Thấy tay gã lần mò trên cổ mình, nàng tức giận cắn mạnh xuống.
Nhưng kẻ kia dường như biết nàng định cắn, dùng tay siết chặt hàm nàng, nàng buộc phải hé miệng, chịu đựng tiếng thở dốc bên tai, mơ hồ hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Không có một chút hồi đáp nào, nhưng tay kẻ kia vẫn tiếp tục sờ xuống.
Nếu để hắn sờ tiếp, thân phận bại lộ e là càng nguy hiểm hơn.
Lúc này Bạch Ngọc An cũng không còn quan tâm đến cơn đau phía sau, toàn thân dùng sức vùng vẫy, đồng thời dùng đầu đập mạnh vào n.g.ự.c đối phương.
Nàng chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ, ngay sau đó kẻ kia dường như đang trừng phạt nàng liền hôn tới.
Lần này kẻ kia hôn rất mạnh, tay ấn chặt gáy Bạch Ngọc An, một tay giữ chặt vai nàng không cho nàng cử động.
Bạch Ngọc An nghĩ mãi cũng không hiểu nổi rốt cuộc là tên háo sắc nào lại bắt cóc nàng, toàn thân đau đớn dưới sức lực của kẻ kia khiến nàng rơi nước mắt.
Tiếng thở dốc bên tai càng lúc càng nặng nề, lực đạo đè trên người nàng cũng càng lúc càng mạnh.
Đầu óc Bạch Ngọc An trống rỗng, trong lòng lại càng sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không thì không biết sẽ bị tên háo sắc này đưa đi đâu.
Nàng lại cảm thấy tốc độ xe ngựa hình như chậm lại một chút, bánh xe cũng không còn dồn dập như trước.
Mà kẻ kia cuối cùng cũng buông môi nàng ra, nhưng lại cắn lên dái tai nàng, thấy hắn cắn dọc xuống cổ, Bạch Ngọc An thừa cơ dùng đầu đập vào n.g.ự.c hắn, rồi đột nhiên đứng dậy nhảy ra khỏi xe ngựa.
Bạch Ngọc An nhảy khỏi xe ngựa bất ngờ, tên trộm kia có lẽ không ngờ nàng lại nhảy xuống, nên không kịp giữ nàng lại.
Chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa dần dần xa đi, Bạch Ngọc An mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao xe ngựa của tên trộm kia lại đột nhiên chạy chậm như vậy, nàng nhảy xuống lại không cảm thấy quán tính mạnh lắm.
Hai tay phía sau giãy giụa, vậy mà lại tháo được dây trói.
Bạch Ngọc An vội vàng kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, nhìn vào trong ngõ, xe ngựa đã sớm biến mất.
Nàng cảm thấy có gì đó không đúng, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, trong ngõ không một bóng người, nhưng lại là nơi nàng quen thuộc.
Lông mày nàng nhíu chặt, sao lại trùng hợp quay về chỗ ở của mình như vậy.
Lúc này, cơn đau sau lưng lại ập đến, Bạch Ngọc An mồ hôi đầm đìa, mặt trắng bệch, run rẩy gõ lên vòng đồng trên cửa viện.
Người ra mở cửa là Ngụy Như Ý, vừa thấy bộ dạng của Bạch Ngọc An liền giật nảy mình: "Đại nhân, người sao lại ra nông nỗi này!"
Chỉ thấy Bạch Ngọc An người đầy bụi đất, bộ quan phục màu đỏ nhăn nhúm.
Nhất là khuôn mặt, dường như bị thứ gì đó véo cho, làn da trắng nõn nà giờ in hằn hai dấu tay.
Rõ ràng sắc mặt trắng bệch, nhưng môi lại đỏ bất thường, khóe miệng thậm chí còn có vết đỏ mờ mờ.
Mái tóc cũng rơi xuống vài sợi, dính vào má trông rất thảm hại.
Bộ dạng này trông rất không bình thường, giống như là…
Bạch Ngọc An không còn sức để nói nhiều, vịn vào khung cửa, gần như không đứng vững, thở hổn hển nói: "Mau đưa ta vào trong."
Ngụy Như Ý không dám chậm trễ, vội vàng dìu Bạch Ngọc An đi về phía chính phòng.
A Đào thấy Bạch Ngọc An trở về vào giờ này, lại thấy bộ dạng của nàng, vội vàng chạy đến đỡ, sắc mặt biến đổi nói: "Công tử, xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Ngọc An không còn hơi sức để nói, vừa vào phòng liền nằm sấp xuống giường, nói với A Đào bằng giọng yếu ớt: "Hôm nay ta bị đánh đòn."
Ngụy Như Ý quỳ bên giường, mắt đỏ hoe, vội vàng vén áo bào đỏ của Bạch Ngọc An lên xem, thấy quần lót trắng bên trong loang lổ vết máu, không khỏi nghẹn ngào nói: "Để ta đi đun nước nóng cho đại nhân."
A Đào thấy lần này Ngụy Như Ý ngoài khóc ra còn biết làm việc, bèn vội vàng đi tìm thuốc còn sót lại lần trước để lau.