Nguy Hiểm Cự Ly

Quyển 2 - Chương 31: Xiềng xích tốt đẹp




“Tôi biết anh rất bực bội, không ngờ có người còn diễn giỏi hơn anh.” Giang Hằng bình tĩnh nói ra sự thật, trong cuộc giao phong cùng Levi, Vu Tử Thạc nhìn như đã thắng, nhưng thực chất đã thua.

“Không sao, tôi thích đối thủ mạnh.” Giang Hằng nói thế không sai, nhưng Vu Tử Thạc xem trọng là khoái cảm mang tới trong quá trình giao thủ, thắng bại tuy cũng có để tâm, nhưng không phải là quan trọng nhất. Gió lớn thổi tung mái tóc màu nâu nhạt của Vu Tử Thạc, y híp mắt lại, liếm liếm đôi môi khô khốc, “Tóm lại, anh chưa chết thì tôi yên tâm rồi.”

Chiếc xe màu đen lao đi trên đường, gương mặt sắc nén của hacker bất giác hé mở nụ cười dịu dàng. “Tôi chưa từng nói tôi cần anh lo lắng.”

“Có người vừa nói anh ta đang lo lắng cho anh sao?” Sát thủ bất mãn nhíu mày phản bác. “Ý tôi là nếu tôi không lĩnh được tiền công tháng này thì tôi rất buồn phiền.”

“Vu Tử Thạc…” Giang Hằng không vui cắn chặt âm cuối gọi tên đối phương, mỗi lần tới thời khắc quan trọng, sát thủ này sẽ trở nên không thành thật. Vu Tử Thạc nhìn sang chỗ khác không nhìn cảnh náo nhiệt trong phòng nữa, quay đầu nhìn trời, thong dong cắt lời oán trách của đối phương. “Vì không biết còn có thể nói bao nhiêu lần, cho nên tôi muốn nói lần nữa. Tôi yêu anh.”

“Tôi cũng yêu anh.” Theo câu hồi đáp trầm ổn của Giang Hằng, bầu trời lại lần nữa đổ xuống những hạt bông màu trắng, dưới ánh đèn đô thị chói mắt, bông tuyết lóng lánh nhẹ bay trong gió đặc biệt xinh đẹp, Vu Tử Thạc thu lại cảm xúc bị nhiễu loạn, thấp giọng nói: “Này, tôi đột nhiên nhớ ra, tối nay là đêm Giáng Sinh.”

“Thế nào, anh muốn làm một cây thông sao?” Giang Hằng nhướng mày, đậu xe trong bãi đỗ khách sạn. Trả lời hắn là tiếng cười của sát thủ. “Tôi muốn cùng anh qua đêm Giáng Sinh, nhưng với tình trạng trước mắt mà nói, chúng ta phải trải qua ngày tốt này trong công việc rồi.”

Tự đạo diễn vụ trộm bức tranh nổi tiếng, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sử dụng bút súng của đặc vụ Anh, số hiệu nguy hiểm khác màu… tất cả đầu mối đều xâu vào nhau, không khó đoán ra chuyện sắp xảy đến. Không đợi Giang Hằng nói gì, tiếng cửa sổ thủy tinh vỡ đã truyền vào ống nghe.

Levi Ansel đạp văng Morden ra, lạnh lùng nhìn vị khách không mời mà tới ngoài cửa sổ, nụ cười hoàn mỹ, con mắt màu hổ phách bắn ra tia sáng lạnh lẽo, “Chỉ số thông minh của anh cần đổi mới rồi, Mũ Đen.”

“Thế nào, hiện tại lười giả vờ nữa à?” Bỏ qua sợ khiêu chiến trong câu nói của đối phương, hiện tại Levi dùng thân phận thật Hắc Nha mặt đối mặt với y. Vu Tử Thạc phủi vụn thủy tinh trên bộ âu phục. “Thật ra anh đã sớm biểu hiện với tất cả mọi người rồi. Nam tước Bruce.”

Hắc Nha (Raven) nghĩa là người thông mình giỏi trộm cắp và giả trang, mà Levi trong tiếng Do Thái có nghĩa là ‘liên hợp với nhau’, ám thị hai cái tên này từ mặt âm tiết đã rất tiếp cận nhau, và lộ ra hàm nghĩa hai thân phận bất đồng. Còn về Ansel trong tiếng Pháp đại biểu cho người có xuất thân hoặc được giáo dục cấp bậc tôn quý, cộng thêm đầu mối đặc vụ Anh, không khó đoán ra Levi là quý tộc hoàng thất Anh.

Khi làm việc cho CIA, cũng chính vào năm đó Vu Tử Thạc đến Anh thực hiện nhiệm vụ, từng giao thủ với người của gia tộc này. Gia tộc Bruce có một đặc trưng ngoại hình rất lớn, ban ngày thị lực rất kém, đó chính là nguyên nhân hắn luôn vô ý đụng phải hoặc đánh đổ đồ vào ban ngày, cũng chính vì xuất phát từ lo lắng cho nhược điểm chí mạng này, hắn mới cần thân phận Levi để bảo vệ.

Truyền thuyết về gia tộc Bruce có rất nhiều, có người nói gia tộc này đã bị hủy diệt vào trăm năm trước, nhưng trên thực tế trong tình báo CIA thu thập được thì có một điều là con cháu của gia tộc Bruce đều nhất định phải tiếp nhận đặc huấn, thay đổi tên họ xâm nhập vào quốc gia khác, nếu mạng tốt một chút thì trở thành nghị viên cao cấp lấy trộm tình báo quân sự chính trị quan trọng, nếu mạng không tốt thì giống như Levi cần phải gia nhập vào tổ chức tội phạm bạo lực cỡ lớn của nơi đó để được bảo vệ, sau lưng danh hiệu Hắc Nha này, nhất định có một sức mạnh vô cùng to lớn chống đỡ.

“Nghe đây, tôi không biết bọn họ sắp đặt nhiệm vụ gì cho anh, nhưng tôi khuyên anh tốt nhất đừng tiếp nhận. Đây là cạm bẫy.” Vu Tử Thạc chợt nhớ tới mùa hạ hơn ba năm trước, lời y nói hiện tại, cùng lời Giang Hằng nói lúc đó giống hệt nhau, khác nhau ở chỗ hiện tại y đã hiểu được tâm trạng của Giang Hằng lúc đó.

“Bọn họ không có năng lực khiến tôi chết.” Levi không thèm động đậy, trong câu nói lộ rõ tự tin của quái tặc Hắc Nha.

“Anh giống tôi trước kia.” Nhẹ thở dài, Vu Tử Thạc biết Levi sẽ không hiểu ý của y, hiện tại y phải làm, chẳng qua cũng giống như chuyện Giang Hằng làm lúc đầu. Cùng lúc này, y đột nhiên ý thức được dụng ý khi Giang Hằng chế tạo bộ hệ thống kiểm soát nguy cơ đó.

Cứu rỗi và được cứu rỗi, kỳ thật đều giống nhau. Thứ khiến họ tương liên gắn chặt không phải là sợi dây xích sống và chết, mà là bộ phận tốt đẹp bất tri bất giác thiếu  mất trong sinh mạng.

Cái tên Giang Hằng này, anh mất thời gian ba năm, chỉ vì muốn tôi hiểu rõ điều này.

“Mũ Đen, với thân phận Levi là bạn của anh, tôi không muốn ra tay với anh.” Bất kể sát thủ nổi tiếng đỉnh đỉnh trong truyền thuyết tìm hắn với mục đích gì, Levi tin rằng, trong sinh mạng của bọn họ có một bộ phận quan trọng bị chính tay họ hủy diệt, nhưng trong thế giới bóng tối không có đường quay đầu, “Nhớ không, tôi từng nói với anh, giống như con quạ đen sải cánh, chúng ta chỉ có thể bay về nơi bóng tối càng dày đặc.”

“Tôi không thể nói với anh quá nhiều, anh phải hiểu, anh sắp gặp phải nguy hiểm, còn nữa.” Vu Tử Thạc khéo léo đưa ra một con đường, động tác tiêu sái không mang khiêu khích. “Có vài thứ tuy đã mất đi, nhưng chỉ cần anh muốn, thật ra có thể tìm trở lại.”

Khi cửa lớn bị Giang Hằng đá mở, viên đạn trong cây bút súng của Levi bắn thẳng vào giữa đầu tên Morden đang nằm dưới đất, hắn bước tới cạnh Vu Tử Thạc nhỏ giọng nói: “Anh biết có thể tìm tôi ở đâu.”

Quả thật, sau khi chuyện hành lang trưng bày kết thúc, Levi từng đưa cho Vu Tử Thạc một tấm cạc, trên đó viết địa chỉ một biệt thự ở bãi biển Long Island Sound.

Levi cởi âu phục nhảy người ra ngoài, rời khỏi bằng lối cửa sổ Vu Tử Thạc đã vào, một cánh dù màu đen bung ra giữa không, trong bầu trời vẫn còn phiên bay những hạt cầu màu trắng, Vu Tử Thạc nhìn sang Giang Hằng, hiếm khi thấy được bộ dáng thê thảm quần áo không chỉnh tề, toàn thân thương tích của đối phương, giữa hai người nằm ngang một thi thể còn ấm, tình cảnh này giống như đã từng có.

Trong con mắt màu xanh của Giang Hằng áp chế lửa giận, trở tay khóa cửa, bước qua thi thể, nâng cằm Vu Tử Thạc. “Anh để anh ta đi như vậy?”

“Thế nào, anh ta chọc giận anh tới mức không cho anh đánh một quyền thì không cam lòng sao?” Vu Tử Thạc hiện tại cười không nổi, hai tay y vòng quanh eo Giang Hằng, “Nói thật tôi chợt cảm thấy có chút hối hận.”

Giang Hằng buông tay, kéo Vu Tử Thạc vào lòng, hôn thật sâu vào phần gáy đối phương, ngay sau đó trên làn da trắng nõn ở phần cổ hiện lên vết hôn đỏ sậm, hắn cũng bị đối phương áp ngược lên tủ quần áo, nụ hôn kéo dài và kịch liệt khiến hắn thở dốc. “Ở đây?”

“Anh bị thương rồi, thể lực thiếu nghiêm trọng, tôi không nghĩ ra còn có cơ hội nào tốt hơn.”  Cắn mạnh sau cổ Giang Hằng, Vu Tử Thạc thấp giọng lên tiếng, hàm răng chạm vào da thịt, Giang Hằng phát ra tiếng hừ nhẹ, nhưng nó chỉ càng gia tăng thêm dục vọng của y. “Anh biết trước mặt con mồi tôi là một người đàn ông không có kiên nhẫn thế nào, hiện tại tôi không muốn đợi nữa.”

Ngay khi cùi chỏ gấp lại thúc nhẹ cởi bỏ trói buộc, đồng thời vang lên một tiếng rắc, chiếc còng sáng choang gắn lên cổ tay Vu Tử Thạc, đầu khác thì nằm trong tay Giang Hằng. Một cú quét chân xinh đẹp, Vu Tử Thạc không thể né khỏi, ngay khi ngã ra sau trong ánh mắt màu hổ phách xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, y kéo mạnh còng tay, Giang Hằng không kịp buông tay cũng không dự định buông tay liền ngã theo y nặng nề tiếp đất.

Dư chấn tác động lên đầu làm hơi thở rối loạn, hơi nóng Giang Hằng thở ra phả lên ngực Vu Tử Thạc, ngón tay nóng bỏng của y câu ra sau đầu Giang Hằng. Nhiệt độ cơ thể của hai người cứ tăng lên không giới hạn, ngay cả gió lạnh cuồn cuộn thổi vào từ cửa sổ cũng không thể nào hạ nhiệt.

Giang Hằng chỉ dựa vào trực giác và ký ức nâng tay bị còng của Vu Tử Thạc lên, sau một tiếng vang, đầu kia của còng tay được móc vào chân giường của chiếc giường đôi cỡ lớn, hắn chống người đứng lên, nhìn Vu Tử Thạc, trầm giọng nói: “Tôi chưa từng nói qua tôi rất có kiên nhẫn.”

Giang Hằng chính là Giang Hằng, ở trước mặt hắn bất cứ lúc nào cũng không thể sơ ý. Vu Tử Thạc siết chặt tay phải bị còng, quay nhìn Giang Hằng, gương mặt đường nét cứng cỏi rõ ràng, vì vị thương mà càng tăng thêm mùi vị dương cương chuyên thuộc về phái nam, không nhịn được hừ lạnh: “Anh không thể  thành thật như một người bệnh sao?”

Tay cởi nút dây nịt đối phương, thuật thế len vào dưới sơ mi, hắn không có tâm tư nghiên cứu cách thức mở thứ nút đáng chết này, ánh mắt giao nhau bắn ra tia lửa kịch liệt, trong ánh mắt nghiêm túc của Vu Tử Thạc mang theo cảm xúc u ám.

“Vừa rồi anh có xem tôi như người bệnh không?”

Rẹt__

Tiếng vang như nhỏ bé, ngọn đèn tắt ngúm, ngay cả đèn cầu vồng bên ngoài cũng không ngoại lệ, New York chìm vào bóng tối tĩnh lặng, toàn thành phố cúp điện giống như món qua ông già Noel tặng trước.