Nguy Tình Thử Ái

Nguy Tình Thử Ái - Chương 102: Cô ấy yêu cháu, cháu cũng yêu cô ấy




Ánh mắt hai người giao nhau, Phong Sính cũng không mở miệng trước.
Đường Ý miệng há to, Đường cha Đường mẹ cũng không nói tiếng nào, Phong Sính cười cười, đối với cái tin tức bất ngờ này không có gì đáng kinh ngạc.
"Cho nên, tài liệu lần trước tôi nhìn thấy đã xác thực rồi? Đã quyết định phá bỏ và di dời đi nơi khác rồi sao?"
"Đúng, chúng tôi đã tính toán rồi, ở ngoại thành xây dựng công xưởng rất phù hợp."
Bờ môi Đường cha hạ xuống nhưng câu kế tiếp cũng không nói ra miệng, ngược lại Đường Ý lại hỏi trước: "Lần anh thiếu chút nữa chết cháy kia thực sự là vì việc phá bỏ và di dời đi nơi khác?"
Phong Sính cau mày, đặt chân xuống đất: "Không phải cảnh sát đã tham dự vào sao? Cứ chờ kết quả thôi."
Trong mắt Đường Ý có chút không hiểu sự tình, Đường cha cùng Đường mẹ hai mắt nhìn nhau cũng là không ai nói gì.
Trong lúc ăn cơm tối, Đường Duệ rót rượu nói là muốn mời Phong Sính.
"Mời tôi làm cái gì?"
"Cậu từ trước tới nay biết rõ, tôi coi Gạo là chỗ dựa tinh thần duy nhất, việc Gạo xảy ra chuyện tôi thật không biết mình còn có thể chống đỡ nổi hay không."
Phong Sính nghe vậy nhấc ly rượu lên chạm cốc: "Cô cũng biết Gạo là em trai tôi, có cùng quan hệ huyết thống với tôi, lại là người thân duy nhất. Nếu tôi không dùng hết sức đưa nó trở về thì tôi ngay cả người thân duy nhất cũng mất đi."
Đường Duệ đem ly rượu vang uống cạn một nửa, một tay còn lại chống đỡ mép bàn: "Phong Sính, khi tôi ở cùng Triển Niên là cậu đề phòng tôi cảm thấy tôi có dã tâm, về sau khi Triển Niên qua đời lại là tôi đề phòng cậu. Tôi đã có con của mình, tôi thừa nhận, tôi phải vì nó mà cân nhắc, thậm chí cũng suýt quên mất cậu cùng Gạo là anh em. Tương lai, Gạo còn cần phải dựa vào cậu, cậu hãy coi nó như con mình mà dạy dỗ cho nên người."
Đường Ý nghe hết lời của chị khiến trong lòng có chút xúc động, Phong Sính hớp nhẹ chút rượu nhìn về phía Đường Duệ cười cười: "Cô còn trẻ như vậy, chớ bó buộc nhiều chuyện. Cô cũng nên đi tìm hạnh phúc cho bản thân. Tôi cũng không gọi cô là mẹ nhỏ, tôi nghĩ sẽ gọi cô một tiếng chị."
Đường Ý thiếu chút nữa phun ra chỗ nước dừa chưa kịp nuốt xuống, mắc tại yết hầu không tránh khỏi sượng mặt. Lời này của Phong SÍnh là có ý tứ gì, sợ là những người ngồi ở đây đều nghe không hiểu. Đường Duệ không khỏi bật cười, cô liếc nhìn cha mẹ ngồi bên cạnh, cho dù sắc mặt nghiêm túc nhưng cũng không có phẫn nộ lên tiếng.
Qua bữa cơm tối, những vấn đề đau đầu cũng theo đi rồi.
Phong Sính muốn Đường Ý cùng hắn trở về nhưng cha mẹ đều ở đây Đường Ý chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian để bọn họ về trước vậy là chuyện coi như được xử lí. Nhưng Đường cha cùng Đường mẹ đêm nay tinh thần phấn khởi, giống như hoàn toàn không có ý định rời đi trước.
Phong Sính ở bên ngài giằng co một ngày, tinh thần bắt đầu mệt mỏi, Gạo đã sớm đi ngủ, một nhà ngồi tại phòng khách không khí hòa hợp đến gây buồn ngủ. Phong Sính nhắm mắt dưỡng thần một hồi lại càng buồn ngủ hơn.
Đường Ý ngồi phía đối diện lột vỏ một quả cam, một múi cam hương vị ngọt ngào khiến tinh thần tỉnh táo hơn, Phong Sính hé mắt: "Chúng ta trở về thôi, hôm khác lại tới, hôm nay mệt mỏi quá rồi."
"Được." Đường Duệ nói: "Quay về ngủ một giấc thật ngon."
Phong Sính đứng dậy tự nhiên hướng về phía Đường Ý nói: "Đi thôi."
Tay Đường Ý đưa lên đến một nửa dừng lại giây lát, ngồi ở đó cực kì xấu hổ, Phong Sính tựa hồ không chú ý tới đi qua muốn dắt tay cô.
Đường Ý đứng dậy theo: "Cha, mẹ..."
Ánh mắt Đường cha nhìn tới hai thân ảnh, Phong Sính đối diện cùng ánh mắt ấy: "Chú, chúng cháu đã sớm ở cùng một chỗ, cháu hy vọng chú không phải suy nghĩ nhiều việc người khác nói thế nào đó là việc của bọn họ. Chú là cha Đường Ý cũng không mong Đường Ý hạnh phúc sao? Hiện tại, cô ấy yêu cháu, cháu cũng yêu cô ấy chúng cháu nhất định sẽ ở bên nhau. "
Đường Duệ nghe được câu cô ấy yêu tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ý, Đường Ý thấy ánh mắt của chị đang nhìn mình nháy mắt cười, cô không khỏi rời mắt đi chỗ khác, đến lúc nào rồi chính mình không cười nổi.
Đường cha trầm mặc hồi lâu, mắt thấy Phong Sính dắt tay Đường Ý, cuối cùng cũng mở miệng: "Đường Đường, bất kể thế nào, việc chưa lập gia đình đã ở chung chúng ta đều không tán thành. "
Đường Ý đứng yên tại chỗ: "Cha."
"Phong Sính đã mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi." Đường cha nhìn về phía Phong Sính dặn dò. "Đường Đường ở lại đây cùng chúng tôi, tôi cùng mẹ nó đêm nay cũng không quay về."
Sự việc đã nói rõ rồi là không đồng ý cho cô cùng Phong Sính trở về.
Đường Ý giãy tay khỏi lòng bàn tay Phong Sính: "Phong Sính, anh đi trước đi."
"Được rồi, cháu cũng rất mệt, dù sao ở đây cũng có phòng của cháu, đêm nay cháu cũng ở lại đây." Ánh mắt hướng về phía Đường Duệ: "Không ngại chứ?"
"Đương, đương nhiên không. Dù sao đây vốn là nhà cậu."
Ánh mắt Phong Sính lần nữa chống lại Đường cha: "Chú, dì! Cháu lên nghỉ trước." Hơi gật đầu, Phong Sính liền lên lầu.
Đường Ý ngồi yên tại chỗ, giọng nói của Đường mẹ rơi vào lỗ tai cô: "Đường Đường, con thật sự muốn cùng Phong Sính ở chung sao?"
"Cha, mẹ con nghĩ kĩ rồi. Chúng con không có làm tội ác tày trời gì, chúng con chỉ yêu nhau. Con cũng trưởng thành rồi, con không muốn trì hoãn thời gian thêm nữa."
"Thế nhưng mà..."
"Mẹ" Đường Duệ chen lời vào: "Kì thật Phong Sính là người rất tốt, cho tới bây giờ cũng không để ý chuyện môn đăng hộ đối. Trước kia trẻ tuổi, hành vi xử sự khó tránh khỏi bồng bột nhưng cha mẹ hãy nhìn cậu ấy bây giờ là người rất có trách nhiệm."
Đường cha trầm mặc, chung quy cũng không bày tỏ thái độ gì.
Đường Ý đêm đó cũng ở lại Phong gia, ngủ tới nửa đêm cảm thấy khát nước liền dậy đi lấy nước uống.
Nước đều để ở dưới lầu, Đường Ý mơ mơ màng màng xuống lầu hoàn toàn không chú ý ở phòng khác có một bóng người đi tới. Phong Sính nhẹ bước chân, hắn cơ hồ có thể đoán được Đường Ý ở phòng nào, cửa cũng không khóa liền mở ra. Phong Sính trở tay đóng lại, rón rén bước tới phía giường nằm lên nhưng dưới thân trống không chỉ thấy trên giường còn lưu lại hơi ấm, Phong Sính đưa tay tìm kiếm chứng thực Đường Ý không có ở đây.
Sau khi uống nước xong, Đường Ý trở lại lên lầu, theo cầu thang phía trước đi lên rồi rẽ vào lối ngoặt, cô cảm giác mình không đi lầm, vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng. Vào phòng, Đường Ý đi thẳng tới giường lớn, vén chăn lên bên trong vẫn còn lưu lại hơi ấm, cô cũng yên tâm mà nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Phong Sính ở phòng Đường Ý đợi đã lâu nhưng không thấy cô trở về. Đành phải đứng dậy, bằng không nếu để Đường cha Đường mẹ phát hiện lại cho rằng hắn ngang nhiên giở trò lưu manh rồi.
Phong Sính cho rằng có thể Đường Ý nửa đêm khát nước nên đi tìm nước uống. Ở dưới lầu tìm một vòng cũng không thấy người, Phong Sính đành phải quay về phòng của mình.
Sau khi về phòng đóng cửa, Phong Sính cũng không có bật đèn, đi tới bên giường nằm đè lên thứ gì đó. Đến khi bản thân ý thức được đáp lại là một hồi hét tưởng chừng đâm rách màng nhĩ hắn, Phong Sính vô thức che miệng đối phương. Đường Ý rầm rì nói không ra lời, buồn bực vì dầu bị chăn che kín, Phong Sính vội mở đèn ở đầu giường lên, kéo chăn ra nhìn kĩ lại hóa ra là Đường Ý.
Đường Ý còn ngái ngủ mở mắt: "Anh..., sao anh lại tới đây?" Cô sợ tới mức rùng mình một cái, vội vàng ngồi dậy đẩy bả vai Phong Sính: "Mau đi ra. Nhanh lên, đợi lát nữa cha mẹ em trông thấy mà nói...hẳn sẽ lấy gậy đánh chết đấy!"
"Đi ra ngoài? Em bảo anh đi đâu?" Phong Sính dứt khoát ngồi lại trên giường, đưa tay muốn ôm lấy cô.
"Quay về phòng anh đi!" Đường Ý sắp điên rồi, lấy tay vò tóc mình, một tay đẩy Phong Sính ra không có ý giữ lại: "Đêm nay khẳng định không được, cha mẹ em còn ở nơi này đó."
"Em cũng biết là anh muốn làm cái gì thì không ai cản được?"
"Đầu óc anh có thể nghĩ cái gì đứng đắn một chút không?" Đường Ý thấy Phong Sính còn ngồi đó lại đẩy ra: "Đi mau đi."
"Anh không có chỗ để đi!"
"Quay về phòng của anh đi."
Phong Sính không khỏi bật cười: "Giường của anh đều bị em chiếm lấy. anh cũng chỉ có thể lách vào chỗ này."
Đường Ý vội trưng ra bộ dạng kinh động, đè thấp giọng nói: "Cha mẹ em mà thấy hẳn sẽ đánh hỏng đầu anh."
"Vậy nếu bọn họ biết, là con gái của mình leo lên giường của anh, bọn họ sẽ không giận chó đánh mèo mà đánh lên người của anh chứ?"
Đường Ý có cảm giác không rõ ràng: "Anh nói cái gì?"
Phong Sính nằm ngửa người ra sau, tay hướng về phía tủ đầu giường chỉ chỉ.Ánh mắt Đường Ý nhìn theo, cô ngược lại hít một ngụm khí lạnh, bày trên bàn đều và vật dụng của Phong Sính: dây lưng, điện thoại, bật lửa,... Đường Ý lại nhìn lại bốn phía, ảo não nhíu mày: "Anh sao lại đem em ôm tới nơi này?"
"Ách, em nói cái gì?"
Đường Ý vén chăn lên bước xuống: "Em tranh thủ thời gian quay về phòng đây."
Đường Ý cúi người, ở đây cô không có áo ngủ, cô mặc trên người áo thun chữ T, cổ áo có chút rộng liền trở thành mồi nhử. Ánh mắt Phong Sính vừa nhìn trọn quang cảnh trước ngực cô, yết hầu nhẹ lên xuống, lúc Đường Ý đứng dậy, tay trái liền đưa tới nắm lấy...
Đường Ý kinh ngạc, khẽ kêu, côu úi đầu xuống thấy Phong Sính dùng sức nắm chặt tay cô có chút đau. Mặt Đường Ý đỏ lên, bả vai giật giật, Phong Sính một tay đã đẩy cô lên giường rồi.
"Mấy ngày nay, nếu không phải thiếu chút bị hỏa thiêu cháy, rồi lại việc Gạo mất tích, chúng ta đã lâu không có khoảng thời gian riêng tư của hai người rồi."
"Anh lại ăn nói hàm hồ gì vậy?"
Phong Sính bắt đầu động tác: "Đã rạng sáng rồi, cha mẹ em chẳng lẽ còn đi kiểm tra phòng?"
"Không được, em phải tranh thuủ ề phòng đây."
Phong Sính là không chịu thả người đi: "Em là chưa nghe qua câu này sao? Lên giường dễ xuống giường khó, muốn rời đi phải chuộc người."
"Vậy anh nói xem, giá để chuộc người là bao nhiêu?"
Phong Sính nâng một tay Đường Ý lên làm cho năm ngón tay cởm ra, Đường Ý không khỏi cười nói: "500 vạn?"
Phong Sính lắc đầu.
"50 vạn?"
Phong Sính tiến tới hôn môi cô, lời nói mơ hồ qua hơi thở: "Ý anh là em dùng cái tay này từ trên xuống dưới hầu hạ anh là được rồi."
Đường Ý giãy khỏi Phong Sính, còn có chút ý nghĩ may mắn. Ở đây không phải Ức Cư, có nhiều thứ cũng không có chuẩn bị, ví dụ như làm việc này cần áo mưa.
Phong Sính là không nghĩ tới vấn đề này: "Chúng ta cũng không còn nhỏ, anh cũng muốn có con."
"Nói cái gì vậy?" Đường Ý ghé vào tử đầu giường tìm kiếm khắp nơi.
"Đừng phí công vô ích, không có đâu."
"Oa oa oa oa------"
Đường Ý cùng Phong Sính đồng thời ngẩng đầu, tiếng Gạo khóc vĩnh viễn có tính xuyên thấu, cao vút, vang vọng cơ hồ không vật gì có thể cản trở. Tiếng khóc kia thật sự kinh thiên động địa, đừng nói là người trong phòng, đoán chừng người đi đường cũng có thể nghe thấy.
Đường Ý dừng lại một chút: "Xong rồi, cha mẹ em nhất định sẽ tỉnh dậy, anh mau tránh ra."
"Em nói đùa gì vậy!" sắc mặt Phong Sính khẽ biến: "Nếu không phải em mò mẫm tìm thì đã xong việc rồi."
"Anh xem Gạo khóc như vậy, cha mẹ em trăm phần trăm rời giường, em lại ngủ ở bên cạnh phòn chị, điên mất, anh mau đứng lên đi."
Phong Sính ấn bả vai Đường Ý: "Cho anh mười giây!"
"Anh điên rồi!"
Phong Sính không chịu buông tay, phải biết rằng bị gián đoạn thời điểm cuối cùng là vô cùng khó chịu, đoán chừng chỉ có người trải qua rồi mới hiểu. Đường Ý níu lấy thân người bên dưới, cô không cảm thấy hưởng thụ ngược lại cảm giác như bị giày vò, chỉ sợ có người đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Trong miệng cô bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy..."
Nhất thời thấy tiếng Phong Sính chửi rủa: "Em muốn anh về sau không dùng được nữa sao?"
"Anh không phải nói cho anh mười giây sao?" Đường Ý cắn cắn chăn: "Anh nhanh lên đi, nhanh, nhanh!"
Cánh tay Phong Sính đặt bên eo Đường Ý, toàn thân bắt đầu dùng sức...thật vất vả muốn ôm lấy Đường Ý lại bị cô đẩy ra chật vật ngồi ở giữa giường.
Cô mò lấy quần áo mặc lại bộ đồ, Phong Sính đã thấy cô mặc xong quần áo, xỏ chân vào dép lê muốn đi.
"Đợi một chút." Phong Sính giơ ngón tay lên hướng cô chỉ xuống.
"Xuỵt" Đường Ý dựng thẳng ngón tay: "Đừng nói chuyện!"
Cô cẩn thận từng chút mở cửa sau đó bước nhanh ra ngoài.
Trên đường đi, tim Đường Ý như muốn nhảy ra ngoài, đi tới cửa phòng Đường Duệ quả nhiên nghe thấy tiếng cha mẹ từ bên trong truyền tới: "Sao lại khóc thành như vậy? Là đói bụng sao?"
"Chắc là đói bụng, cha mẹ, hai người tới làm gì, mau đi ngủ đi."
"Cháu ngoại khóc dọa người như vậy...có thể không đau lòng sao?"
Đường Ý sửa sang đầu tóc, chỉnh lại quần áo nhấc chân bước vào phòng: "Chị, sao Gạo khóc thành như vậy?"
"Không có việc gì, em xem, vừa bú chút sữa liền ngừng khóc."
Đường Ý đứng bên cạnh, Đường mẹ lơ đãng hỏi một câu: "Đường Đường, con ngủ ở phòng bên cạnh sao?"
Cô hồn phách bay đi đâu mất: "Đương nhiên rồi, con không ngủ ở đó còn có thể đi đâu sao? Mẹ, người đoán mò cái gì vậy?"
"Ai đoán mò gì đâu?" Đường mẹ đưa tay gãi gãi đầu. "Con ngủ trễ hơn chúng ta, mẹ cũng không biết Đường Duệ sắp xếp cho con ngủ ở phòng nào."
Hóa ra là như vậy. Đường Ý sờ lên đầu: "Con ngủ ở phòng bên."
Lúc này Phong Sính cũng đã tới, đứng ở cửa ra vào cũng không vào trong xem: "Tiểu gia hỏa thật có thể gây ầm ĩ đấy."
Đường Duệ cười cười: "Mọi người đều đi nghỉ ngơi đi, đừng tập trung hết ở đây như vậy. Đợi lát nữa Gạo ăn xong liền có thể ngủ ngoan."
Đường mẹ lôi kéo cánh tay Đường cha: "Đi thôi."
Đường Ý quay người chuẩn bị đi, Đường mẹ liền lên tiếng: "Đường Đường, con mặc cái gì vậy này?"
"Làm sao ạ?" Cô lần nữa quay đầu lại, sờ sờ lên người.
"Trước sau mặc ngược cũng không biết, trên lưng làm sao vậy, có vết hồng hồng."
Phong Sính nghe được tiếng nói chuyện bên trong không khỏi bật cười, Hắn vừa rồi có ý nhắc Đường Ý mặc ngược áo, vừa rồi khỏa thân để lộ ra cả một khối da thịt đầy dấu vết khả nghi. Nhưng cô lúc ấy đi quá gấp còn bắt không cho hắn nói chuyện.