Còn chứ? Còn một người ở đây...
Âu Nhược giật mình mở mắt...
Mồ hôi tuôn ra như mưa, ướt đẫm chiếc gối tơ tằm mềm mại. Đưa tay kéo chiếc rèm cửa cũng bằng tơ tằm, nhìn bóng trời khuất dạng, Âu Nhược mỉm cười vì nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
"Tỉnh rồi?" Bắc Vũ Tịch mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy cô thất thần ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ.
Mái tóc dài của Âu Nhược như nhánh trường xuân vươn dài, óng mượt, xõa xuống tận thắt lưng.
Âu Nhược xoay đầu lại gật đầu: "Dạ!"
Cô lặn lâu quá đến nổi ngủ quên, Bắc Vũ Tịch tưởng cô ngất đi liền lao đến kéo Âu Nhược lên.
Âu Nhược lúc đó chỉ nói một câu: "Tiên sinh! Tôi buồn ngủ!"
Hắn cứ thế bế cô về nhà, cô trên tay hắn đánh một giấc đến tận bây giờ.
Ông trời trên cao cũng bị cô làm cho hoảng sợ chứ nói gì là Bắc Vũ Tịch.
Âu Nhược không kể về giấc mơ của mình cho Bắc Vũ Tịch, lúc ăn cơm xong cũng chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ.
Bắc Vũ Tịch luôn ôm lấy cô, Âu Nhược ở trong lòng hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Tiên sinh! Ngài nói, hôm qua chúng ta đến đây, nơi này đã có người? Cả một ngày cũng không thấy kẻ nào đột nhập, như vậy là thế nào?"
"Tạm thời nơi này an toàn. Nơi này, nếu không tìm được lối vào sẽ không thể phát hiện ra."
"Lối vào là tản đá hôm đó?"
"Phải!"
Âu Nhược suy nghĩ một lúc, xoay người lại, áp mặt vào lòng ngực Bắc Vũ Tịch: "Nếu chẳng may chúng tìm ra nơi này thì sao?"
Tìm ra nơi này? E là bọn chúng còn không biết, đi một vòng mất mấy ngày cũng chỉ là đi xung quanh hòn đảo này. Muốn tìm được nơi này, chắc sẽ còn khá lâu.
"Ngủ đi." Bắc Vũ Tịch kéo cô vào một chút, ra lệnh.
Âu Nhược đẩy nhẹ không đồng ý: "Tôi còn một thắc mắc. Chỉ một câu thôi."
Bắc Vũ Tịch cuối xuống nhìn cô, Âu Nhược nhận được một sự đồng ý nhẹ nhàng trong ánh mắt của hắn, cô nói: "Nếu... Tôi chỉ nói là 'nếu' bọn chúng tìm ra nơi này, chúng ta không liên lạc được với Lục Phàm vậy phải làm sao?"
Đúng là vấn đề đáng lo. Bọn người đó biết Bắc Vũ Tịch đi xa hai tháng, chưa gì đã biết địa điểm hắn đến, còn rất nhanh mai phục sẵn.
Chỉ là lúc họ đến, bọn người kia đã đi đâu đó cũng chẳng biết, có khi là đang rình rập chờ bọn họ chỉ đường vào rồi thâm nhập không chừng. Nhưng lối vào khó tìm đó, lúc Âu Nhược cùng Bắc Vũ Tịch đi vào bọn họ cũng chẳng xuất hiện ngăn cản, không hề thấy xuất hiện.
Âu Nhược thấy chiếc trực thăng kia đỗ ở đó quả là có phần lộ liễu, lại gần với khu vực tản đá. Chắc sẽ bị phát hiện. Nhưng cô đâu biết, bản thân đã đánh giá quá cao tài tìm kiếm của những kẻ 'mờ ám' kia, say này đến tận khi Âu Nhược 'gà rừng hóa phượng hoàng' bọn chúng mới biết công sức bấy lâu đều hóa thành tro bụi.
Bắc Vũ Tịch vỗ vỗ đầu Âu Nhược, kéo cô vào lòng thêm một lần nữa, để cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Âu Nhược thở dài một hơi, nhắm mắt đi ngủ.
- -------
Bên ngoài bìa rừng hòn đảo, một đám người đang kéo nhau đi tìm kiếm, đúng như dự đoán, bọn họ chẳng khác nào 'mò kim đấy bể'. Bọn họ phân tán tứ phía, bên trên còn có trực thăng chuyên dụng chiếu đèn rà soát.
Hòn đảo này quá lớn, mất mấy hôm mà hoàn toàn chưa tìm hết khu vực phía tây. Chưa nói đến, mấy lần rơi vào phục kích của những cái bẩy thú.
Nơi này của Bắc Vũ Tịch chính là để cho người ngoài không thể vào được.
Một người đàn ông đứng ở trên một tảng đá, chạm vào bộ kết nối đeo trên tai, thanh âm tức giận quát: "Thế nào rồi?"
Bên kia người trên trực thăng truyền tin xuống: "Đội một không phát hiện gì khác!"
"Đội hai cũng không!"
Cứ liên tục cho đến ba, bốn, năm đội cũng không có lấy một phát hiện gì.
Người đàn ông đó tức giận đá bừa một cú vào không khí, ngắt kết nối liền mắng chửi: "Tìm đi. Tìm nhanh ra."
Đám người vẫn đang mệt mỏi tìm kiếm lại thêm gắp rút, lời của lão đại bọn họ cứ như là tiếng gầm của ác quỷ dưới hoàng tuyền.
Hắn ta nhếch mép, khinh bỉ chửi thầm: "Bắc Vũ Tịch, để tao xem rốt cuộc là mày trốn ở đâu."
Lời này thốt ra dường như là bị ép ra từ kẻ răng đang nghiến chặt, còn mang theo một chút hận thù muốn giết người. Đúng là muốn giết người! Còn là một người có tầm ảnh hưởng, kẻ đó không ai khác chính là Bắc Vũ Tịch.
Một tên thuộc hạ bước đến, cuối đầu cung kính thưa: "Thiên lão đại!"
Thiên Quan tức giận nhảy xuống đất, túm lấy cổ áo người đến truyền tin: "Mẹ kiếp! Tụi mày một chút chuyện còn làm không xong, mặt mũi nào về gặp lão đại."
Dù hắn có mắng có chửi thì sao chứ, tìm không được chính là tìm không được. Mà nơi này vốn dĩ là địa bàn của con sói xám Bắc Vũ Tịch, muốn tìm được hắn, nhất định phải cho nổ ngọn núi lửa cách đây hai trăm dặm. Như vậy, mới có thể dụ hổ ra khỏi hang.
Tên thuộc hạ bị ánh mắt của Thiên Quan nhìn vào, như bị dao bén lạnh lẽo chạm trên cổ họng, không cẩn thận liền mất mạng. Bất thình lình...
Thiên Quan đẩy mạnh tên thuộc hạ đến truyền tin sang một bên, người đó ngã xuống đất sợ hãi khép nép lập tức quỳ rạp xuống. Bây giờ là thế kỷ hai 21 mà còn cái hệ thống khinh miệt lỗi thời này, đúng thật là chỉ có với cái loại người như Thiên Quan hắn.
Hắn nhìn xung quanh, đôi mắt đầy chết chóc đó đỏ ngầu hằn lên từng tia máu, hắn 'hừ' một tiếng nói thầm: "Bắc Vũ Tịch, để tao xem là mày trốn giỏi, hay là... tao tìm giỏi."
"Tìm đi! Tìm không được thì châm lửa đốt. Để xem bọn nó trốn được bao lâu ở cái chỗ chết tiệt này!" Thiên Quan độc ác ra lệnh, hắn phun một tràng cười vô cùng thỏa mãn.
Lệnh truyền xuống lập tức bọn họ đốt lửa, thiêu trụi cả một mảnh rừng.
Nhìn ánh lửa rực cháy trong đêm đen, sáng cả một vùng biển lớn, khói đen bay nghi ngút tận trời. Sự xâm nhập lộ liễu này, làm cho kẻ xâm nhập không hề sợ hãi, ngược lại còn vô cùng hả hê.
Thiên Quan như kẻ điên dại chìm trong ánh lửa, đôi mắt hận thù chỉ không có lấy một chút tính người nào. Hắn như bị ma quỷ thâu tớm, môi mỏng cong lên một độ cong khiến người ta lạnh lẽo thấu xương.
Trong đêm tối, kẻ ra sức kiếm tiềm, người đang say giấc mộng. Chẳng có ai biết được chuyện gì tới, chỉ có ông trời tại thượng, đưa mắt nhìn trần gian ngập trong biển lửa của giả dối.
Đáng thương cho những con người, lắc đầu cười khổ.