Nguy Hiểm Lại Mê Người

Nguy Hiểm Lại Mê Người - Chương 22: Thỏa Hiệp




Edit & Beta: Mon



Bữa ăn tối là ăn ở quán ăn bên cạnh, chờ ăn xong về nhà trời đã tối rồi.



Khí trời nóng bức, từ bên ngoài về nhà một thân mồ hôi, cảm giác dính dính rất khó chịu.



Sơ Nhuế đi tắm trước.



Căn phòng này cô cũng không thường xuyên ở đây, chỉ khi nghỉ lễ mới có thể tới một hai ngày. Bình thường Giang Hàn Úc không có ở đây, cô luôn ở kí túc xá của trường, đi học thuận tiện hơn.



Tắm xong, Sơ Nhuế mặc một chiếc váy ngủ, không sấy tóc mà đi ra luôn, thấy trên tủ đầu giường nhiều thêm mấy tờ giấy A4. Cô có chút tò mò, không nhịn được đến gần xem thử, còn chưa xem cẩn thận liền nghe được âm thanh từ phía sau.



Giang Hàn Úc bưng ly sữa bò nóng, thấy Sơ Nhuế đang nhìn mấy tờ giấy trên tủ đầu giường, liền mở miệng nói: "Em có thể nhìn xem một chút."



"Cái gì vậy?"



"Danh sách những trường đại học ở Anh quốc."



Sơ Nhuế ngẩn người, trường đại học ở Anh quốc?



"Tôi tìm cho em mấy trường đại học, giáo viên, môi trường so với trường kia đều tốt hơn."



Giang Hàn Úc đi tới bên người Sơ Nhuế, đem sữa bò ấm áp đặt vào tay cô, sau đó cầm khăn lông giúp cô lau tóc.



"Nếu như em thật sự chọn đi du học, nên chọn những trường trong danh sách kia."



Anh rất cao, Sơ Nhuế đứng cạnh anh ngược lại rất nhỏ, thậm chí anh cho cô một cảm giác bị áp bức kỳ quái.



"Anh vừa mới giúp em tìm trường học?"



"Ừ." Giang Hàn Úc dứt khoát.



Anh cũng không ngại Sơ Nhuế đi du học, cũng không ngại lúc đầu Sơ Nhuế không nói chuyện này cho anh, nhưng anh muốn cho Sơ Nhuế có lựa chọn tốt hơn.



"Tôi ở Anh quốc rất nhiều năm, môi trường giáo dục bên đó tôi rất rõ ràng. Em làm trao đổi sinh ở trường đại học kia rất phổ thông, không thể mang đến cho em môi trường học tập tốt hơn được."



Sơ Nhuế tin tưởng Giang Hàn Úc, nhưng là...



"Em là được học bổng đi du học, tất cả chi phí trường học sẽ---"



"Tất cả học phí tôi sẽ lo, em không phải lo lắng chuyện này."



Cánh tay lau tóc cho Sơ Nhuế dừng lại, con ngươi thâm sâu đen nhánh nhìn Sơ Nhuế.



"Sơ Nhuế, tôi sẽ cho em những thứ tốt nhất."



Sơ Nhuế nắm chặt ly sữa bò trong tay, lông mi động đậy mấy cái, nói: "Nhưng mà em không nghĩ vậy."



Chân mày Giang Hàn Úc nhíu lên.



Sơ Nhuế mấp máy môi, tận lực áp chế sự tự ti trong lòng. Giữa cô và Giang Hàn Úc chênh lệch quá lớn, cô không có cách nào yên tâm thoải mái hưởng thụ những thứ anh cho cô. Có vài người sinh ra đã ngậm thìa vàng, mà có vài người, chỉ là người bình thường trong thế giới bình thường nhất.





"Đây là cơ hội mà em rất vất vả mới có được, toàn khoa như vậy nhưng chỉ có mười người được đi... Em không muốn từ bỏ."



Giang Hàn Úc không đồng ý, nhưng giọng vẫn ôn tồn.



"Nhưng đây không phải là lựa chọn tốt."



Sơ Nhuế thẳng lưng đối mặt với anh, hỏi: "Cái gì mới là lựa chon tốt? Anh có cho em lựa chọn sao?"



"Lựa chọn tôi cho em, là tốt nhất."



"Nhưng mà em không muốn."



Sơ Nhuế lui về sau một bước, xoay người để sữa bò lên tủ đầu giường, đưa lưng về phía Giang Hàn Úc. Cơ thể nhỏ bé bị váy ngủ rộng rãi bao quanh, để lộ mấy phần mềm yếu nhỏ bé. Nhưng lời nói của cô vô cùng kiên định.



"Em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng em muốn dựa vào năng lực của chính mình, em không thể một mực dựa vào anh được."




Yên lặng một hồi, Giang Hàn Úc tiến lên một bước đem Sơ Nhuế ôm vào trong ngực.



Trên người anh có mùi hương tự nhiên, vòng tay ôm hông Sơ Nhuế, động tác rất nhẹ, giọng nói cũng rất nhẹ.



"Em nên nghe tôi."



Anh không thỏa hiệp.



Sơ Nhuế sống lưng căng thẳng, kháng cự cử chỉ thân mật của anh.



"Tôi tìm trường học thích hợp nhất cho em. Em ra nước ngoài một năm, tôi sẽ tìm căn nhà tốt cho em, tìm người giúp việc chăm sóc tốt cho em, em không cần sợ ăn không quen thức ăn bên đó."



"Bởi vì công việc, tôi cũng sẽ thường xuyên qua đó, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, mặc dù thời gian cách nhau sẽ lâu một chút, có thể một tháng, có thể hai tháng."



"Sơ Nhuế, tất cả tôi sẽ chuẩn bị xong cho em, em cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần học tập cho thật giỏi. Nếu em cảm thấy một năm quá ngắn, em cũng có thể ở thêm mấy năm."



Giang Hàn Úc khàn khàn ôn nhu nói từng câu từng chữ bên tai Sơ Nhuế.



Sơ Nhuế không tự chủ co rút bả vai, giọng nói phát ra run run.



"...Anh không cần vì em làm nhiêu như vậy."



"Tôi nên giúp em làm những việc này." Giang Hàn Úc nâng tay đè lại bả vai tinh xảo của Sơ Nhuế, xoay người cô lại đối diện với mình. Anh hôn lên trán cô một cái, ôn nhu nói: "Nghe lời, có được hay không?"



Sơ Nhuế nhắm mắt đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn là lắc đầu.



"Em không muốn từ bỏ."



"Sơ Nhuế---"



"Em biết, em biết anh cũng vì muốn tốt cho em, lo cho em---" Sơ Nhuế dừng lại một chút, ngón tay nắm chặt váy ngủ.



"Nhưng em thật sự không muốn dựa vào anh."




Giang Hàn Úc hoàn toàn không hiểu ý của Sơ Nhuế, nhìn chằm chằm cô nói: "Em không phải là dựa vào tôi, tôi chính là em."



Sơ Nhuế không biết nên nói như thế nào, cô không muốn biểu lộ sự tự ti nhưng lại không nhịn được nói: "Anh không phải em. Anh đã cho em quá nhiều thứ, học phí, ăn mặc sinh hoạt,... Chỉ là những thứ này thôi em bây giờ cũng đã không trả nổi rồi."



Hốc mắt của cô đỏ lên nhìn Giang Hàn Úc, cô xấu hổ và bất lực.



"Em làm sao còn có thể để anh giúp em ra nước ngoài."



Giang Hàn Úc trầm mặc, sau đó nói: "Tôi chưa từng cần em trả lại tôi cái gì."



"Vậy anh để cho em tự lựa chọn, không can thiệp vào, có được không?"



Ánh mắt Sơ Nhuế sáng rực nhìn Giang Hàn Úc, nhưng cuối cùng Giang Hàn Úc vẫn không thỏa hiệp. Anh vẫn kiên trì quyết định của mình.



"Em tin tưởng tôi, tôi chọn cho em không có sai."



Sư Nhuế cúi đầu lầm bầm: "Anh cảm thấy anh vì tốt cho em, nhưng "tốt cho em" ba chữ này chính là ép buộc em. Anh chỉ muốn em làm theo ý anh, không bao giờ quan tâm em muốn gì."



Giang Hàn Úc rơi vào trầm mặc. Anh không thừa nhận, cũng không từ chối.



Sơ Nhuế cũng không biết tại sao bọn họ lại cãi nhau chuyện này, bây giờ đầu óc cô rất loạn. Sau khi tỉnh táo một chút, cô tìm một cái cớ: "Em đột nhiên nhớ ra còn bài tập chưa làm xong, em về trường trước."



Cô xoay người đi thay quần áo, Giang Hàn Úc níu cổ tay cô.



"Muộn lắm rồi." Anh nói.



"Không muộn, mới tám giờ."



Sơ Nhuế giãy giụa tránh thoát tay Giang Hàn Úc, đi về phía tủ quần áo. Cô lấy ra bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.



...




Trường học cũng không xa, đi bộ chỉ cần mấy phút.



Sơ Nhuế đón từng cơn gió mùa hè thổi qua, một đường đi về trường học. Giang Hàn Úc muốn đưa cô đi nhưng cô không cho. Cô muốn yên tĩnh một mình một chút, để mình tỉnh táo một chút.



Sơ Nhuế trở về kí túc xá, cũng không có đi lên mà đứng ở dưới một lúc lâu.



Cô khổ sở.



Cô biết mình thua kém Giang Hàn Úc biết bao nhiêu, cô mong muốn dựa vào năng lực của chính mình để xứng với anh. Cô bây giờ không có gì cả, không thể dựa vào người nhà, cô lại còn có một người mẹ như cái động không đáy.



Giang Hàn Úc có sai sao?



Có lẽ, anh chỉ không nên yêu cầu cô nhất định phải theo lựa chọn của anh.



Nói cho cùng, cô chính là đang kiểu cách.



Sơ Nhuế ngồi dưới lầu rất lâu đến khi dì quản lý chuẩn bị khóa cửa mới đứng dậy đi vào.




Các bạn cùng phòng đang chuẩn bị ngủ thấy Sơ Nhuế trở lại, không khỏi hỏi thăm một phen.



"Tại sao lại về giờ này?"



"Không phải là cãi nhau với bạn trai chứ?"



"Không thể nào, Sơ Nhuế cậu có ổn không?"



...



Đối mặt với sự quan tâm của các bạn cùng phòng, Sơ Nhuế lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười một cái: "Buổi tối anh ấy có việc phải trở về."



Nói xong liền lên giường của mình đắp chăn ngủ. Nhưng là một đêm này cô không ngủ được. Sơ Nhuế không biết Giang Hàn Úc có trở về nhà hay không, nếu cô đi có lẽ anh sẽ trở về thành phố Giang đi.



Cho dù suy đoán như vậy nhưng khi trời sáng cô liền rời giường ra khỏi kí túc xá. Cô muốn trở lại phòng trọ kia.



Trong phòng rất an tĩnh, trong không khí mơ hồ còn vương lại mùi rượu. Đi vào trong mấy bước, Sơ Nhuế thấy trên bàn có một ly rượu không cùng nửa chai rượu Whiskey. Lòng cô hơi trùng xuống, có thể tưởng tượng được tối hôm qua sau khi cô đi, một mình Giang Hàn Úc ngồi đây uống rượu.



Bên ngoài trời đã sáng nhưng do rèm cửa bị kéo vào làm căn phòng trở nên ảm đạm. Sơ Nhuế đi tới kéo rèm cửa sổ ra, sau đó cất chai rượu rồi đi tới phòng ngủ.



Cửa phòng ngủ mở ra, Sơ Nhuế đứng ở cửa, cánh tay vặn chốt cửa bỗng nhiên mất đi sức lực. Thật ra thì cô cho rằng Giang Hàn Úc đã đi rồi. Nhưng là anh không đi. Anh đang nằm trên giường, quần áo hôm qua cũng không thay, thân hình cao lớn hơi co ro không có cảm giác an toàn.



Sơ Nhuế chịu đựng đau xót, nhẹ nhàng bước tới mép giường.



Giang Hàn Úc còn đang ngủ, nhưng khi ngủ chân mày vẫn nhíu lại.



Tim Sơ Nhuế như bị mắc cái gì, đau lòng, còn có hối hận.



Cô nhẹ nhàng nằm lên giường, học dáng vẻ của anh, từ phía sau ôm lấy anh. Mặt áp vào lưng anh, nhẹ giọng gọi tên anh: "Giang Hàn Úc..."



Cô cho rằng anh không nghe được, nhưng cô vừa gọi xong cánh tay ở bên hông liền bị nắm lấy.



Ấm áp, có lực.



Giang Hàn Úc trở người kéo Sơ Nhuế vào trong ngực.



Sơ Nhuế mở to mắt, bối rối mấy giây, ngón tay nắm lấy áo anh. Cô định hỏi có phải anh bị cô đánh thức không, cũng muốn hỏi tối hôm qua sao anh không đi, nhưng lời tới miệng lại là ba chữ: "Em xin lỗi."



Tối hôm qua cô không nên bỏ lại anh, cô nên nói chuyện cùng anh thật tốt.



Giang Hàn Úc ôm chặt Sơ Nhuế, đôi mắt nửa mở mang theo tia máu rõ ràng, hiển nhiên một đêm không ngủ. Giọng anh khàn khàn, cũng nói một câu giống vậy: "Thật xin lỗi."



Nghe được ba chữ này, trong nháy máy Sơ Nhuế chua xót, hốc mắt ươn ướt.



"Giang Hàn Úc..."



"Thật xin lỗi." Anh lặp lại, âm thanh đầy yếu ớt cầu xin, "Đừng bỏ lại tôi."