏi siêu thị.

"Anh kỳ lạ thật đấy. Mau chóng về thôi, ở đây lâu khéo lại rước thêm rắc rối."

Lăng Siêu bị một cô gái lạ kéo đi, trong đầu đang chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cô gái này cứ luôn miệng nói rằng phải về nhà gấp, sợ bị phát hiện.

Tới khi đến chỗ chiếc xe màu trắng, Lâm Mộng liền đưa cho anh mũ bảo hiểm, nhưng Lăng Siêu lại đứng yên đó không đội. Tưởng rằng anh đang xách đồ nên không tự mình làm được, Lâm Mộng liền hiểu ý đeo lên cho anh.

Lúc này, Lăng Siêu liền đặt hai túi đồ xuống dưới đất, cởi bỏ mắt kính và khẩu trang.

"Mặc dù phong cách làm quen của cô rất mới lạ, nhưng tôi cần về nhà rồi."

Lâm Mộng giật mình quay lại. Gương mặt trước mắt cô lúc này không còn là dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Ngốc kia nữa, mà là một Lăng Siêu với gương mặt chững chạc, lạnh lùng hơn gấp vạn lần, ngay cả quần áo cũng không giống bộ đồ sáng nay Tiểu Ngốc mặc.

Nói đúng hơn thì đây chính là Lăng Siêu "thật". Mất vài giây để nhận ra, Lâm Mộng vội vàng cúi người xin lỗi, lời nói cũng trở nên lắp bắp.

"Em... em xin lỗi, em bị nhầm người. Em tưởng anh là bạn của em..."

Lăng Siêu không quá tức giận với sự nhần lẫn này, gương mặt anh phẳng lặng như nước, không nói không rằng mà cởi mũ bảo hiểm ra, sau đó đưa cho Lâm Mộng.

"Lần sau nhớ cẩn thận, đừng nhận nhầm người."

"Vâng..."

Lâm Mộng như chìm đắm trong sự lạnh lùng của nam nhân kia. Cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng ấy rời đi, không ngờ rằng mình vừa mới gặp được Lăng Siêu "thật". Thoáng nhớ lại, cô vội rút chìa khóa xe, chạy một mạch vào trong siêu thị.

"Toi rồi, Siêu Ngốc kia vẫn còn ở đây."

Vào tới cửa, còn tưởng sẽ khó lắm để tìm, nhưng ai ngờ cậu ta lại ngồi ở đúng vị trí của cô, cúi gằm mặt xuống như đang chờ đợi, hoặc là đang buồn rầu.

"Lăng Siêu..." Lâm Mộng gọi nhỏ.

Cậu ngẩng mặt lên, không quá phấn khích khi cô quay lại, mà ngữ điệu còn hơi ủy khuất.

"Tôi xin lỗi, ban nãy tôi có chút việc... bây giờ, chúng ta mau về thôi."

Kéo Lăng Siêu đứng dậy, nhưng cậu vẫn ngồi im một chỗ, hai tay thanh mảnh vò vào nhau, lí nhí nói.

"Anh thấy hết rồi..."

"Vợ vừa kéo một tên đàn ông khác, định đưa anh ta về nhà, bỏ anh ở đây một mình."

Lâm Mộng thật muốn tự đánh một cái vào đầu. Nhận nhầm thì nói nhận nhầm, mắc gì nói dối để cho Lăng Siêu thành ra thế này. Cô cầm hai túi đồ ăn, nhượng bộ giải thích.

"Cái đó... thực ra ban nãy có một người bịt mặt kín mít giống anh nên tôi mới nhận nhầm. Không phải tôi đã quay lại đón anh rồi sao, chứng tỏ tôi không bỏ anh, đúng chứ?"

Lăng Siêu ngước lên nhìn vào ánh mắt đầy chân thành của cô. Cả đời anh luôn đội vợ lên đầu, cho nên chỉ cần Lâm Mộng giải thích một câu, anh liền ngoan ngoãn tin tưởng. Sắc mặt cũng khôi phục lại sự vui vẻ ban đầu, Lăng Siêu cầm lấy túi đồ nặng trong tay Lâm Mộng, nói.

"Ưm, vợ không bỏ anh là được rồi. Chúng ta mau về thôi."

Lâm Mộng thầm thở dài, quét đi mồ hôi hột đang lã chã trên trán.

"Cũng may tên này là đại ngốc..."

...***...

Về được tới nhà, Lâm Mộng liền ngả mình xuống ghế. Buổi sáng hôm nay đúng thật rất vất vả, đem theo Lăng Siêu này quả nhiên dính bao nhiêu rắc rối.

Nhưng nói vậy cũng không hoàn toàn đúng, chí ít cô còn gặp được Lăng Siêu "thật" ở ngoài đời - điều mà cô luôn mong muốn suốt hai mươi năm sống trên đời.

"Trưa rồi, vợ ơi, anh làm đồ ăn trưa cho em nhé."

Nghĩ tới bữa ăn ngon lành sáng nay, Lâm Mộng cũng yên tâm một phần về tay nghề của Lăng Siêu. Cô lười biếng gật đầu, vừa định gọi cho Bối Lạc than vãn thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

"Mộng Mộng thân yêu ơi!"

Lâm Mộng thầm nhủ nữ nhân này thiêng thật đấy, chưa gọi đã liền có mặt. Cô chạy ra ngoài mở cửa, Bối Lạc đã phi vút vào nhà bếp.

"Xem xem Mộng Mộng hôm nay nấu món gì ngon nào."

Vừa bước chân đến phòng bếp Bối Lạc đã giật mình vì Lăng Siêu vẫn còn ở đây. Đã vậy, cậu ta còn vừa làm đồ ăn, vừa quay ra chào hỏi.

"Xin chào, Bối Lạc."

"Lâm Mộng Lâm Mộng!"

Bối Lạc vẫy tay vội gọi, Lâm Mộng ủ rũ lê từng bước chân tới, chỉ cần nhìn liền hiểu ra cô định hỏi gì. Kéo Bối Lạc xuống ghế, cô liền than thở.

"Sáng nay mình đã hỏi tất cả mọi người ở đây, không một ai biết cả! Anh ta cứ bám mình như sam vậy..."

"Thần bí vậy à? Chẹp, cái tên Lăng Siêu "giả" này rốt cuộc là ai vậy? Hay... hay cậu ta là anh em sinh đôi thất lạc của Lăng Siêu "thật"?"

Nghe có vẻ khá thuyết phục, nhưng Lâm Mộng vẫn không để tâm tới ý kiến ấy.

"Trước kia vì cuồng Lăng Siêu, mình đã điều tra cả ba mẹ của anh ấy rồi. Chỉ có duy nhất một đứa con..."

"Ôi Lâm Mộng... cậu..."

"Ây da mình nói điều tra vậy thôi, nhưng mà là tìm hiểu trên mạng."

Bối Lạc thở dài, vẫn quyết chí với quan điểm của mình.

"Thông tin trên mạng làm sao chính xác được, lỡ đâu Lăng Siêu kia thực sự là anh em song sinh của thần tượng cậu thì sao?"

"Hừm... mình không biết! Nếu thực sự có cơ hội... vậy thì cũng nên thử hỏi."

"À đúng rồi, hôm nay lại đến đây ăn chực à, mau bảo Lăng Siêu làm nhiều đồ ăn chút."

Bối Lạc dựa người vào ghế sofa, thong thả: "Sao toàn nghĩ xấu cho mình vậy? Sáng nay đi ngang qua đây, có người đưa giấy mời cho cậu."

Vừa nói, Bối Lạc vừa lấy từ trong túi ra một phong thư.

"Báo cho cậu một tin vui, công ty Kiều Tinh có xem mấy tác phẩm lồng tiếng trên mạng của cậu, và cảm thấy cậu rất có tiềm năng nên họ tới để gửi lời mời tới công ty phỏng vấn."

Lâm Mộng bất ngờ vui sướng, sợ mình nghe lầm liền hỏi lại thật kỹ.

"Thật chứ?"

"Người đưa thư họ nói vậy. Cậu mở nó ra là biết."

Đôi tay của Lâm Mộng bất chợt run rẩy, cẩn thận từng chút một mở phong thư ra. Từng hàng chữ ngay ngắn đập thẳng vào mắt, mỗi mỗi từ đều khiến cho cô như bay lên mây xanh, hạnh phúc tới nỗi nhòe cả mi.

"Họ nói... họ nói mình được... mình được tới công ty phỏng vấn kìa... đây là sự thật, là sự thật đúng không?"

"Hầy, ngưỡng mộ cậu quá..."

Bối Lạc thở dài trước sự may mắn này của Lâm Mộng. Cái cô ghen tị không phải là tài năng của cô gái ấy, mà là ghen tị vì Lâm Mộng nếu phỏng vấn thành công sẽ được vào công ty Kiều Tinh làm việc.

Đó cũng chính là công ty mà Lăng Siêu hay tới thu âm hoặc lồng tiếng. Lâm Mộng mà được làm việc ở đó khả năng đụng mặt anh ấy mỗi ngày sẽ rất lớn. Đây chính là mơ ước ngàn năm của các cô gái giống như hai người họ.

"Mình có cơ hội được làm cùng Lăng Siêu, mình có cơ hội được gặp anh ấy nhiều hơn! A! Hạnh phúc quá!"
Lâm Mộng như muốn hét lên với cả thế giới, cô ôm chặt phong thư trong người như báu vật, chưa bao giờ cảm thấy vui sướng và hạnh phúc thế này.

"Được rồi được rồi, cậu làm mình ghen tị đó. Thôi, mình về trước nhé, kẻo ngoại lại mong."

"Ưm, tạm biệt Lạc Lạc yêu dấu!"