Bạch Ngọc An cũng chưa nghĩ ra, bất đắc dĩ nói: "Cứ để nàng ta hiểu lầm vậy đi, dù sao cũng có lý do để nàng ta từ bỏ ý định."
Không lâu sau Ngụy Như Ý lại bưng thuốc tới, Bạch Ngọc An thấy mắt nàng đỏ hoe, thở dài, uống thuốc xong liền nói với nàng: "Chuyện của ta ngươi cũng đừng quá để tâm."
"Đợi sang xuân ta sẽ nghĩ cách tìm đường ra cho ngươi, đến lúc đó nếu ngươi có ý nghĩ gì cũng có thể nói cho ta biết."
"Những gì ta có thể giúp ngươi, nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi."
Ngụy Như Ý liền rơi nước mắt nói: "Đại nhân tại sao nhất định phải đuổi nô tỳ đi."
Bạch Ngọc An bây giờ chỉ là chuẩn bị tâm lý cho Ngụy Như Ý, nếu không đến lúc đó sẽ càng khó chấp nhận, nàng thấp giọng nói: "Những lời này sau này hãy nói, ngươi đi ngủ trước đi."
A Đào ở bên cạnh cũng hiếm khi nói với giọng điệu tốt: "Công tử cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi còn trẻ như vậy, đi theo công tử, chung quy có chút thiệt thòi."
Lần này lại khuyên nhủ một hồi lâu, vất vả lắm mới khiến Ngụy Như Ý lui xuống.
Bạch Ngọc An cũng mệt mỏi rã rời, mệt mỏi nhắm mắt lại nói với A Đào: "Ngày mai nghỉ, ngươi cũng ngủ thêm một chút đi."
A Đào ừ một tiếng, đắp chăn cho Bạch Ngọc An xong mới lui ra ngoài.
Những ngày này Ngọc An đều ở Hàn Lâm Viện biên soạn "Giới Lục", trên bàn chất đống sử tịch, gần như đã học thuộc lòng từng cuốn sách Nho gia.
Ôn Trường Thanh buổi chiều tan việc liền muốn kéo Bạch Ngọc An đi thuyền hoa tiểu tụ, gần đây Bạch Ngọc An eo hẹp, lấy cớ từ chối cũng không được.
Hơn nữa trước đó cũng đã từng hẹn, cuối cùng Bạch Ngọc An cũng đi theo, dù sao cũng là Ôn Trường Thanh mời khách.
Mặc quan phục đi thuyền hoa nhất định là không ổn, hai người ra khỏi cửa cung, liền hẹn nhau về nhà thay y phục rồi mới đến chỗ hẹn.
Trở về nhà, A Đào vừa tìm y phục cho Bạch Ngọc An, vừa nói: "Vậy nô tỳ đi theo công tử nhé."
Bạch Ngọc An nghĩ Ôn Trường Thanh chắc cũng sẽ mang theo tùy tùng, liền gật đầu: "Ngươi mang theo chút bạc, hôm nay tuy là Ôn huynh mời ta, nhưng khó tránh khỏi lúc cần dùng đến bạc."
A Đào gật đầu, lấy một bộ trường bào màu trắng ngà tới hỏi: "Ôn đại nhân đã cưới vợ chưa?"
Bạch Ngọc An vừa thay y phục vừa cười nói: "Chuyện này ta chưa từng hỏi, hắn lớn hơn ta năm tuổi, có lẽ ở quê nhà đã có hôn ước rồi."
Lúc này Ngụy Như Ý cầm đôi giày mình làm ra: "Đại nhân mang đôi giày này đi."
Tâm ý của Ngụy Như Ý Bạch Ngọc An tự nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa đôi giày này nhìn rất ấm áp, nàng liền ngồi xuống để A Đào mang giày cho nàng.
Ngụy Như Ý ở bên cạnh hồi hộp nhìn, thấy Bạch Ngọc An mang vào, vội vàng hỏi: "Đại nhân, có vừa không?"
Bạch Ngọc An giẫm chân thử, cười nói: "Vừa vặn."
Nàng nói xong lại nói: "Trà nguội rồi, đi pha cho ta ấm trà nóng đi."
Ngụy Như Ý nghe vậy liền vội vàng xách ấm trà đi ra ngoài.
Đợi Ngụy Như Ý vừa đi, A Đào liền lấy vải vụn nhét vào trong giày của Bạch Ngọc An.
Xong xuôi A Đào đứng dậy, vừa đeo ngọc bội cho Bạch Ngọc An vừa thấp giọng nói: "Ôn đại nhân nhà giàu có, công tử sao không giới thiệu Ngụy Như Ý cho Ôn đại nhân làm nha hoàn?"
"Xuất thân của nàng ta tuy có chút không tốt, nhưng làm nha hoàn cũng được."
Lời này làm Bạch Ngọc An tỉnh ngộ, Ôn Trường Thanh cùng nàng ở Hàn Lâm Viện, rất hiểu nhau.
Hơn nữa nghe nói Ôn gia là nhà buôn lớn, nuôi một nha hoàn chẳng đáng là bao, nàng lại quen biết Ôn Trường Thanh, Ôn Trường Thanh chắc cũng sẽ không bạc đãi Ngụy Như Ý.
Bạch Ngọc An gật đầu, liếc nhìn rèm cửa, cầm áo choàng đi ra ngoài: "Đi thôi."