"Lão đại! Có chuyện không hay rồi!"
Bắc Vũ Tịch nhìn Lục Phàm hớt hải chạy vào, đây vốn không phải là tác phong của Bắc Gia.
Bình thường bọn họ luôn lạnh lùng từ tốn, bây giờ xảy ra chuyện liền lập tức kêu toán lên.
"Thế nào?"
"Diên Gia... Diên Gia trong một đêm đã bị diệt tộc!" Lục Phàm nói, thanh âm cơ hồ như không dám tin.
Hoa Phong đưa mắt nhìn Lục Phàm để xác định lại một chút thông tin đó. Lục Phàm nói tiếp: "Tối qua Diên Gia bị người ta vào giết hết cả nhà. Sau đó còn châm lửa đốt. Không một ai còn sống."
Bắc Vũ Tịch nói: "Đã điều tra ra ai làm chưa?"
Lục Phàm gật đầu: "Bọn họ nói chính là... Chính là Bắc Gia chúng ta ra tay."
"Khốn kiếp." Hoa Phong chửi thề một câu, ánh mắt tức giận lộ rõ.
"Bọn họ nói là nhận chỉ thị của lão đại, nói anh muốn diệt Diên Gia." Lục Phàm vừa nói ánh mắt vừa tràn ngập một sự bất an chưa từng có.
Đây là lần đầu tiên Bắc Gia bị người ta đổ một cái oan ức lớn như vậy lên đầu, Bắc Vũ Tịch lại đang chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, e rằng chuyện này ít nhiều sẽ ảnh hưởng địa vị của hắn trong hắc đạo.
Bắc Vũ Tịch trước nay rất có quy tắc, chính là không có thù oán thì không gây chuyện, vả lại bọn họ cũng vì tiếng nói của Bắc Gia trong hắc đạo nên không tranh giành địa bàn của Bắc Vũ Tịch, cả bọn người Quân Lăng cũng không có ý kiến, tranh chấp giữa họ hạ xuống đến mức chỉ còn con số không.
Việc này... Chắc chắn là kẻ khốn kiếp nào đó không muốn sống nữa.
Bắc Vũ Tịch không nói gì, hành động của hắn bây giờ chính là bất lợi, làm càng nhiều lại càng khiến cho tình huống xấu nhất đến càng nhanh.
"Diên Gia bao nhiêu người chết?" Bắc Vũ Tịch hỏi.
Lục Phàm suy nghĩ liền nói: "Tổng cộng hai mươi bốn mạng. Tất cả đều là bị bắn chết."
"Ngay ở nhà?"
Lục Phàm gật đầu: "Chính là ngay trong từ đường Diên Gia."
Trêи dưới đều chết cả rồi, loại chuyện này bây giờ phải tìm hiểu một chút, nhưng khong được bứt dây động rừng.
"Đi! Chúng ta đi Diên Gia một chuyến." Bắc Vũ Tịch ra lệnh.
Hoa Phong không hỏi thêm gì liền cuối đầu "dạ" rồi nhanh chân rời đi. Lục Phàm có phần không hiểu: "Đi bây giờ liệu có ổn không?"
Bắc Vũ Tịch nhìn anh ta, nhướng mày: "Chú nói xem."
****
Khi xe đi gần đến Diên Gia liền nhìn thấy một đám người đang đứng đó, có kẻ khóc, có kẻ chửi rủa, khung cảnh này rất thê lương.
Khi Bắc Vũ Tịch cùng Lục Phàm và Hoa Phong bước xuống, bọn người đó cứ như kẻ điên mà xông đến nhưng lập tức đều bị chặn lại.
Một người phụ nữ trung niên trong số đó hét lên: "Bắc Vũ Tịch! Khốn kiếp! Tại sao? Tại sao Diên Gia chúng ta không thù không oán với Bắc Gia ngươi, ngươi... ngươi làm sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy..."
Còn chưa nói xong bà ta đã òa lên khóc, tiếng kêu thảm thiết xé đứt ruột gan của biết bao con người cảm thông đứng ở đây, vừa khóc vừa kêu la: "Diên lão gia... Phu nhân... Tiểu thư... Tại sao... Tại sao các người lại bỏ tôi mà đi..."
Hoa Phong tiến lên một bước vừa định túm lấy bà ta nói cho rõ ràng thì Bắc Vũ Tịch đã đưa tay ra ngăn lại.
Hắn không thèm để tâm đến, tiến đến vào nơi căn biệt thự bị cháy đen, quan sát.
Người phụ nữ trung niên càng lúc càng kêu la thảm thiết hơn, cứ như ai đó mổ heo vậy, con heo kêu rống lên một cách thống khổ nhất.
Diên Gia nằm ở vùng ngoại ô của New York, chỉ trong một đêm đã cháy rụi cả một nhà. Do nằm xa trung tâm thành phố nên khi cảnh sát đến thì đã không còn cứu kịp, chỉ có thể dọn dẹp đám lửa để nó không cháy lan.
Một đêm tối, một ánh lửa, thiêu rụi tất cả chỉ trong một đêm.
Bắc Vũ Tịch đưa mắt nhìn người phụ nữ trung niên đang bày ra cái vẻ thảm thương đến đau lòng người, ánh mắt liếc nhìn bà ta của hắn nguội lạnh đến thấu xương.
Bà ta cũng cảm nhận được đôi mắt của Bắc Vũ Tịch, nhưng giờ phút này nếu bà ta sợ hãi mà ngừng khóc thì...
Không được, thâm tâm không cho phép bà ta làm vậy. Cứ như thế mà tiếp tục sống.
Một người đi đến bên cạnh Bắc Vũ Tịch, Hoa Phong liếc nhìn thì nhận ra đó là chủ nhân Mộ Gia. Ông ta với Diên Gia không phải là anh em cùng làm ăn, cớ hồ gì lại đến đây xem trò vui?
Mộ lão gia nói, thanh âm có vài phần dịu giọng nhưng rất kiên quyết: "Bắc lão đại! Trong hắc đạo ngài cũng được xem là có tầm ảnh hưởng. Hà cớ gì vì một Diên Gia nhỏ bé mà lại làm ra như thế này?"
Hoa Phong thấy ông ta miệng mồm không sạch sẽ thì tiến đến nắm lấy cổ áo ông ta. Bắc Vũ Tịch lần này không ngăn cản, cứ như vậy để Hoa Phong làm việc theo ý mình.
Mộ lão gia mặc một bộ đồ truyền thống của Trung Quốc, dáng người thấp bé có phần mập mạp, lại có thêm một cái đầu hói.
Hoa Phong nhếch môi cười: "Miệng mồm không sạch sẽ thì đáng bị đánh." nói xong liền vả vào miệng ông ta một bạt tai, khiến ông ta ôm mặt kêu lên...
"A... Bắc Vũ Tịch! Ngươi dám đánh người! Ngươi không biết tốt xấu còn đánh người." Mộ lão gia hoàn toàn mất đi cái vẻ kính cẩn khom người ban nảy.
Hoa Phong đúng là không dám tin miệng lưỡi đám người này, chỉ tức không thể ở đây kết liễu hết bọn chúng.
Ngay lập tức khi Mộ lão gia vừa nói xong lời đó liền tán cho ông ta thêm một tay, Mộ lão gia mắt nổi đom đóm đầu kêu "ong ong" nhưng chẳng biết làm gì khác nữa.
Hoa Phong đưa tay lên định tán thêm thì ông ta lắc đầu lập tức đưa tay che miệng, một chữ cũng không dám hé.
Lục Phàm cất cao giọng nói: "Các vị! Đây là hậu quả của việc ăn không nói có! Bây giờ là tát tai, sau này chắc chắn không phải như vậy. Việc của Diên Gia, các vị có bằng chừng thì hãy nói nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Người phụ nữ trung niên ban nảy khóc lóc thảm thiết bị dọa cho sợ, nhưng bà ta dường như rất nhanh đã khôi phục lại.
Lập tức chỉ thẳng mặt Bắc Vũ Tịch nói: "Chính là hắn... Tôi... Chính mắt tôi thấy hắn đến Diên Gia... Sau đó không nói một lời liền cho người bắn chết bọn họ... Tôi sợ quá liền trốn vào một góc nên họ không phát hiện... Sau đó... Sau đó bọn họ cho người đốt nhà... Tôi may mắn chờ bọn họ đi khỏi liền chạy đi..."
Bà ta vừa nói môi vừa run bần bật, hai hàm răng đánh vào nhau cứ như lấy hai hòn đá gõ vào nhau phát ra những tiếng "cạch cạch" rất chói tai. Sự sợ hãi đã lấn áp lú trí bà ta, thật sự là một câu chuyện dựng lên mà không hề có chút đầu tư nào.
Bắc Vũ Tịch khóe môi hơi cong, nhưng chẳng ai nhìn ra được ẩn ý của hắn. Bởi vì hắn từ khi xuất hiện thì luôn là một nét trầm lặng lạnh lùng khó đoán định.
Còn việc nhìn thấy được cả gương mặt hắn? Chắc chắn, bà ta đã ăn phải gan trời mới dám nói dối trắng trợn như vậy.
Cả đêm qua, Âu Nhược mất ngủ, cô lên giường rất muộn, lúc đi tắm xong cũng đã hơn chín giờ, lại chọn một chiếc áo sơ mi của hắn mà mặc...
Dù cô nói với hắn, áo của hắn chẳng có màu sắc gì cả trông thật nhàm chán, nhưng mấy hôm quan sát cô, Âu Nhược luôn là chọn áo của hắn mặc mỗi đêm.
Hắn vì cô không ngủ cũng không tài nào ngủ được, sau đó nhìn cô đi đi lại lại trong phòng ở tứ hợp viện, một lúc lâu sau thì cô nhàm chán, lại đổi vị trí giường thành sofa, ngồi một lúc lại mang thứ gì đó trong tủ áo ra làm, hắn chẳng biết đó là gì nhưng mà thấy cô rất chăm chú. Đến sáng nay lúc cô mệt mỏi ngủ trêи sofa hắn mới dời mắt đi.
Bây giờ lại bị người ta nói xuất hiện ở Diên Gia... Tình huống này...
Bắc Vũ Tịch một khi muốn giết người, bà ta liệu có cơ hội chạy sao?
Bắc Vũ Tịch không để tâm đến liền phất tay cho hoa Phong và Lục Phàm rời đi, sau đó lúc lên xe còn ra lệnh cho Hoa Phong: "Mang nhân chứng về Bắc Gia."
Người phụ nữ đó trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên vì không ngờ được rằng Bắc Vũ Tịch sẽ làm vậy: "Không... Không... Các người... Mau cứu tôi, họ sẽ giết chết tôi mất..."
Hoa Phong mỉm cười: "Về Bắc Gia là làm nhân chứng, ai lại có thể giết chết bà kia chứ. Vả lại, bà chính là người nhìn thấy lão đại ra lệnh diệt Diên Gia. Có phải hay không, sau này cũng cần đứng ra nói với mọi người như vậy?"
Hoa Phong phất tay thì hai tên thuộc hạ liền bước đến nắm lấy hai bả vai người phụ nữ kéo lên xe.
Bà ta vùng vẫy kêu lên: "Thả tôi ra... Cứu mạng..." tiếp sau đó miệng bà ta bị một tên thuộc hạ trong hai tên bịt chặt lại, chỉ còn nghe những tiếng "ứ ứ" phát ra từ cổ họng.
Ai cũng muốn giúp đỡ nhưng vừa nãy Bắc lão đại đã cảnh cáo ngầm như vậy, bọn họ có mù có điếc cũng phải cảm nhận được lời cảnh báo đó.
Chẳng ai là không biết Bắc Vũ Tịch trước nay ra tay tàn bạo, hai cái tát tai kia chính là nể mặt vụ án của Diên Gia mà nhẹ nhàng cho Mộ lão gia lắm rồi.
Bọn họ xì xào bàn tán, Hoa Phong hắng giọng một tiếng, bọn họ liền im bật đứng đó nhìn cậu.
"Các vị! Chuyện của Diên Gia lần này Bắc Gia sẽ đứng ra cho các vị một câu trả lời thích đáng."
Nói xong cậu liền bỏ đi vào xe, mở cửa ghế lái phụ ngồi vào, ra lệnh: "Lái xe."
Tư thế thành thạo, cử chỉ thuần thục, câu nói tinh tường, chính là đã đi theo Bắc Vũ Tịch thành quen. Bắc Vũ Tịch cũng chẳng nói gì, hắn chỉ cần im lặng như vậy, tính toán trong đầu và ra lệnh khi cần thiết.
Xe chạy được một đoạn xa, Diên Gia phía sau cũng chẳng còn nữa. Lục Phàm mới lo lắng hỏi: "Tình hình này, e là bất lợi cho chúng ta trong cuộc họp."
"Chính là muốn chúng ta không thể thoát tội." Bắc Vũ Tịch nhàn nhạt nói, tựa người vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Lục Phàm nhìn lão đại nhà mình có chút mệt mỏi, liền biết hắn không ngủ, nhưng có vẻ mấy đêm liền cũng đã như vậy, có phần không an tâm: "Lão ca! Anh từ lúc về đến giờ đều không nghỉ ngơi à?"
Hoa Phong nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt rơi trêи gương mặt trầm tĩnh của Bắc Vũ Tịch, chờ đợi.
Bắc Vũ Tịch một lúc sau mới khẽ hé môi, hờ hững "ừ" một tiếng rồi lại trở về như ban đầu.
Trời sáng, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính tối màu không làm sáng gương mặt hắn, giấu đi nét dịu dàng thẩm sâu trong hắn, nhưng lại phô bày sự lạnh lùng tàn độc vốn có của hắn.
Lục Phàm nói: "Anh cứ như vậy! Làm sao mà chịu nổi."
Bắc Vũ Tịch trước kia cũng vậy, chính là cái lúc Ngụy Nương có tin đã qua đời, hắn cả tuần đều làm việc không nghỉ. Sau đó chính là lúc Ngụy Nương quay trở về, cứ như vậy Ngụy Nương lại bỏ nhà đi, lần đầu tiên Ngụy Nương bỏ nhà đi, hắn dùng trêи trăm người trong Bắc Gia đi tìm, liên lạc khắp nơi để có được thông tin của Ngụy Nương, lại chẳng có lấy một tin.
Sau này Ngụy Nương tự động gửi liên lạc cho hắn, cũng chính lúc đó hắn mới dần an tâm về bà.
Mà bà cũng chính là bỏ nhà thành thói quen, cứ liên tục bỏ đi, hắn dần quen với điều đó nên cũng không còn lo lắng nữa.
Đôi khi không có tin tức lại tốt hơn là có tin tức.
Bây giờ, lại chính là lúc Âu Nhược không ở đây.
Cả đời Bắc Vũ Tịch kiêu ngạo, lại bị hai người phụ nữ này, ra sức trừng phạt, khiến hắn lao tâm khổ tứ cũng chỉ có hai người phụ nữ này.
Lục Phàm thở dài một hơi: "Lão đại nên xem trọng sức khỏe."
Bắc Vũ Tịch không nói gì.
Hàng cây và nhà cửa bên đường vì tốc độ của chiếc xe cứ như thế mà chạy lùi về phía sau, chỉ bỏ lại hai bên là một khung cảnh nhanh như chớp không nhìn rõ.
Nắng vàng chiếu trêи thân xe một màu đen nhám rất trầm lặng, cũng giống như chủ nhân không phô trương của nó. Bí hiểm, trầm mặc và cực kì có địgiọng