Nguy Hiểm Lại Mê Người

Nguy Hiểm Lại Mê Người - Chương 20: Say Rượu




Edit &Beta: Mon



Bữa tối là ở một nhà hàng Pháp.



Nhà hàng rất đẹp, đèn thủy tinh hoa lệ rủ xuống ánh sáng rực rỡ, hoa hồng được trang trí ở khắp nhà hàng, làm tăng thêm sự lãng mạn nhu mỹ.



Sơ Nhuế cúi đầu nhìn thực đơn, trong lòng lại không bình tĩnh được. Rời khỏi trung tâm thương mại rồi nhưng cô vẫn suy nghĩ đến câu nói kia của Giang Hàn Úc.



Nói thật ra, cô có chút không được tự nhiên. Nhưng lại không thể nói rõ cô không tự nhiên như nào. Có lẽ anh vẫn còn đang ghen. Khi ghen thì đàn ông đều muốn chiếm làm của riêng.



Sơ Nhuế đem hành động của Giang Hàn Úc hiểu thành "ghen", đây là lời giải thích phù hợp nhất. Nhưng cô cũng có thử giải thích cô và lớp trưởng không có gì, nhưng phản ứng của Giang Hàn Úc lại nhàn nhạt, giống như không thèm để ý---



Đàn ông, cũng thích làm bộ làm tịch.



Rõ ràng để ý, bề ngoài lại giả bộ vân đạm phong khinh



***Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.( Theo )



Sơ Nhuế suy nghĩ đến nhập thần, Giang Hàn Úc ngồi đối diện Sơ Nhuế lên tiếng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"



Sơ Nhuế ổn định lại tinh thần, lập tức thu hồi những suy nghĩ ngổn ngang, ngẩng đầu cười với anh: "Không có gì."



"Không thích nơi này sao?"



"Không có, nhà hàng này rất đẹp."



Ánh mắt Giang Hàn Úc trầm tĩnh, cũng không nói gì nữa.



Sơ Nhuế tiếp tục nhìn thực đơn, người phục vụ đến hỏi, cô đơn giản chọn vài món trong đó, sau đó hỏi Giang Hàn Úc: "Anh muốn ăn gì?"



"Giống em." Giang Hàn Úc trả lời.



Ở phương diện ăn uống, anh không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ gọi thêm một chai rượu vang.



Sơ Nhuế len lén nhìn Giang Hàn Úc ngồi đối diện, đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn cô. Sơ Nhuế tim thịch một cái, nhỏ giọng nói: "Anh đừng nhìn em như vậy..."



"Em không vui." Giang Hàn Úc bình tĩnh, khẳng định sự quan sát của mình.



Sơ Nhuế khóe miệng hơi giật giật, không biết nên trả lời như thế nào.



Lúc này, nhà hàng xuất hiện thêm hai vị khách, một nam một nữ đi tới bàn bọn họ. Người đàn ông có vẻ hơi lớn tuổi, vóc người trung bình, hơi mập, trên mặt mang theo điệu cười bất ngờ.



"Giang tổng? Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, sẽ lại gặp được ngài ở đây."



Ông ta nói chuyện, thuận thế hướng Giang hàn Úc đưa tay, nhưng anh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, duy trì khách sáo nói một tiếng: "Lâm tổng?"



Người đàn ông gọi là Lâm tổng kia cũng không xấu hổ, thu tay về, ngược lại lại đem cô gái sau lưng đẩy về trước một cái.



"Giang tổng, vẫn luôn muốn giới thiệu con gái tôi với ngài, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được. Đây là Lâm Oanh."



"Giang tổng khỏe." Cô gái chào hỏi với Giang Hàn Úc, giọng nói hệt như tên, như chim hoàng oanh, uyển chuyển du dương.



Sơ Nhuế yên lặng nhìn cô ta, sự chú ý bị hấp dẫn. Xinh đẹp quá, dáng người cũng rất đẹp. Cười lên cũng đặc biệt đẹp mắt. Sơ Nhuế lại lén nhìn Giang Hàn Úc, anh ngược lại giữ nguyên tư thế ngồi, thậm chí ngay cả biểu tình trên mặt cũng không thay đổi. Nhưng cô xác định, Giang Hàn Úc không có nhìn cô gái kia.



Giang Hàn Úc không trả lời, Lâm tổng cùng con gái cảm thấy lúng túng. Sau đó, rốt cuộc ông ta cũng nhìn thấy sự tồn tại của Sơ Nhuế, cười hỏi: "Vị tiểu thư này là...?"



"Vị hôn thê của tôi."





Hô hấp của Sơ Nhuế ngừng trong chốc lát, kinh ngạc nhìn Giang Hàn Úc. Đèn thủy tinh như mộng ảo chiếu lên ngũ quan xinh đẹp, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhìn cô.



Vị hôn thê----



Trước kia nghe câu này, Sơ Nhuế cũng không có cảm giác chân thật như vậy, Giang Hàn Úc là nghiêm túc. Trước kia cô nghĩ anh là bị điên rồi. Bây giờ trước mặt người ngoài, nghe từ trong miệng anh giới thiệu mình là vị hôn thê, tâm tình lúc này cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau.



Lâm tổng ước chừng là không nghĩ tới thân phận của Sơ Nhuế, dù sao ông ta cũng chưa từng nghe nói bên cạnh Giang Hàn Úc có người phụ nữ nào. Sắc mặt ông ta biến đổi, vừa lúc phục vụ mang bữa ăn lên, hai cha con ông ta thấy Giang hàn Úc căn bản không có tâm tư phản ứng mình, liền thức thời lên tiếng chào hỏi rồi rời đi.



Thật ra thì Sơ Nhuế không hiểu bọn họ rốt cuộc tới làm gì. Thật kỳ quái.



Khai vị là món súp kem nấm, Giang Hàn Úc mở chai rượu vang, tư thế ưu nhã rót rượu.



Chờ sau khi phục vụ rời đi, Sơ Nhuế không nhịn được tò mò, hỏi Giang Hàn Úc: "Bọn họ là ai vậy?"



"Là một giám đốc có quan hệ hợp tác với công ty thành viên." Giang Hàn Úc đơn giản trả lời, tâm tình cũng không bị ảnh hưởng gì.



Sơ Nhuế vẫn cảm thấy kỳ quái, "Ông ta vừa mới nói...Luôn muốn giới thiệu con gái ông ta cho anh biết..."




"Ừ. Gần đây có một hạng mục mới, ông ta muốn hợp tác với tôi."



"Hai người này..."



Giang Hàn Úc ngắm Sơ Nhuế, cười mà không nói. Thật giống một câu trả lời miêu tả sinh động.



Sơ Nhuế đối mắt với Giang Hàn Úc, trong nháy mắt suy nghĩ rốt cuộc rõ ràng.



"Ông ta cố ý tới nơi này giả bộ vô tình gặp mặt, sau đó giới thiệu con gái cho anh gặp?"



Giang Hàn Úc không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.



Sơ Nhuế có chút nóng nảy: "Thật sự là như vậy?"



"Trong lĩnh vực kinh doanh, mọi thứ đều có thể là một con bài, cái gì cũng có thể làm cầu nối hoặc đường tắt."



Huống chi chỉ là một người phụ nữ.



Giang Hàn Úc sớm đã thành thói quen. Mấy năm nay, anh đã gặp qua quá nhiều thủ đoạn, không ít người đánh chủ ý lên người anh. Anh không muốn nói nhiều, bởi vì những thứ phức tạp bẩn thỉu này, anh không muốn cho Sơ Nhuế biết.



Sơ Nhuế không tự chủ sinh ra chút xíu ghen tức. Cô cố ý nói: "Vị Lâm tiểu thư kia, thật xinh đẹp nha."



"Vậy sao." Giang Hàn Úc biểu tình bình thản, "Không thấy."



"Anh không thấy dáng người cô ta rất đẹp sao?"



"Tôi cần xem dáng người cô ta ra sao sao?"



"..."



Sơ Nhuế không nhịn được cười. Sau đó cô tìm đề tài khác, hỏi: "Tại sao hôm nay lại dẫn em ra ngoài ăn cơm?"



Giang Hàn Úc nhàn nhạt cười, tự tiếu phi tiếu.



"Không phải em cùng bạn nói hôm nay có hẹn với bạn trai hay sao?"



Sơ Nhuế cứng đờ, lúng túng: "Anh...đều ghe được sao?"




"Một chút."



"..."



"Tôi không có kinh nghiệm, có lẽ cùng nhau ăn cơm cũng là hẹn hò đi."



Sư Nhuế cười không ngậm được miệng, trả lời.



"Dĩ nhiên rồi."



Cô nói xong, lại nghĩ đến cái gì, biểu tình nghiêm túc.



"Vậy em cũng trả lời câu hỏi kia của anh."



"Hôm nay em không phải không vui." Cô nhìn anh, đáy mắt tràn đầy yêu kiều, "Em rất vui vẻ, ở bên cạnh anh em liền rất vui."



-



Tửu lượng Sơ Nhuế vốn không tốt. Bữa ăn tối uống nửa ly rượu vang cũng đã rơi vào tình trạng say. Bữa ăn kết thúc, Giang hàn Úc đỡ Sơ Nhuế lên xe.



Hai người vừa mới ngồi vào trong xe, tay Sơ Nhuế liền cuốn thật chặt cổ Giang Hàn Úc, cả người sát vào trong ngực anh. Tài xế phía trước yên lặng ngay thẳng lái xe, tận lực giảm đi sự tồn tại.



Đầu óc Sơ Nhuế nặng trĩu, một trận lại một trận nóng ran. Cô nhắm hai mắt, theo bản năng tìm thấy mùi hương quen thuộc trên người Giang Hàn Úc, một mực dựa vào trong lòng anh. Giang Hàn Úc bị cô dây dưa, dứt khoát ôm ngồi lên đùi mình, để cô rúc vào trong ngực. Tựa như đang dỗ trẻ con.



"Ngủ một lát đi, rất nhanh sẽ về nhà."



Nếu như biết tửu lượng Sơ Nhuế thấp như vậy, anh sẽ không cho cô uống rượu.



Sơ Nhuế cảm nhận từng cái vỗ nhẹ nhàng trên sống lưng, còn có cái ôm ấm áp, rất nhanh đã bị dỗ ngủ. Hô hấp của cô quanh quẩn ở xương quai xanh Giang Hàn Úc, cách một lớp áo sơ mi, da thịt bỗng chốc nóng lên. Người trong ngực mềm mại như vậy, ôm cô như vậy làm trong lòng không khỏi một trận ý động. Nhưng anh cái gì cũng không làm, chỉ yên lặng nhìn cô, dỗ cô ngủ.



Sơ Nhuế ngủ trên xe cũng không yên ổn, khi thì động một cái, xoay bên này bên kia, cảm giác ngày càng không thoải mái. Thật giống như có cái gì đó đang chọc cô.



Phí trước là đèn đỏ, tài xế dừng xe có chút gấp, cô bị làm tỉnh. Cặp mắt mông lung, ngây ngốc chớp mắt, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm gần trong gang tấc. Mà lúc này, Giang Han Úc cũng cúi đầu nhìn cô. Đáy mắt thâm sâu, tựa như ẩn nhẫn cái gì, ngay cả hô hấp cũng tăng thêm mấy phần.



Sơ Nhuế tỉnh tỉnh, hơi ôm chặt anh điều chỉnh tư thế thoải mái, nhưng lại nghe được Giang Hàn Úc kêu một tiếng, cả người cô bỗng thanh tỉnh hẳn.




Hết đèn đỏ, tài xế tiếp tục lái xe.



Sơ Nhuế nháy mắt mấy cái, vừa muốn mở miệng nói gì, môi liền bị chặn lại.



Khí thế hung hăng.



Ngón tay Sơ Nhuế nắm chặt bả vai Giang hàn Úc, âu phục ngay ngắn bị túm nhăn nhúm thành một đoàn. Cũng may chỉ là một nụ hôn,không có làm bước tiếp theo.



Xe đến Lương Nguyệt Loan.



Tối nay dì Vương không có ở đây.



Giang Hàn Úc trực tiếp ôm Sơ Nhuế vào trong nhà. Sơ Nhuế thật sự say rồi, cô cứ đứt quãng nói một mình.



"Em với lớp trưởng thật sự không có gì cả..."



"Giai Âm không nói cho em, em cũng không biết là cậu ta thích em..."



"Anh đừng ghen, có được không?"




Giang Hàn Úc thu tầm mắt, nhìn cô nằm trên ghế sofa, không nhanh không chậm cởi khuy măng sét, nhẹ đáp một tiếng: "Ừ."



Sau đó Sơ Nhuế lại bắt đầu dẩu miệng, không đầu không đuôi nói: "...Cô ta thật đẹp, gia thế cũng tốt, tốt hơn em..."



Cô giống như đang khóc.



"Có phải ngoài cô ta ra, còn rất nhiều người khác không?"



Phụ nữ chủ động đưa tới cửa khẳng định là rất nhiều đi, Giang Hàn Úc đẹp trai như vậy, lại còn rất nhiều tiền.



Sơ Nhuế vốn cũng không nghĩ tới mấy cái này, nhưng tối nay nhìn thấy người phụ nữ kia, cô không tự chủ được nghĩ về bọn họ, cũng lo âu những oanh oanh yến yến khác.



Giang Hàn Úc hiểu lời Sơ Nhuế nói, chân mày nhíu lên, cởi áo sơ mi ném lên ghế sofa. Anh vén những sợi tóc dính trên mặt Sơ Nhuế, Sơ Nhuế thuận thế đem anh ôm chặt.



Giống như dây leo mọc giữa mùa hè, không ngừng sinh trưởng, quấn chặt lấy nhau.



"Tôi chỉ thích em." Anh ôn nhu an ủi cô.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Nhuế đỏ bừng, sau khi say rượu thần trí có chút loạn. Cô vừa khóc vừa cười, nói Giang Hàn Úc gạt người.



"Sơ Nhuế."



Nếu như mới vừa rồi ở trên đường Giang Hàn Úc bị cô chọc cho bùng lửa, thì vào lúc này anh lại rất bình tĩnh. Anh không ghét cô say rượu, cũng không phiền cô nháo loạn, ngược lại anh rất thích.



"Sơ Nhuế." Anh lại gọi cô, định để cho cô thanh tỉnh một chút.



Sơ Nhuế ôm cổ anh vừa khóc vừa cười chớp mắt nhìn anh.



Hai người đối mặt.



Ngón tay Giang Hàn Úc nhẹ nhàng lau đi nước mắt trong suốt của cô, hỏi: "Em để ý cái này sao, vậy có phải bây giờ em có một chút yêu tôi?"



Sơ Nhuế nghe được, lại như không nghe được, cả người ngơ ngác. Bỗng nhiên, cô liền cười. Nước mắt lại thi nhau chảy xuống.



"Anh thật ngốc."



Nếu như nói yêu một người là thua, vậy cô đã sớm thua rồi.



Cô là người thua, anh là người thắng.



"Em chỉ có anh." Cô đem đầu dán vào cổ anh, đem lời anh từng nói với cô trước kia, nói cho anh nghe.



Giang Hàn Úc hồi lâu không không nói gì. Sau đó, anh hôn trán Sơ Nhuế. Sơ Nhuế thừa dịp cắn cằm anh, sau đó đi xuống, cắn yết hầu, giống như chủ nhân trêu cợt con mèo nhỏ.



Giang Hàn Úc không cảm thấy đau, ngược lại cười một tiếng, hỏi Sơ Nhuế: "Em còn tỉnh sao?"



Sơ Nhuế lắc đầu: "Say."



"Tôi nhìn không có."



Sơ Nhuế không trả lời, chỉ ôm anh cười.



Giang Hàn Úc tiến tới bên tai Sơ huế, dụ dỗ nói: "Cho em chọn, là ở đây, hay trở về phòng ngủ."