Đây là nơi mà hắn cho rằng cả đời này hắn cũng không bao giờ đặt chân đến nữa, một nơi đầy rẫy những hồi ức thống khổ, nhưng hắn không nghĩ tới nhiều như vậy. Hắn vượt qua chướng ngại tâm lý vội vã chạy tới đây, chính là vì cô.
"Tôi cho rằng em sẽ quay về, tôi luôn đang đợi em..."
Nhưng lại đợi được thiệp mừng đính hôn của cô với tên đàn ông khác.
Giang Hàn Úc đỏ mắt, nhịn xuống tất cả ghen tị, mất khống chế run rẩy cầu xin Sơ Nhuế: "Tôi sẽ thay đổi, cái gì cũng sẽ đổi----"
"Đừng rời khỏi tôi, không có em, tôi sẽ chết."
Sơ Nhuế không cách nào chống đỡ được anh như vậy, nỗi thống khổ của anh cũng làm cô cảm thấy thống khổ. Nhưng cô không tin anh nữa.
"Anh sẽ không thay đổi, anh căn bản không biết nơi nào có vấn đề."
Giang Hàn Úc bi thương nhìn Sơ Nhuế, đến gần cô, đem đầu dựa vào vai cô. Hắn dè dặt ôm lấy eo cô, thân hình cao lớn ở trước mặt cô mềm yếu không thể chịu nổi một kích thích nào.
"Tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi biết cách tôi yêu em không đúng, tôi đang cố gắng nghĩ biện pháp sửa lại, tôi cũng chuẩn bị đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng em lại đi, em không cho tôi cơ hội."
"Sơ Nhuế, tin tôi một lần nữa, một lần nữa thôi có được hay không?"
Sơ Nhuế bị Giang Hàn Úc ôm, cảm nhận được sự run rẩy của anh, một dòng nước nóng hổi.
Là nước mắt của anh. Anh đang khóc.
"Nếu như anh thật sự biết lỗi rồi, vậy chuyện xảy ra ngày hôm nay---"
"Bởi vì tôi ghen tị, tôi ghen tị với tên đó."
Cánh tay Giang Hàn Úc ôm chặt eo Sơ Nhuế, đầu vẫn chôn ở vai cô, giọng trở nên khàn khàn.
"Tôi rất ghen tị với tên đó."
Sơ Nhuế đau lòng nhắm mắt lại, giải thích: "Không phải như anh nghĩ, em không có đính hôn với cậu ta, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với cậu ta. Đây là một sự hiểu lầm, nhưng mà..."
"Anh không nên làm như vậy với cậu ta, cậu ta không có liên quan."
Giang Hàn Úc rõ ràng ngừng run rẩy một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sơ Nhuế nhìn vào mắt Giang Hàn Úc, gần như đã mệt mỏi hết sức: "Anh khiến em vô cùng mệt mỏi, tại sao chúng ta lại hành hạ lẫn nhau như vậy, tại sao cho dù rời khỏi anh em vẫn không có cách nào thoát khỏi anh..."
"Thật xin lỗi." Giọng Giang Hàn Úc càng khàn hơn, hắn rưng rưng nhìn cô, cầu xin cô: "Cho tôi thêm một cơ hội, chỉ một cơ hội nữa thôi, có được hay không?"
Hắn sợ cô còn lo lắng cho Diệp Tư Dữ liền chủ động nói: "Người kia không có chuyện gì, đã đưa đi bệnh viện. Em tin tôi, tin tôi một lần nữa thôi."
Sơ Nhuế không có trả lời, đầu óc cô rất loạn.
Cô nên tin anh sao?
Anh thật sự sẽ không dẫm lên vết xe đổ sao?
Cô có muốn đánh cược một lần nữa không?
Đối mặt với Giang Hàn Úc, rốt cuộc Sơ Nhuế đã thua. Cô không muốn thấy anh đau khổ như vậy. Nếu như ông trời đã định trước cho bọn họ gặp nhau, vậy có lẽ cô là người sẽ mang anh ra khỏi vũng lầy.
"Sau khi trở về, anh sẽ đi gặp bác sĩ tâm lỹ, có thể làm được không?". Truyện Đoản Văn
Đây như là một câu trả lời.
Cuối cùng đáy mắt Giang Hàn Úc cũng có ánh sáng, hắn mừng rỡ gật đầu như điên, ôm Sơ Nhuế thật chặt.
"Tôi có thể, tôi có thể làm được. Cái gì tôi cũng đều nghe em, tất cả đều nghe em----"
Sơ Nhuế bị anh ôm đến nỗi thở không thông, nhưng đẩy không ra, đành mặc kệ để anh ôm.
Đánh cược một lần cuối đi, cũng cho chính mình một cơ hội.
*******
Trước khi cùng Giang Hàn Úc trở về, Sơ Nhuế có một yêu cầu, cô phải đi bệnh viện một chuyến.
Diệp Tư Dữ ở bệnh viện. Mà ông nội của cậu ta, tối qua cấp cứu không được, đã qua đời. Sơ Nhuế cảm thấy có lỗi với cậu, hại cậu không thể nhìn ông nội mình lần cuối.
Cô trở về nhà nghỉ thu dọn đồ đạc, sau đó đi bệnh viện.
Sư Âm đang ở trong bệnh viện chăm sóc Diệp Tư Dữ, chuyện xảy ra quá bất ngờ, người nhà của Diệp Tư Dữ chưa kịp tới.
Trong phòng bệnh, Sơ Nhuế nhìn thấy Diệp Tư Dữ, chân tay đều bó thạch cao, cả người cứng ngắc không thể nhúc nhích. Khoảnh khắc nhìn thấy Sơ Nhuế, trong mắt cậu hiện lên một tia khó tả, chăm chú nhìn Sơ Nhuế. Vừa ủy khuất vừa đau thương.
Sơ Nhuế thấy cậu có chút kích động, liền cầm cái tay ở bên ngoài của cậu cho vào trong chăn.
"Thật xin lỗi." Cô nói.
"Đều tại tôi, hại cậu bị thương nặng như vậy...Thật xin lỗi."
Diệp Tư Dữ lắc đầu, lúc Sơ Nhuế buông tay cậu ra, cậu dừng sức bắt lại.
"Chị----"
Sơ Nhuế đình trệ một chút, chậm rãi rút tay mình ra, đắp kín chăn cho cậu: "Tôi rất xin lỗi cậu, hãy dưỡng thương cho thật tốt, còn có...cố gắng nén bi thương."
"Chị đây là có ý gì?" Diệp Tư Dữ nhìn chằm chằm Sơ Nhuế, hỏi, "Chị đối với em cũng chỉ có mấy câu nói này sao?"
Sơ Nhuế yên lặng.
Diệp Tư Dữ cúi đầu cười.
"Ông nội em qua đời, em ngay cả nhìn ông lần cuối cũng không được, bây giờ em nằm ở chỗ này, muốn tiễn ông đi đoạn đường cuối cùng cũng không làm được!"
"Chị dùng mấy câu như vậy để xua đuổi em?"
"Nén bi thương, em có thể nén bi thương sao?"
Sơ Nhuế rất áy náy, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Tư Dữ, cô cúi đầu, nói: " Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết làm sao để đền bù cho cậu..."
"Chị ở bên cạnh em, chính là đền bù cho em."
Ánh mắt Diệp Tư Dữ rực lửa, bắt đúng sự áy náy trong lòng Sơ Nhuế.
Sơ Nhuế kinh ngạc một lúc, lắc đầu: "Tôi không làm được."
Diệp Tư Dữ trở nên mất lý trí, lớn giọng nói: "Bởi vì cái người tối hôm qua?! Hắn chính là bạn trai của chị?"
"Hắn làm em thành như vậy, một người như thế, tại sao chị còn không bỏ hắn! Rốt cuộc em kém hắn ở điểm nào!!?"
Diệp Tư Dữ quá kích động, Sơ Nhuế không nhịn được trấn an: "Trước tiên cậu bình tĩnh một chút, đừng như vậy----"
"Em sao lại phải chịu đựng mấy thứ này, dựa vào cái gì muốn em nửa sống nửa chết nằm ở đây?!"
Diệp Tư Dữ còn đang kích động, gương mặt dữ tợn trắng bệch, khóe mắt khóe miệng đều bị thương, cậu như vậy so với đứa bé lớn tùy tiện lần đầu gặp như hai người khác nhau.
Cậu không phục, không chịu thua, lời nói cũng tràn đầy oán giận.
Tại sao hắn phải bị như vậy?
Dựa vào cái gì mà hắn phải chịu đựng những thứ này?
"Cậu bị thương rất nặng, không thể kích động như vậy-----"
Sơ Nhuế muốn trấn an cậu trước, nhưng lại bị cậu dừng sức nắm lấy cổ tay.
Oán giận rõ ràng như vậy, gân xanh ở cổ tay cũng hiện lên.
"Chị, chị không thể dùng mấy câu liền xua đuổi em đi, chị nhất định phải bồi thường cho em."