Đừng để tôi thấy anh, rồi anh lại biến mất!
Đừng để tôi quan tâm, rồi anh lại thờ ơ!
Đừng để tôi một mình trong đêm đen sợ hãi, khi tôi vượt qua tôi cư nhiên sẽ không cần anh nữa!
***
"Đừng chạm vào tôi! Các người... Tuyệt đối... Không được chạm vào con tiện nhân như tôi được... Tôi rất bẩn thỉu... Tôi thật sự dơ bẩn... Tiên sinh! Ngài cũng thấy tôi dơ bẩn... Có phải không? Tại sao? Tại sao ngài lại mua tôi về?"
"Quậy đủ rồi! Về phòng thôi!"
"Tôi không muốn! Tôi sẽ rời khỏi đây!"
"Âu Nhược!" Bắc Vũ Tịch gầm lên.
"Mẹ! Âu Nhược... Xin lỗi!"
Đoạn ký ức rời rạc đó cứ như vậy mà bao trùm Âu Nhược, càng lúc càng rõ nét. Cô nhớ gương mặt của Bắc Vũ Tịch lúc đó, ánh mắt hắn lạnh nhạt đau thương rất khó nói, lòng ngực hắn ấm áp ôm lấy Âu Nhược, sau đó... Sau đó mi mắt Âu Nhược rất nặng nề cứ như bị tản đá kéo xuống, đầu cô đau đớn từng cơn không dứt, dây thần kinh của Âu Nhược căng ra như dây dàn...
Trước mắt cô một mảng trời tối sầm lại, rồi cô chỉ nghe thấy những tiếng gọi tên cô: "Âu Nhược! Âu Nhược!" cứ thế mà vang vọng trong đầu cô.
***
Âu Nhược mở mắt lần nữa thì cũng là ngày hôm sau, cũng tức là Âu Nhược đã ngất đi đúng một ngày. Tỉnh lại trêи chiếc giường quen thuộc ở tứ hợp viện, Âu Nhược cứ tưởng bản thân mình chỉ là gặp một cơn ác mộng dài, nhưng cho đến khi cô nhìn thấy Bắc Vũ Tịch ngồi ở sofa, đôi mắt hắn nhắm chặt có vẻ như đã ngủ, nhưng Âu Nhược hiểu rõ người đàn ông này... Hắn chỉ là chợp mắt nghỉ ngơi, nếu cô động đậy một chút liền sẽ bị hắn phát hiện.
Hôm nay lại ngoại lệ, Bắc Vũ Tịch từ lúc Âu Nhược xuống giường đi lại vẫn không có lấy một cử động, đến khi cô chạm vào hắn, Bắc Vũ Tịch mới mở mắt.
"Em dậy rồi à?" Hắn hỏi thăm cô, cứ như chẳng có gì xảy ra trước đó.
Âu Nhược mỉm cười: "Vũ Tịch! Anh có thể nói cho em biết các người giấu em chuyện gì không?"
Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay cô, bàn tay đang chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của hắn, vẫn dịu dàng và thành thục như đó giờ cô vẫn làm, hắn nhíu đôi mày rậm, thanh âm nhẹ bẫng: "Chờ tôi giải quyết xong việc trở về Bắc Gia, tôi liền nói cho em biết!"
Âu Nhược mỉm cười, nụ cười bất lực và gượng gạo. Cô biết mà, hắn sẽ không nói cho cô nghe. Bắc Vũ Tịch, cứ tưởng anh sẽ cho em một cơ hội, cũng như cho chúng ta một cơ hội... đáng tiếc cả một chút hi vọng và niềm tin cuối cùng em cho anh, chính anh cũng từ chôi.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt chẳng có sức sống của Âu Nhược, Bắc Vũ Tịch đau lòng đưa tay chạm vào, cô không từ chối hắn, cứ để cho hắn tự nhiên âu yếm yêu thương. Cô là kẻ không có tiếng nói, không có quyền đòi hỏi, hắn cho cô tình yêu từ lòng thương hại chính là cho cô chút sống sót cuối cùng, nếu cô còn không biết thức thời thì chính là kẻ phản bội.
Hắn chẳng phải không thích kẻ phản bội hay sao, còn không thích một người vô dụng, Âu Nhược sẽ thuận theo ý hắn, chờ hắn... ngoan ngoãn như thú cưng của hắn, hắn mắng thì sợ, hắn vuốt ve thì vui vẻ, hắn nói thì vâng lời...
Nếu hắn đã như vậy thì Âu Nhược sẽ như vậy...
Âu Nhược ngẩng đầu lên nhìn hắn mỉm cười, cô như một con búp bê đồ chơi đã được lên dây cót, mỉm cười một cách cứng ngắt với hắn, mặc cho nụ cười lúc trước của cô đẹp đến đâu, hồn nhiên đến đâu thì bây giờ nó chua chát, gượng gạo bấy nhiêu.
Bắc Vũ Tịch làm sao có thể không hiểu được, nhưng hắn biết làm sao? Phải chi Âu Nhược bật khóc, trách hắn, mắng hắn, nổi giận với hắn, thì có lẽ hắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều... Tại sao lại hủy hoại một cô gái trong sáng như vậy, biến cô thành như vậy... có phải hay không, hắn đã sai rồi?
Âu Nhược! Chỉ một thời gian nữa, tôi sẽ nói cho em sự thật, còn bây giờ... Chỉ cần em bình an ở bên cạnh tôi, những việc khác em không cần nghĩ đến!
Họ đánh mất nhau rồi, chẳng lẽ chỉ vì một chút hiểu lầm này?
Bắc Vũ Tịch... thứ Âu Nhược cần là sự thật, không phải sự bảo vệ cô ấy khỏi tổn thương.
Âu Nhược thứ Bắc Vũ Tịch mong muốn chính là bây giờ cô ở bên cạnh hắn, bình an vui vẻ, rồi sẽ có một ngày hắn nói cho cô sự thật, nhưng đó chắc chắn không phải bây giờ.
Ở phòng trà, Ngụy Nương một ngày không ngủ vì lo lắng, đám Lục phàm cũng chẳng tốt hơn. Bọn họ bình thường cũng chưa thấy ai nói chuyện với lão đại của bọn họ như vậy, hôm qua Âu Nhược đúng là chưa từng thấy bao giờ. Giống như trong mắt cô ngoài sự điên cuồng của thất vọng và đau khổ thì chẳng còn gì, chẳng thấy bóng dáng lão đại trong mắt cô nữa, một chút cũng không còn.
Hoa Vũ thở dài: "Lục Phàm... Chú không lên xem thế nào sao? Âu Nhược đã ngủ một ngày rồi. Nếu cứ như vậy sẽ không tốt chút nào."
Hoa Phong cũng đồng ý với ý kiến của Hoa Vũ, Âu Nhược dạo gần đây ngủ rất nhiều, bay giờ ngất xỉu cũng đã một ngày: "Đúng vậy! Cứ để như vậy không tốt lắm!"
Ngụy Nương nghe vậy cũng lo lắng, Lục Phàm lắc đầu: "Không có cách nào khác! Âu Nhược là bị tâm bệnh, nếu cô ấy đã không muốn dậy thì có gọi cũng không dậy được."
Ngụy Nương lo lắng hỏi: "Vậy phải thế nào? Con bé có khi sẽ không tỉnh lại."
Lục Phàm chỉ trả lời theo phạm vi phán đoán có thể của anh ta: "Tình hình này thì không có gì đáng lo, nếu nói chắc bây giờ Âu Nhược cũng đã tĩnh lại, chỉ sợ bóng ma tâm lý của Âu Nhược ngày một lớn, có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
Anh ta nói vậy thà rằng là không nói còn hơn, càng nói càng khiến người ta lo lắng.
Ngụy Nương đúng là bị dọa, bà ấp úng nói: "Vậy... Vậy phải làm sao?"
Chuyện này nằm ngoài khả năng của anh ta đương nhiên là anh ta chỉ có thể lắc đầu.
Nhưng mà người nói vô tình người nghe lại cố ý. Cho nên bọn họ cứ tưởng Âu Nhược không thể cứu được, ai cũng kêu lên: "Sao có thể?"
Lục Phàm ngẩng ngơ: "Hả? Cái gì không thể?"
Hoa Phong xông đến nắm lấy cổ áo Lục Phàm tức giận hừng hực như muốn giết người, cậu ta hét vào mặt Lục Phàm: "Chú làm bác sĩ cái kiểu gì vậy hả?"
Ngụy Nương ôm mặt khóc ròng, Hoa Vũ cũng không biết gì để nói chỉ còn trầm mặc.
Lục Phàm mặt ngơ ngác: "Tôi cũng hết cách rồi."
Ngụy Nương vừa khóc vừa nói: "Sao có thể như vậy... Âu Nhược không thể chết được..."
Lục Phàm "hả" một tiếng rất chói tai, hắn như bị người ta làm cho ngu ngốc, nhìn Hoa Phong bất lực buông cổ áo anh ta rồi ngồi "bịch" xuống ghế như không còn sức lực. Ngụy Nương ôm lấy cánh tay Hoa Vũ khóc tích khóc tát rất thê lương.
Rốt cuộc bọn họ đã suy diễn cái gì trong đầu vậy? Anh ta có nói Âu Nhược sẽ chết đâu. Bây giờ bệnh tình của Âu Nhược có thể chữa khỏi kia mà, chỉ là anh ta không thể chữa thôi. Âu Nhược cần là cần một bác sĩ tâm lý chứ không phải một bác sĩ đa khoa như Lục Phàm.
Anh ta mới là người phải khóc đây nè! Lão ca mà nghe được lại nghĩ anh ta vô dụng không làm được tích sự gì, rồi cứ như vậy mà đuổi anh ta ra khỏi Bắc Gia, vả lại ở bên cạnh Bắc Vũ Tịch lâu như vậy, chuyện cơ mật gì cũng biết, có khi sẽ bị "giết người diệt khẩu".
Bọn họ như vậy sẽ làm Lục Phàm chết rất thê thảm a~
****
(Có một chút H dịu dàng ở đây... Xin cân nhắc trước khi đọc...=))))
New York 20:30
"Lão đại!" Thiên Quan mở cửa bước vào căn phòng tối âm u, chỉ có duy nhất một chiếc đen ngủ bên cạnh là sáng những vệt sáng nhẹ nhàng.
Có một chiếc rèm mỏng được mắc ngang qua ngăn cách chiếc giường và sofa bên ngoài. Do ánh đèn phản chiếu nên liền nhìn thấy bên trong phản chiếu lên tấm rèm hai thân ảnh mờ nhạt.
Thiên Quan nghe người đó nói: "Ngủ đi. Tôi có việc."
Nói xong thì liền vén chiếc rèm bước ra, trêи người vẫn còn vươn ít mồ hôi nhẹ nhàng, thoang thoảng một chút mùi hương của việc hoan ái. Tô Âu nhìn Thiên Quan, môi mỏng khẽ cong liền hỏi:
"Mọi việc sao rồi?"
Thiên Quan ngẩng mặt lên, nụ cười trêи môi lộ rõ nét xấu xa như đã xây dựng được một kế hoạch rất tâm đắc: "Xong rồi ạ! Chỉ chờ Bắc Vũ Tịch xa vào bẫy, chúng ta ở trêи liền trở thành "ngư ông đắc lợi."
Tô Âu gật đầu hài lòng, xoay đầu nhìn người phía trong tấm rèm đã ngồi dậy cuối người nhặt chiếc khăn tắm dưới sàn quấn lên người rồi bước ra.
"Việc này... Chỉ được thành công không được thất bại." Cô gái nói, nét mặt lạnh lùng nghiêm khắc.
Thân thể chỉ che chắn bởi một chiếc khăn tắm ngắn, nhưng dường như cũng chẳng làm cô ta để tâm, cứ như vậy bước đến bên cạnh Tô Âu ngồi xuống, chân trái thon nhỏ vắt chéo lên chân phải, tự nhiên để lộ ra cặp đùi non cùng khe ngực mê hồn.
Tô Âu không cần biết có ai ở đây, cứ như vậy mà ôm lấy cô ta, tham lam chiếm hữu hương vị mà cô ta tỏa ra. Thiên Quan khinh bỉ nhếch môi cười, gật đầu rồi lui ra.
Ánh mắt người đẹp nóng bỏng nhiền theo Thiên Quan có một chút nhói đau và quyến luyến, nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi nó đã bị ɖu͙ƈ vọng thay thế.
"Vẫn còn nhạy cảm như vậy sao?" Tô Âu cất tiếng nói, thanh âm khàn khàn vì ɖu͙ƈ vọng đã chiếm giữ tất cả suy nghĩ.
Người đẹp rêи lên một tiếng, khi Tô Âu cả màn dạo đầu cũng không có mà xông thẳng vào, người đẹp ôm lấy mặt hắn, khóe môi cong lên nụ cười yêu mị: "Việc ngài hứa với tôi... mong ngài đừng quên!"
Tô Âu giờ phút này đương nhiên là nghe lời mĩ nhân hơn nên vội vã gật đầu rồi nhanh chóng gắp gáp há miệng gậm lấy nụ hoa xinh xắn đỏ rực trêи đầu ngực người đẹp, khiến cô không kiềm được run rẩy mà rêи lên những âm thanh như hát...
"Ưm... Chỗ đó...Aaaaa..."
""Tiểu hồ ly... em vẫn khít chặt như vậy..."
Cứ như vậy... Màn đêm bao trùm một màu sắc ɖu͙ƈ vọng nóng đến cháy cả da... màn đêm New York không thể khiến họ dừng lại, bao mệt mỏi đều tan biến thành một loại sức mạnh không có kết thúc.
Chỉ vì trả thù thôi! Vì thù hận, dù muốn cô làm gì cũng được huống hồ chỉ là một đem hoan ái.
Đã bán linh hồn mình cho ác quỷ thì sợ gì bán thể xác cho ác ma.
Đã không có tình cảm thì sợ gì phải chịu tổn thương.