"Âu Nhược, cô phải đi rồi!" một giọng nói thần bí vang lên bên tai Âu Nhược.
Âu Nhược hốt hoảng: "Tại sao? Tại sao tôi phải đi?"
"Vì Bắc Vũ Tịch không muốn giữ cô nữa!"
"Bắc tiên sinh... Ngài không muốn giữ tôi nữa?" Cô van nài chỉ để mong muốn nghe được gì đó từ Bắc Vũ Tịch.
Âu Nhược lắc đầu kiên quyết, cô lao đến quỳ rạp dưới chân Bắc Vũ Tịch van xin hắn. Mái tóc dài của cô xõa dài, không còn thước tha, nó dính đầy mồ hôi và nước mắt. Cô khẩn cầu hắn: "Tiên sinh! Tiên sinh! Ngài sẽ không bỏ rơi tôi... Có phải...không?"
Khi cô ngẩng đầu lên, trông chờ được nhìn thấy gương mặt hắn, thì trong giây lát hắn đã biến mất, giọng nói cô cứng ngắt, cơ thể mệt mỏi rũ xuống sàn, nức nở khóc.
"Đừng... Bắc Vũ Tịch... Đừng..."
Bắc Vũ Tịch vừa bước vào phòng đã nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của Âu Nhược, hắn đóng cửa, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt giáng vào gương mặt đang khó chịu nhắm mắt nằm trên giường.
Đi đến bên cạnh giường, hắn ngồi xuống cạnh cô. Dưới ánh đèn phòng nhạt màu mà Âu Nhược bật nhỏ để đi ngủ từ sớm, hắn nhìn thấy gương mặt cô nhợt nhạt khó tả, từ khóe mắt vươn vấn chút gì đó, khi hắn xác định rõ thì phát hiện Âu Nhược đang khóc.
Cô đang nức nở nhưng lại không chịu mở mắt, miệng nhỏ luôn là: "Đừng... Đừng như vậy..."
Bắc Vũ Tịch nhìn cửa sổ cách đó không xa, tầm mắt trở nên khó đoán định. Hắn không hiểu phụ nữ, càng không muốn hiểu phụ nữ.
Với hắn phụ nữ là phiền phức, với hắn phụ nữ giống như một con thỏ con, không nhảy không tự kiếm ăn, chỉ có thể nằm ở một chỗ chờ ăn chờ uống, mà con sói như hắn lại thích một trận vờn qua vờn lại với con thỏ trưởng thành, vì con thỏ đó là thứ hắn muốn, dù có chạy đằng trời chỉ cần là của hắn nhất định là của hắn. Hắn... Người như hắn, không có tinh lực để chờ con thỏ con này lớn...
Hắn cũng tự hỏi... Liệu tại sao trong vô số người hắn lại đặc biệt để ý Âu Nhược, vì cô mà đến thanh danh cũng không cần.
Bắc Vũ Tịch cũng cần được một câu trả lời thích đáng... Có lẽ với hắn là trách nhiệm, nhưng có thật là như hắn nghĩ? Trách nhiệm từ quá khứ với Âu Nhược?
Đột nhiên một đôi bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay hắn, Bắc Vũ Tịch xoay đầu, Âu Nhược đã mở mắt nhìn hắn. Gương mặt nhỏ vẫn còn lưu lại dấu vết của nước mắt, môi cô run rẩy, mi mắt cong dài chuyển động.
Âu Nhược nhìn gương mặt như thật như ảo của Bắc Vũ Tịch, cảm nhận nhiệt độ trên cánh tay hắn, cả mùi hương mà cô quen biết hắn, cô nhận ra sự sống của hắn, nhận ra mình đã thoát khỏi cơn ác mộng kia.
Môi cô khẽ run gọi hắn: "Tiên sinh! Ngài về rồi!"
Bắc Vũ Tịch gật đầu "ừm" một tiếng, hắn đột nhiên phát hiện bản thân với cô gái này dịu dàng hẳn. Âu Nhược dường như cũng cảm nhận được, mặc dù hắn vẫn lạnh lùng và ánh mắt sắc bén, nhưng đâu đó cô thấy được một sự thay đổi nhỏ nhoi.
Âu Nhược chóng tay ngồi dậy, khoảng cách với hắn thật gần. Cô đưa tay chậm rãi cởi bỏ áo choàng của hắn, rồi đến áo vest... Trong một tuần, Âu Nhược đã quen với việc này, thấy hắn khỏa thân, ngược lại hắn thấy cô khỏa thân. Tự tay cô mặc quần áo cho hắn, tự tay cô cài từng cúc áo cho hắn, tự tay cô chọn màu vest cho hắn, dù cô biết rõ trong tủ quần áo của hắn ngoài màu váy trắng của cô tuyệt nhiên không có thêm màu sắc khác thay thế. Một đen một trắng mắc cạnh nhau như thế, ngoại trừ kiểu cách... Tất cả đều là đen.
"Tiên sinh!" Âu Nhược cởi cúc áo sơ mi cho hắn, miệng nhỏ cong lên nụ cười, cả con người như đang đón chờ hắn trở về.
Bắc Vũ Tịch nhìn gương mặt đang mỉm cười của Âu Nhược mà thấy kì lạ, chưa ai đón chờ hắn như vậy. Ngoài Lục Phàm lúc nào cũng vui cười, thì cô chắc là người phụ nữ đầu tiên vui vẻ khi ở cạnh hắn. Do cô không biết hắn nguy hiểm thế nào, hay do cô đã không còn thiết sống nữa mới có thể trưng ra cái vẻ mặt yêu mị này?
Cô luôn gọi hắn là "Tiên sinh", mà cái từ lịch thiệp này dường như không phù hợp với hắn. Trong hắc đạo hắn là "Bắc lão đại", bạch đạo cũng không ngần ngại gọi hắn "Lão đại", chỉ có cô... Từ khi được hắn mua về luôn luôn gọi hắn hai chữ "Tiên sinh".
Chỉ có ban nảy, cô như ăn phải gan hùm dám gọi cả họ lẫn tên của hắn, nhưng hắn giờ phút đó lại không giận dữ chút nào. Hắn như đứa trẻ được cho kẹo, cảm giác lòng mình vừa ngọt vừa vui.
"Tôi vừa gặp một cơn ác mộng... Trong cơn ác mộng, tôi thấy... Ngài..." Âu Nhược ngẩng mặt lên, mi mắt run run, từ khóe mắt nước mắt lại tuôn rơi.
Bắc Vũ Tịch đưa tay lau nước mắt cho cô, cảm nhận cô gái hai ngày nay không gặp tâm tình nhạy cảm khó nói thành lời này nước mắt rưng rưng... Hắn... Im lặng không nói.
Âu Nhược đôi môi run rẩy, thanh âm hối hả nói: "Ngài sẽ không bỏ rơi tôi... Có phải không? Tiên sinh... Tôi là người của ngài... Chỉ cần là ngài muốn, chuyện gì tôi cũng làm được... Chỉ cần... Chỉ cần, tiên sinh... Ngài đừng bỏ rơi tôi!"
"Sẽ không." Hắn nói, ánh mắt lạnh nhạt nhưng thanh âm trong giọng nói kiên quyết. Âu Nhược nắm chặt cổ áo hắn, ngón tay run sợ dần dần thả lỏng.
Bắc Vũ Tịch là ai chứ? Là lão đại trong hắc đạo, chỉ cần một lời của hắn, nhất định... Nhất định mọi thứ sẽ là thật.
Âu Nhược tin tưởng gật đầu: "Tốt quá... Thật tốt quá!" cô mỉm cười ngây ngô, ánh mắt vô định vẫn còn một nét sợ hãi âm thầm.
"Nhưng..." Bắc Vũ Tịch nắm lấy bàn tay Âu Nhược.
Cô giật mình ngẩng đầu, bao nhiêu hi vọng trong đầu đột nhiên vì một chữ kia mà tan biến.
Cô cố gắng hít vào, cảm nhận cả người căng thẳng như bị bóp chặt đến cứng ngắt. Âu Nhược bất thần rút tay khỏi tay hắn, cuối gầm mặt.
Bắc Vũ Tịch đứng dậy, tư thế cao lớn, bóng đen bao trùm hắn bởi ánh đèn vàng không đủ tỏ, như một loại ma quỷ... Hắn mạnh mẽ áp đảo bóng dáng nhỏ bé rụt rè của Âu Nhược, đem cô trở thành một con kiến bị cái bóng đen của hòn đá dọa cho khiếp sợ.
Cằm Âu Nhược bị nắm lấy, cảm nhận tay hắn to lớn lạnh lẽo, sóng lưng Âu Nhược toát mồ hôi.
"Cô không có quyền lựa chọn. Bắc Vũ Tịch tôi nói một là một, sẽ không tức là sẽ không." Hắn không biết làm sao để dỗ dành phụ nữ, nhưng hắn biết cô cần hắn xác định một chút.
Âu Nhược mắt đối mắt với hắn. Môi mỏng run run.
"Tiên sinh!" cô gọi hắn.
Bắc Vũ Tịch: "Sẽ không bỏ rơi cô, nhưng sẽ không giữ kẻ vô dụng ở bên cạnh."
Rốt cuộc là hắn vẫn sẽ muốn cô rời đi? Hắn không cho kẻ vô dụng ở bên cạnh? Vậy còn nói sẽ không bỏ rơi cô?
Âu Nhược gật nhẹ đầu.
Cô hiểu! Hắn sẽ không bỏ rơi cô, chỉ là hắn sẽ dùng cái cách khiến cô thành kẻ vô dụng rồi bỏ rơi cô. Thì ra, Bắc Vũ Tịch nói một là một, hai là hai như hắn, lại chơi cái trò dọa mèo đuổi chuột với cô.
Chắc cô nên làm quen dần... Học cách mà người ta bỏ rơi cô để dần bỏ mặt tất cả.
Hắn cao lớn uy vũ như vậy, sao chấp nhận một kẻ yếu đuối như Âu Nhược cơ chứ. Trong bóng tối, Âu Nhược nhìn thấy sóng mũi cao thẳng của hắn, đôi mắt chim ưng trong đêm vẫn sáng rõ, vẫn có thể nhìn ra được đâu là tốt đâu là xấu. Chỉ có... Không nhìn ra được, Âu Nhược có bao nhiêu ngưỡng mộ, kinh trọng, mong chờ dành cho hắn.
Sao có thể chứ, một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, một cô gái mười tám tuổi. Trong cả một thời gian trưởng thành không có dư vị của phụ nữ như hắn, liệu hắn có biết cái gì là dựa dẫm, liệu hắn có bao nhiêu mất mát?
Âu Nhược cười ngây ngốc, cô đứng dậy, thật dịu dàng nói: "Tiên sinh... Vì ngài, cái gì Âu Nhược cũng không cần. Chỉ cần là ngài muốn, tôi nhất định sẽ làm."
Bắc Vũ Tịch đưa tay xoa đầu cô, như thú cưng của hắn, cô đau xót mỉm cười nhưng không thể không thừa nhận rằng cô đam mê hắn, cô chìm đấm trong mùi hương của hắn, hắn hài lòng chấp nhận.
Âu Nhược cởi xong quần áo của hắn, nhìn hắn khỏa thân từ đầu đến chân, nhìn cự long to lớn của hắn. Ban đầu cô cũng sợ hãi thứ đáng sợ của hắn, nhưng cô nhận ra, chỉ cần là hắn... Mọi thứ... Tất cả đều không đáng sợ.
Đi đến tủ quần áo lấy chiếc khăn tắm quấn quanh thắc lưng cho hắn, che kín con quái vật lớn của hắn lại. Âu Nhược đi vào nhà tắm, xã nước vào bồn tắm lớn, pha thêm ít tinh dầu thư giản mà Lục Phàm đưa cho cô.
Âu Nhược bước ra đi đến trước mặt hắn: "Tiên sinh! Nước chuẩn bị xong rồi, ngài có thể đi tắm!"
Bắc Vũ Tịch không nói, quay đầu đi vào nhà tắm. Âu Nhược mở chăn trèo lên giường, mở đèn phòng sáng hơn.
Cô chịu rồi, cô chịu khuất phục vì hắn. Chắc có lẽ là duyên phận, cơn ác mộng đó, dù ít dù nhiều cũng là một sự thật.
Lo sợ vào một việc chưa đến là một công việc làm hao tổn thời gian và sức lực. Vả lại, Bắc Vũ Tịch là người nói là làm, cô muốn theo hắn lại suy nghĩ nhiều sẽ khiến hắn không tin tưởng.
Nghe thấy trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước nhỏ giọt lên mặt thềm, như tiếng thủy tinh tan vỡ, Âu Nhược lại vô thức tưởng tượng đến thân ảnh của hắn.
Với cô, hắn thật tốt. Dù hắn có là ác ma, dù hắn có là một con quỷ, chỉ cần là hắn, cô dù chết cũng sẽ tuân mệnh. Hắn muốn bỏ rơi cô vì cô vô dụng, cô lại sẽ càng khiến hắn không thể bỏ rơi cô.
Bắc Vũ Tịch... Âu Nhược chắc chắn hắn sẽ không thoát khỏi cô.
Nhắm mắt một lúc, cảm thấy một bên giường nhẹ nhàng lún xuống, Âu Nhược xoay người lại, nhìn thấy Bắc Vũ Tịch đã nằm trên giường, đắp chân nữa người. Cô lập tức ngoan ngoãn như một chú mèo dịch người xích gần vào bên cạnh hắn, tham lam hưởng thụ mùi hương của hắn, theo một thói quen nhất định hắn thấy cô dịch người vào liền đưa một tay đặt ra, để đầu Âu Nhược gác lên, hắn khẽ xoay người cánh tay còn lại ôm ngang qua eo cô, tự hắn sẽ lập tức điều chỉnh khoảng cách để Âu Nhược không bị siết chặt, bản thân cũng cảm thất thoải mái rồi đi ngủ.
Ngủ chung mấy hôm, Âu Nhược nhận ra người đàn ông này không bao giờ ngủ sâu. Mặc dù hắn luôn nằm yên, nhưng tay hắn đặt ở eo cô lâu lâu lại kéo cô vào một chút. Còn Âu Nhược cô không quan tâm lắm, ban đầu rất khó ngủ, nhưng lâu rồi cũng thành quen, cô đêm nào cũng ngủ rất ngon, trời còn chưa sáng, hắn đã bỏ cô lại rồi rời đi. Lúc hắn thức, Âu Nhược cũng phải thức theo, thay quần áo cho hắn xong, cô lại trèo lên giường ngủ tiếp.
Âu Nhược hít sâu mùi hương của người đàn ông, mùi long đản hương như thần dược bao trùm hô hấp của cô. Với Âu Nhược đó chính là chấp niệm. Một chấp niệm mà cô đến chết cũng không bỏ được!