Nguy Hiểm Lại Mê Người

Nguy Hiểm Lại Mê Người - Chương 31




Trong nhà nghỉ nhiều thêm một con mèo nhỏ, những du khách nghỉ tại đây trong lúc rảnh rỗi đều tới trêu chọc một chút, Sơ Nhuế lúc rảnh rỗi cũng thích trêu nó.



Mèo nhỏ tiểu Bạch rất ngoan ngoãn, nhưng không biết hôm nay làm sao đột nhiên gân giọng gào lên một tiếng, móng vuốt lại cào cánh tay của Sơ Nhuế.



Trên cánh tay trắng nõn xuất hiện hai vệt cào, nổi bật đỏ ửng. Cũng không đau lắm, nhưng không biết con mèo này đã tiêm ngừa đầy đủ chưa.



Diệp Tư Dữ trước tiên đi gọi điện cho chủ của con mèo nhưng lại không liên lạc được, để an toàn cậu liền mang Sơ Nhuế đi bệnh viện tiêm ngừa.



Bệnh viện ở một bên trên đảo nhỏ, sau buổi trưa gió biển từ từ thổi, Sơ Nhuế ngồi phía sau xe điện, lần đầu tiên cảm nhận được ánh nắng tràn ngập và gió biển nhẹ nhàng trên hòn đảo nhỏ này.



Xe điện là Diệp Tư Dữ mượn của tiệm bán hoa bên cạnh, cậu đội chiếc mũ bảo hiểm duy nhất lên đầu Sơ Nhuế.



Gió thổi vào mặt, chiếc áo phông rộng bị gió thổi gồ lên, mái tóc bay loạn theo gió.



Sơ Nhuế nhìn cái ót một chút, lại quay đầu nhìn phong cảnh dọc hai bên đường mới phát giác hóa ra mình đã ở đây lâu như vậy nhưng cũng chưa từng cẩn thận nhìn qua.



Đi một lúc đã đến bệnh viện.



Y tá phụ trách tiêm thuốc ngừa cho Sơ Nhuế xong, dặn dò cô thời gian tiêm mũi tiếp theo, sau đó liền rời khỏi.



Sơ Nhuế gật đầu, ấn bông gòn chỗ vết tiêm, đi ra khỏi phòng.



Diệp Tư Dữ ngồi chờ bên ngoài, thấy cô đi ra vội vàng chạy lên, cuống cuồng hỏi: "Như thế nào, không có chuyện gì chứ chị?"



"Không sao." Nhìn đứa bé lớn trước mặt sốt ruột đến nỗi mặt đầy mồ hôi, Sơ Nhuế không nhịn được cười: "Đúng thời gian đến tiêm mũi sau là tốt rồi."



"Đều tại em, cái gì cũng chưa hỏi rõ ràng đã nhận chăm mèo hộ người ta."



"Không có chuyện gì, cậu đừng tự trách mình. Huống chi nó cũng không phải cố ý cào tôi."



Sơ Nhuế cũng không để ý chút chuyện này, nhưng Diệp Tư Dữ vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.



"Chị, chị thật tốt."



Đột nhiên bị khen ngợi như vậy làm Sơ Nhuế lúng túng.



"Đi thôi, chúng ta trở về thôi."



"A chờ một chút-----" Diệp Tư Dữ nhớ tới cái gì, nói: "Ông nội em nằm ở đây, chị có thể cùng em đi gặp ông một chút không?"



Ông nội Diệp Tư Dữ nằm ở khu bệnh nhân tầng năm.



Lão nhân gia gầy như que củi, mang mặt nạ dưỡng khí, ngay cả nói chuyện cũng tốn sức. Ông thấy Diệp Tư Dữ tới, tay run run muốn tháo mặt nạ dưỡng khí ra, mặc dù không nói ra lời được nhưng trong mắt tràn đầy yêu thương với cháu trai. Ông đưa tay về phía Diệp Tư Dữ, cậu tiến lên nắm lấy, thân thiết gọi:



"Ông nội."



Lão nhân gia gật đầu một cái, ánh mắt dời đến Sơ Nhuế dứng phía sau, tựa hồ đang hỏi cô là ai.



Diệp Tư Dữ liếc mắt nhìn Sơ Nhuế, sau đó cười với ông nội mình, nói: "Ông nội, đây là bạn gái cháu, chúng cháu sẽ sớm kết hôn, đến lúc đó là ông có thể ôm chắt nội được rồi."



Sơ Nhuế mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Diệp Tư Dữ.



Cậu ta đang nói cái gì?



Lão nhân gia rất cao hứng, lúc cười nếp nhăn nâng lên, khó khăn nặn ra mấy chữ: "Được...Tốt..."



"Ông nội ông yên tâm, không cần lo lắng cho cháu, ở trong bệnh viện điều trị thật tốt."



Diệp Tư Dữ khom người chỉnh lại mặt nạ dưỡng khí cho cẩn thận, "Cháu đi về trước, một lát sau cháu lại tới thăm ông."



Sơ Nhuế trì độn theo sau Diệp Tư Dữ ra khỏi phòng bệnh, chờ đóng cửa phòng lại cô không nhịn được nữa, hỏi: "Cậu vừa mới nói bậy bạ cái gì đó?"



Bọn họ còn đứng trong hành lang khách sạn, người đến người đi, Diệp Tư Dữ làm động tác "xuỵt" một cái, sau đó nhỏ giọng giải thích với Sơ Nhuế: "Thật xin lỗi chị, tình trạng mấy ngày của ông nội em không được tốt, em muốn dỗ ông để ông vui vẻ, cũng để cho ông an tâm chữa bệnh."



"Ông chỉ có một mình em là cháu trai, không yên tâm nhất là em, cho nên..."



Sơ Nhuế nhíu mày: "Nhưng mà cậu đang nói dối ông mình."



"Chỉ cần chị không nói, em không nói, ông nội cũng không biết em gạt ông đâu." Diệp Tư Dữ cầu xin, "Chị, coi như chị giúp em một tay, có được không?"



Sơ Nhuế do dự.



Cô có thể hiểu được nỗi lòng không yên âm của ông cụ, cũng hiểu được Diệp Tư Dữ muốn làm ông nội cậu vui vẻ, nhưng mà...



Suy nghĩ một chút. Dù sao Diệp Tư Dữ cũng đã nói với ông nội cậu như vậy.



"Chỉ một lần này." Sơ Nhuế nói.



Diệp Tư Dữ lập tức giơ ngón tay đảm bảo. "Được, em đảm bảo."



Từ bệnh viện về lại nhà nghỉ, con mèo nhỏ ở trong góc kêu meo meo, nghe hình như là biết lỗi rồi.



Sơ Nhuế theo tiếng đi tìm, nhưng là có người nhanh hơn cô một bước ôm mèo vào trong ngực. Sau đó xoay người, tức tối nhìn Sơ Nhuế:



"Cậu thật đúng là để cho mình dễ tìm."



Sơ Nhuế sửng sốt.



Sư Âm bĩu môi một cái, đem mèo thả xuống mặt đất, vỗ vỗ tay nói: "Lúc đấy mình bảo cậu đừng nói cho mình biết cậu đi đâu, nhưng không bảo cậu tắt máy để mình không liên lạc được. Cậu có biết mình lo cho cậu không, đi nhiều ngày như vậy rồi nhưng một chút tin tức cũng không có."



Sư Âm xuất hiện quả thực quá đột ngột, Sơ Nhuế có chút không phản ứng kịp. Cô hít hít lỗ mũi, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, cười: "Cậu làm sao mà tìm được mình vậy."



"Còn nói sao, mình ngàn vạn không nghĩ tới cậu lại đến đây."



Sư Âm vừa oán trách vừa móc điện thoại di động ra, mở vòng bạn bè của Diệp Tư Dữ, chỉ tấm hình được đăng mấy ngày trước: "Nếu không phải thấy cái này, mình cũng không biết cậu ở đây."



Mấy năm trước Diệp Tư Dữ muốn xin wechat của Sơ Nhuế nhưng không được, để bớt lúng túng cô liền thêm wechat của cậu ta. Lâu như vậy bọn họ cũng chỉ ở đấy trong vòng bạn bè của nhau, không nghĩ tới ban đầu thêm wechat thật là hữu ích.





"Tên nhóc này không chỉ đăng hình cậu làm quảng cáo, còn để rõ vị trí, mình nhìn thấy liền tới đây."



Sư Âm vừa nói vừa ngắm nhìn bốn phía.



"Khoan hãy nói, nơi này hoàn cảnh cũng không tệ lắm."



Sau đó nhìn về phía Sơ Nhuế, vẻ mặt nghiêm túc lên mấy phần, hỏi: "Cậu thì sao?"



"Mình?" Sơ Nhuế thấp thấp mắt, "Mình rất tốt..."



Sư Âm nhìn Sơ Nhuế nửa ngày, cuối cùng than thở: "Tốt là được rồi."



Lúc này, Diệp Tư Dữ đi mua trà sữa về tới, thấy Sư Âm thì hơi ngạc nhiên.



"Chị, bạn chị tới."



Cậu còn nhớ Sư Âm.



Vừa vặn trong tay có hai ly, cậu liền đưa cho hai người.



Sư Âm quan sát Diệp Tư Dữ xong mới đưa tay nhận lấy trà sữa, nói: "Cảm ơn."



Sơ Nhuế không cầm, Sư Âm tự làm chủ cầm cho cô.



"Chị, nếu bạn chị tới, chị cũng vừa mới tiêm xong, không thì chị đi nghỉ trước đi, chỗ này đã có em trông."



Sơ Nhuế thấy như vậy không được tốt lắm, nhưng cô quả thật muốn tâm sự một hồi với Sư Âm, liền nói: "Vậy tôi xin nghỉ nửa ngày."



Sư Âm cũng mới đến trước khi Sơ Nhuế về một chút, còn chưa có đặt phòng. Sơ Nhuế liền đưa cô về phòng mình ở lầu gác.



Đi trên cầu thang, Sư Âm cúi đầu nhìn hai ly trà sữa trên tay, không kiềm được cười: "Cái tiểu nam sinh kia đối với cậu cũng thật ân cần nha. Đúng rồi, sao hai người lại cùng ở đây."




"Tình cờ gặp nhau thôi."



"Trùng hợp như vậy sao, giữa biển người mênh mông như này mà cũng tình cờ gặp nhau được."



"...Chính là trùng hợp như vậy."



Nói chuyện vài câu đã đến lầu gác.



Chờ đóng cửa lại, Sư Âm đặt trà sữa và ba lô xuống, nghiêm túc nói: "Sau khi cậu đi, người em họ đó có tới tìm mình."



Sơ Nhuế đang kéo rèm cửa sổ, tay dừng một chút, sau đó mới tiếp túc kéo rèm che ánh nắng mặt trời bên ngoài lại.



"Cậu ta nói gì sao?"Cô nhỏ giọng hỏi.



"Nói tình trạng anh họ hắn không tốt, phải truyền dịch dinh dưỡng để sống, hỏi mình cậu ở đâu."



Sơ Nhuế trong lòng động một cái, rõ ràng điều khiển máy lạnh ở ngay trước mắt, nhưng cô vẫn hoảng hốt tìm đi tìm lại. Đợi khi tìm được, bàn tay cầm điều khiển không tự chủ run rẩy.



Cô vẫn là không nhịn được hỏi: "Bây giờ...thế nào?"



"Không biết." Sư Âm không biết, cũng không hiểu, "Không phải cậu đã quyết định chấm dứt với anh ta rồi sao, còn quan tâm tới làm gì. Nếu muốn chia tay, liền dứt khoát kết thúc, bắt đầu một cuộc sống mới."



Nói như vậy không sai, nhưng mà...nào có dễ dàng nói dứt liền dứt được.



Nhìn Sơ Nhuế mất hồn mất vía, Sư Âm lấy điều khiển trong tay cô, mở máy điều hòa lên, than thở: "Cậu a, chính là nhẹ dạ."



Sơ Nhuế cũng muốn để cho lòng mình trở nên cứng rắn một chút, nhưng cô không làm được. Không biết tình huống của Giang Hàn Úc thì tốt, bây giờ biết rồi cô lại bắt đầu lo lắng.



Đây có lẽ là kết quả tệ nhất, thà anh ấy tức giận cô khi biết cô rời đi còn hơn là tự giận tự làm khổ chính mình.



Sư Âm cảm thấy lẽ ra mình không nên lắm mồm.



"Đáng lẽ mình không nên nói mấy cái này với cậu, cũng không nên đi tìm cậu."



Sơ Nhuế nặn ra một nụ cười, cố gắng để mình giống như không có chuyện gì. Cô lắc đầu một cái, nói: "Không có, mình rất vui khi cậu tới đây."



Sư Âm muốn nói lại thôi, chỉ đành phải than thở trong lòng.



******



Sư Âm ở nơi này hai ngày. Sơ Nhuế cũng xin Diệp Tư Dữ nghỉ hai ngày để chơi cùng cô.



Lúc Sư Âm chuẩn bị về thì bão lại đến.



Thời tiết nói thay đổi liền thay đổi ngay, thấy dự báo thời tiết nói sẽ có bão, rất nhiều du khách cũng trả phòng trước thời hạn, Sư Âm không mua được vé tàu, không còn cách nào khác đành phải ở lại.



Quỹ tích bão đang di chuyển, đảo Nam Lộc bắt đầu nổi gió lớn. Chút náo nhiệt thường ngày bị thổi tan.



Nhà nghỉ cũng quay về yên lặng, du khách đều trả phòng hết, không còn lại người nào, chỉ có một con mèo nhỏ đang kêu.



Sơ Nhuế trực ở nhà nghỉ, Sư Âm ở cùng cô.



Hai ngày nay đều không thấy Diệp Tư Dữ, không biết là đang làm gì. Cửa bỗng nhiên bị gõ, âm thanh có chút đột ngột.



Sơ Nhuế đi qua mở cửa, gió lớn cuốn lá cây tới, làm cô thiếu chút nữa mắt cũng không mở nổi. Người ngoài cửa là Diệp Tư Dữ, cậu đang ôm một cái túi lớn. Sơ Nhuế vội vàng để cậu đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Cuồng phong bị chặn lại bên ngoài cánh cửa.



"Em mới vừa nhìn dự báo thời tiết, bão cách chúng ta càng ngày càng xa, có lẽ hai ngày nữa sẽ tốt." Diệp Tư Dữ vừa nói vừa đưa cái túi trong ngực cho Sơ Nhuế nhìn, "Chị, nhìn xem."



"Đây là cái gì?"



"Thiệp mời của chúng ta đó."



Sơ Nhuế không hiểu lắm, hỏi lại lần nữa, "Cái gì?"




Diệp Tư Dữ tiền trảm hậu tấu, chột dạ nói: "Lần trước không phải em lừa ông nội nói hai chúng ta sẽ kết hôn sao, hai ngày nay tình trạng của ông nội em khá hơn một chút, có thể xuất viện về nhà. Ông hy vọng có thể nhân lúc thân thể còn tốt, có thể nhìn thấy chúng ta kết hôn----"



"Dĩ nhiên, tuổi em vẫn còn thiếu một chút, nhưng chúng ta có thể đính hôn trước, làm một nghi thức đính hôn giả, có thể lừa ông nội em là được."



"..." Sơ Nhuế thật là không thể tưởng tượng nổi.



"Tôi không đồng ý chuyện này với cậu."



Diệp Tư Dữ lập tức xin lỗi, nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, nhưng em thật không muốn để ông nội em ôm tiếc nuối mà đi, chị coi như giúp em một tay được không? Dù sao cũng là giả, những thiệp mời này chỉ cho hàng xóm xung quanh, chờ kết thúc em sẽ giải thích cho bọn họ."



Sơ Nhuế cau mày không lên tiếng, Diệp Tư Dữ còn nói, "Sau khi thời tiết tốt lên, chúng ta sẽ làm nghi thức ở ngay bờ biển phía trước, em đã liên lạc xong với bên tổ chức hôn lễ."



Cậu nắm được nhược điểm dễ mềm lòng của Sơ Nhuế, một mặt khẩn cầu, một mặt bắt vịt trên kệ.



*** 赶鸭子上架: "Bắt vịt trên kệ", không trâu bắt chó đi cày; ngoài khả năng; bất đắc dĩ (theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người. Mình cũng không rõ ý câu này lắm, mọi người ai biết có thể comment để mình sửa nha.



Nhưng Sơ Nhuế không đồng ý.



"Cậu không nên làm như vậy."



Diệp Tư Dữ không nghĩ Sơ Nhuế sẽ không đáp ứng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đáng thương nói: "Chị, chị giúp em một tay đi, em nhất định sẽ không để chị tổn thất cái gì hết. Chỉ cần ở trước mặt ông em diễn một màn kịch, có được hay không?"



Sơ Nhuế không lên tiếng.



Sư Âm đứng ở một bên rốt cuộc nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, liền đi tới giảng hòa.



"Em trai nhỏ, em làm sao thì cũng phải cho một chút thời gian để quyết định, coi như là diễn thì cũng phải chuẩn bị cho đầy đủ chứ?"



Diệp Tư Dữ biết sai, cúi đầu nói: "Em biết mình quá lỗ mãng, nhưng em thật sự muốn hoàn thành tâm nguyện của ông em."



""Tâm nguyện của ông cậu chính là nhìn thấy cậu kết hôn? Vậy nếu ông ấy muốn có cháu, chẳng lẽ cậu còn muốn Sơ Nhuế phải cùng cậu sinh đứa nhỏ."



Diệp Tư Dữ bị Sư Âm nói cho ngơ ngẩn, trên mặt lộ ra sự khó chịu.



Sư Âm rút ra một tấm thiệp mời trong ngực cậu, thiệp mới vừa in xong, vẫn còn nồng đậm mùi mực in.



Diệp Tư Dữ dừng lại nửa ngày, mới nói với Sơ Nhuế: "Chị, chị suy nghĩ thêm một chút đi, em cầu xin chị đó."



Sau đó cậu ôm túi thiệp mời đi.



Ngón tay Sư Âm nhẹ nhàng chạm vào tên của cô dâu chú rể, có chút không thông hỏi Sơ Nhuế: "Cậu nói, tiểu tử này rốt cuộc là đơn thuần thật, hay là vẫn có tâm cơ?"



Sơ Nhuế không rõ nhìn Sư Âm.



Sư Âm cười một cái: "Làm nhiều thiệp mời như vậy, nếu những người nhận được đều tới, tình cảnh không chừng sẽ rất long trọng. Đến lúc đó cậu diễn một màn kịch, sau đó có bao nhiêu miệng cũng không giải thích rõ ràng được. Cậu ta không phải muốn nhân cơ hội này để cậu có miệng mà khó nói chứ?"



"..." Sơ Nhuế yên lặng một hồi, không xác định nói: "Cậu ta có lẽ không giống người như vậy..."



Nhìn Diệp Tư Dữ, chính là dáng vẻ của một đứa trẻ to xác, sẽ không có tâm tư sâu như vậy. Đoán chừng là Sư Âm suy nghĩ nhiều.



Sư Âm cũng cảm thấy mình có suy nghĩ hơi quá xấu về Diệp Tư Dữ, liền hỏi Sơ Nhuế: "Vậy cậu nghĩ thế nào, màn kịch này diễn hay không diễn?"



Sơ Nhuế rơi vào thế khó, ấn đường nhíu lại, tạm thời không muốn nhắc đến.



Sơ Nhuế suy nghĩ chuyện này một đêm, cuối cùng cũng có ý tưởng chính xác.



Hôm sau, gió lớn trên đảo đã ngừng, sóng biển thong thả. Chỉ là phía chân trời đen nghịt, có lẽ một lát nữa sẽ có một trận mưa xối xả.



Sơ Nhuế lại suy tư một ngày, đến chạng vạng tối, cô ra ngoài ăn cơm với Sư Âm, dọc theo đường đi gặp những người ở đây, ai ai cũng chúc mừng cô ngày mai đính hôn.



Lúc này cô mới biết mọi người đều đã nhận được thiệp mời. Thiệp mời đính hôn của cô với Diệp Tư Dữ.



Hóa ra Diệp Tư Dữ đã gửi hết thiệp mời, không cho cô sự lựa chọn nào khác.




Bản thân Sơ Nhuế vốn vẫn còn do do dự dự vì nhớ đến sức khỏe của ông nội Diệp Tư Dữ không tốt, đây lại là tâm nguyện duy nhất của lão nhân gia, nhưng bây giờ cô đột nhiên suy nghĩ minh bạch.



Cô không thể làm theo ý muốn của Diệp Tư Dữ.



Như Sư Âm nói, chỉ cần cô diễn kịch trước mặt mọi người xong thì cô có trăm cái miệng cũng không bao giờ giải thích được. Huống chi, đây là đính hôn, là chuyện thiêng liêng giống như kết hôn vậy-----



Sơ Nhuế cảm thấy mình không thể làm vậy.



Trở lại nhà nghỉ, vừa vặn Diệp Tư Dữ cũng ở đây, cậu cầm mấy bộ lễ phục đến cho Sơ Nhuế lựa.



"Chị, chị thích bộ nào?" Ánh mắt cậu lấp lánh, khi nhìn Sơ Nhuế trong mắt đều là ánh sáng.



Nhưng đôi mắt Sơ Nhuế bình tĩnh, nhìn cậu nửa ngày, mới lên tiếng: "Ngày mai tôi sẽ không đính hôn với cậu."



Tựa hồ Diệp Tư Dữ đã nghĩ đến cô sẽ nói vậy, biểu tình rất trấn định, khẽ mỉm cười với Sư Âm đứng bên cạnh: "Em có thể nói chuyện riêng với chị Sơ Nhuế một chút không?"



Sư Âm nghe vậy, lên lầu trở về phòng.



Mây đen phía chân trời đã áp sát đến, một trận mưa bắt đầu rơi xuống.



Sảnh nhà nghỉ chỉ còn hai người Sơ Nhuế và Diệp Tư Dữ. Tiếng mưa rơi ngày càng có xu hướng tàn phá, một hồi lâu hai người ai cũng không lên tiếng.



Lúc này Diệp Tư Dữ mới mở miệng: "Chị thật sự không chịu giúp em sao?"



"Đây không phải vấn đề có giúp hay không. Ban đầu cậu đến hỏi tôi, đã không nên tự ý in thiệp mời, lại còn gửi cho tất cả mọi người."



Sơ Nhuế duy trì kiên nhẫn, chậm chạp nói: "Đây không phải là trò đùa, cũng phải là chuyện có thể diễn kịch."



"Vậy nếu như em nói là em thật lòng thì sao?"



Diệp Tư Dữ nhìn chằm chằm Sơ Nhuế, nói từng câu từng chữ: "Em là thật lòng, ngày mai không cần diễn kịch."




Sơ Nhuế cũng nhìn cậu, nói: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?"



"Em muốn ở bên chị, cùng chị nhận lời chúc phúc của mọi người."



"Tôi đã nói rồi, tôi không có tình cảm gì với cậu."



"Tình cảm có thể bồi dưỡng, em tin chị sẽ từ từ thích em, chúng ta sẽ lâu ngày sinh tình."



Sơ Nhuế không thể gật bừa với suy nghĩ của Diệp Tư Dữ, cậu vẫn còn quá ngây thơ đơn thuần.



"Không phải tất cả mọi người đều có thể lâu ngày sinh tình, xin lỗi, chuyện ông nội cậu tôi không giúp được. Một lát nữa tôi sẽ thu dọn hành lý rời khỏi nơi này, khoảng thời gian này cậu rất chiếu cố tôi, tiền lương những ngày qua không cần trả cho tôi nữa."



Thấy Sơ Nhuế sẽ đi, Diệp Tư Dữ vội vàng cầm lấy cổ tay cô, "Chị."



Cậu gọi cô, ánh mắt sâu thẳm chưa từng thấy qua trước kia.



"Chị có bạn trai thật sao?"



"Ừ."



Diệp Tư Dữ lắc đầu: "Em không tin. Nếu chị có bạn trai, tại sao chị lại tới nơi này một mình, lại còn tìm việc làm ở đây."



Cậu vẫn khăng khăng, lặp lại: "Em không tin, chị nói dối em."



Sơ Nhuế không còn bình tĩnh nữa, rút tay về, cậu ta nắm tay cô có chút đau. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, trên gương mặt tràn đầy lạnh lùng.



"Chuyện giữa tôi và bạn trai tôi rất phức tạp, cậu không hiểu được. Hơn nữa cũng không cần cậu hiểu."



Diệp Tư Dữ lộ ra biểu cảm bi thương.



Lần này, Sơ Nhuế không mềm lòng cũng không vì cậu bi thương mà do dự, cô nói đơn giản: "Tôi rất yêu anh ấy, cho dù là xa nhau, tôi cũng rất yêu anh ấy. Tôi và cậu là chuyện không thể nào."



Một đạo sấm rền nện xuống, mưa như trút nước. Một ngày âm u, lại một đêm mưa.



Diệp Tư Dữ đứng một hồi lâu, cười tự giễu, vành mắt hồng hồng.



"Là em tự mình đa tình." Cậu đến gần Sơ Nhuế, có thể nhìn thấy nơi đáy mắt là sự tan nát cõi lòng, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra nói: "Chị, ngày mai chị sẽ giúp em, chị tốt như vậy, nếu như chị không đến, ông nội sẽ biết em lừa gạt ông, ông sẽ thương tâm mà chết."



"Chị hẳn không muốn có người vì chị mà chết chứ?"



Sơ Nhuế buồn nôn một trận, cô không thể tin nhìn Diệp Tư Dữ, không tin nổi những lời vừa thốt ra từ miệng cậu.



Diệp Tư Dữ rời khỏi nhà nghỉ, đi vào màn mưa.



Sơ Nhuế đứng nửa ngày, không tự chủ lùi về sau một bước, cảm thấy lạnh sống lưng. Trước khi cô kịp định thần lại, chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình.



Là điện thoại của Diệp Tư Dữ, cậu ta quên mang đi. Chuông đã đổ một lần, lại vang lên lần nữa, lúc này Sơ Nhuế mới phản ứng lại, đi đến.



Cô nhận điện: "Alo, xin lỗi, Diệp Tư Dữ để quên điện thoại ở----"



"Nhóc Dữ mau trở về đi, ông nội nhóc đột nhiên co giật ngã xuống đất----"



******



Trời mưa trút nước, nửa bước khó đi.



Sơ Nhuế không biết Diệp Tư Dữ chạy đi đâu, cô cầm theo điện thoại di dộng của cậu ta, che ô chạy theo.



Trong điện thoại là hàng xóm của Diệp Tư Dữ, mấy ngày nay ông nội cậu xuất viện về nhà, bây giờ hàng xóm đã gọi xe cứu thương đưa ông lão đi bệnh viện.



Chiếc ô mỏng manh căn bản không thể chịu được mưa gió lớn như vậy, ô đã bị thổi gãy, mặt ô cuốn lại. Nước mưa không chút lưu tình tạt vào người Sơ Nhuế, nháy mắt người cô đều ướt hết.



Nhưng giờ cô không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ không ngừng tìm kiếm bóng dáng Diệp Tư Dữ.



Xung quanh có một vài quán ăn nhỏ cùng tiệm nước, bởi vì mưa lớn nên đã sớm đóng cửa.



Âm thanh của sóng biển mãnh liệt bên tai, Sơ Nhuế đã vứt cái ô bị gió thổi hỏng, vừa đi về phía trước vừa gọi tên Diệp Tư Dữ.



Cô nghĩ, có lẽ Diệp Tư Dữ về nhà. Nhưng nhà cậu ta ở chỗ nào?



Ngay lúc này, trong con hẻm phía trước có tiếng vang.



Sơ Nhuế dừng bước một chút, thử đi qua bên đó, lại thử thăm dò gọi: "Diệp Tư Dữ?"



Bỗng nhiên một tiếng kêu đau vang lên, Sơ Nhuế thoáng chốc dừng bước, nhờ ánh đèn đường yếu ớt thấy mấy người nam nhân cao lớn đang bao vây một thiếu niên.



Người thiếu niên mặc quần áo giống hệt Diệp Tư Dữ. Mà bây giờ, người thiếu niên ấy đang nằm đó không nhúc nhích.



Mấy người nam nhân cao lớn hiển nhiên đã nhìn thấy Sơ Nhuế, nhưng bọn họ chỉ nhìn cô chứ không đi tới chỗ cô.



Mà Diệp Tư Dữ bị đánh đến sắp bất tỉnh nhân sự. Cậu nghiêng đầu yếu ớt mở mắt, không thể giãy giụa, cũng không thể đứng dậy, chỉ có thể nhìn về phía Sơ Nhuế.



Sơ Nhuế bị hù dọa, nhìn cảnh trước mặt này không nhịn được sợ hãi. Nhưng những người này là ai, sao bọn họ lại làm vậy với Diệp Tư Dữ----



Sơ Nhuế không biết mấy người kia, nhưng lại cảm thấy quen mắt.



Dưới trời mưa như trút nước, cô đột nhiên nhớ ra mình đã gặp bọn họ ở đâu. Mấy năm trước, trong công xưởng bỏ hoang, là bọn họ trói người đàn bà đã bắt cóc cô.



Trong nháy mắt Sơ Nhuế cảm thấy nghẹt thở, cô biết là ai đã làm vậy----



Đang lúc tuyệt vọng, một lực đạo phía sau đột nhiên ôm lấy cô, cánh tay hung hăng bấu vào cằm cô. Cô đau, theo bản năng bắt cái tay kia, nhưng nam nhân phía sau càng siết chặt cằm cô hơn.



Người đàn ông ở bên tai cô, môi mỏng khẽ mở: "Muốn cậu ta sống thì đi với tôi."