Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 74: Ngoại Truyện đặc biệt về gia đình họ Nguyễn




Mẩu truyện 1.

Đêm qua Ngôn Ngôn ngủ không ngon giấc, cố đợi đến trời tờ mờ sáng thì ngồi dậy, chớp mắt nhìn cách bày trí xa lạ trong phòng và con trai Hayden đang say sưa ngủ bên cạnh thì thở dài, đắp lại chăn cho cậu rồi bước xuống giường. Từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, hôm qua đã khóa máy, bây giờ vừa khởi động lại thì nhận được gần một chục tin nhắn trong hộp thư thoại và mấy tin nhắn ghi âm từ Thomas. Cô cũng chẳng buồn mở hộp thư, quẳng điện thoại vào giỏ xách rồi mang dép trong nhà, mở cửa đi ra ngoài.

Dọc theo hành lang dẫn ra nhà bếp, Ngôn Ngôn vừa đi vừa suy nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, nguyên nhân vì sao hai mẹ con cô có mặt ở nhà riêng của Ngọc Lan. Số là Thomas mới trở về từ Việt Nam, dự định ở lại Úc hai tuần. Ban đầu cô nghe được kế hoạch của anh thì vui đến mất ngủ mấy đêm liền, nhưng trời xui đất khiến thế nào hai hôm trước cô xem báo mạng thì đọc được một bản tin ngắn về mối quan hệ mờ ám giữa tổng giám đốc W2 và một á hậu mới đăng quang, khi xem hết một loạt ‘chứng cứ hình ảnh’ ở phần tin tức kia thì tâm của Ngôn Ngôn tựa như dung nham núi lửa đang trong thời kì hoạt động, phun trào dữ dội. Thế nên mới có chuyện cô giận dỗi chạy qua nhà Ngọc Lan tá túc một đêm, mặc kệ ông chồng bay bướm kia mới trở về nhà đã phải ngồi một mình đối diện với bốn bức tường lạnh ngắt.

Khi Ngôn Ngôn ủ rũ mở cửa ngăn hành lang và nhà bếp thì thấy hai vị chủ nhà giật thót một cái, vội vàng buông nhau ra.

Ngôn Ngôn che mắt la oai oái: “Coi như tớ là không khí đi, tớ chả nhìn thấy gì hết á.”

Nguyên Triệt thật sự coi em dâu là không khí, nhận lấy túi giữ ấm đựng hộp cơm trưa đã được đóng gói sẵn, hôn nhẹ lên má của vợ rồi nói “Vậy anh đi làm đây, chiều gặp lại em và tụi nhỏ nhé.”, nói rồi cầm túi thức ăn khoan thai rời khỏi nhà.

Ngọc Lan nói với theo: “Lái xe cẩn thận nha anh, hẹn chiều gặp lại.”

Đợi nguyên Triệt đi rồi, Ngôn Ngôn mới ngạc nhiên hỏi: “Ngày nào cậu cũng dậy sớm tiễn anh ấy đi làm à?”

Ngọc Lan gật đầu, chậm rãi giải thich: “Tớ rất thích làm như vậy, có cảm giác gia đình rất ấm cúng... Lúc trước khi bà ngoại và mẹ tớ còn sống, họ luôn thức dậy trước tớ rồi chuẩn bị đồ ăn sáng, cùng nhau ăn cơm... có người bên cạnh đưa tiễn và chào đón về nhà mỗi ngày… cảm giác quả thật rất tốt. Lúc trước tớ cũng không mấy để tâm, sau này đám cưới rồi mới cảm thấy đây là việc mà người vợ hay người mẹ nên làm để duy trì hạnh phúc gia đình.”

Ngôn Ngôn nhìn Ngọc Lan cười bẽn lẽn, gương mặt tràn đầy niềm hân hoan khó nói thành lời thì tâm bị chấn động không nhẹ.

Trong lòng Ngôn Ngôn dậy sóng ba đào, cô chưa bao giờ dậy sớm đưa tiễn hay thức khuya chờ đợi Thomas, bởi vì cô đã quen với nếp sống bận rộn từ gia đình ba mẹ ruột, nơi đó mọi người đều có việc phải làm nên ai cũng tự lo cho bản thân, ngày qua ngày thì xem đó là chuyện hiển nhiên. Mấy thứ chuyện vụn vặt như ăn cơm chung bàn cũng chẳng ai mảy may để ý, còn chào đón về nhà hay đưa đi rước về thì có tài xế riêng và cô giúp việc lo rồi. Cô thật không ngờ nổi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thế này mới là chuyện thiết yếu cần phải thực hiện mỗi ngày, như vậy mới giữ được hạnh phúc gia đình.

Một người chồng thương nhân luôn bận rộn với công việc, lâu lâu mới nhín được chút thời gian nghỉ ngơi thì ngay lập tức bay về gặp vợ con. Thế nhưng chào đón anh về nhà là gương mặt lạnh như tiền của vợ, nói năng hằn học, ghen tuông không kiểm soát, nếu đặt mình trong vị trí của anh chắc cũng rất mệt mỏi nhỉ?

Ngay lập tức Ngôn Ngôn xoay người chạy trở lại phòng ngủ dựng Hayden dậy, sau đó như một cơn bão cấp 12 quét qua nhà bếp, một bên mang túi xách, một bên cắp theo Hayden còn đang mơ màng chạy ra khỏi nhà, khởi động xe hơi chạy đi.

Ngọc Lan chỉ kịp nghe cô bạn nói “Tớ về nhà đây.” Thì không thấy bóng dáng Ngôn Ngôn và Hayden đâu nữa rồi.

Cửa liên tục đóng mở rầm rầm làm cho hai cô công chúa sinh đôi thức dậy sớm hơn thường lệ, cả hai bình bịch chạy trên hành lang gỗ ra nhà bếp, tranh nhau nói: “Mẹ ơi mẹ à, Monique muốn ăn dưa hấu.” “Mẹ ơi mẹ à, Charlotte muốn mẹ ôm.”

Ngọc Lan mỉm cười, quỳ xuống trên sàn nhà ôm cả hai cô công chúa vào lòng, hôn mỗi đứa mấy, làm cho hai bé con bị nhột cùng cười khúc khích, mới nhỏ nhẹ nói: “Buổi sáng phải ăn sáng trước rồi mới ăn trái cây nha Monique. Mẹ có làm trứng gà khuấy* cho các con rồi, ba cũng đã ăn trứng và bánh mì nướng trước khi đi làm đó.”

(*Scrambled eggs: trứng gà và sữa đánh tan rồi bỏ lên chảo khuấy cho đến khi vón lại thành từng cục, người tây rất hay ăn sáng với món này).

Hai bé con gần bốn tuổi đồng thanh đáp: “Monique/Charlotte muốn ăn sáng giống ba.”

Hai cô công chúa này rất yêu thích ba của chúng, lắm lúc chúng còn làm cho Ngọc Lan cảm thấy người làm mẹ như mình bị cho ra rìa nữa kìa. Đúng là ‘con gái là tình nhân kiếp trước của cha’ mà!

Nhưng không biết hai cô bé này là vị phu nhân nào của Nguyên Triệt đây? Ngọc Lan cho hai bé ngồi lên ghế ăn giành cho trẻ em rồi quay vào bếp lấy hai đĩa thức ăn mang ra, trong lòng thầm nghĩ tối nay phải hỏi thử Nguyên Triệt mới được…

*********

Mẩu truyện 2.

Mỗi ngày, theo lịch ‘làm việc’ từ thứ hai đến thứ sáu của nhà họ Nguyễn, buổi sáng ba Nguyễn đi làm, mẹ Nguyễn chở hai cô công chúa đi nhà trẻ, sau đó dẫn hoàng tử bé đi gặp gỡ giao lưu các bạn nhỏ khác ở hội các bà mẹ và trẻ em, hoặc ra công viên gần nhà chơi xích đu cầu tuột và cho vịt ăn. Buổi trưa hai mẹ con về nhà ăn trưa rồi ngủ một giấc, khi thức dậy sẽ chơi đồ chơi hoặc đọc sách tại nhà, chờ ba Nguyễn tan ca mới cùng nhau đi rước hai cô công chúa.

Ngọc Lan vừa đọc truyện tranh tiếng việt cho con trai nhỏ vừa đợi Nguyên Triệt đi làm về.

Gần bốn giờ chiều, Louis đang chăm chú xem hình ảnh bạn voi cõng hà mã trong sách thì nghe tiếng xe chạy ngoài sân, bé liền đẩy sách ra bập bẹ nói: “Ba zề ba zề…”

Ngọc Lan giật mình, không ngờ con trai mới được một tuổi đã có thể phân biệt được tiếng xe ô tô như thế, lập tức khen thưởng bằng cách ôm hôn hai má phúng phính hồng hào của cu cậu rồi ẵm Louis đi đến cửa chính, mở sẵn cửa chờ Nguyên Triệt.

Vừa đóng cửa xe lại đã thấy vợ con đứng trước cửa, Nguyên Triệt cầm theo giỏ đựng cơm hộp đi đến trước mặt vợ con nói “Anh về rồi.” Sau đó ôm hôn cả hai người, rồi giành lấy việc ẵm con trai, cũng không có ý gì khác ngoài việc sợ vợ ẵm con quá nặng. Louis mới một tuổi đã nặng gần 11 kg rồi.

“Hôm nay làm việc có mệt không anh?” Ngọc Lan thấy Nguyên Triệt ẵm con thì cầm túi đựng cơm hộp giùm chồng, cùng nhau đi vào nhà.

“Cũng như mọi ngày thôi, không mệt. Bây giờ chúng ta đi đón hai công chúa luôn nhé em?” Nguyên Triệt vừa vào nhà đã đặt con trai xuống thảm ngồi chơi của bé, đưa một chiếc xe buýt yêu thích để cu cậu tự chơi một mình. Hắn bắt đầu mở nút áo đồng phục rằn ri của mình, cởi luôn giày bốt đen đem đặt lên kệ giày rồi vào phòng ngủ thay quần áo thường ngày.

Ngọc Lan đem hộp cơm trưa đã được rửa sạch cất vào tủ chén, giỏ đựng cơm hộp cũng đặt vào một ngăn tủ khác, mới lớn tiếng trả lời: “Còn 10 phút nữa mới đến giờ nhưng nếu anh muốn đón sớm một chút cũng được.”

Nguyên Triệt xuất hiện trở lại nhà bếp, thân người cao ráo đã thay đổi áo sơ mi xắn tay, quần tây lịch lãm. Hắn nói: “Đi thôi em, đón sớm một chút chắc hai đứa bé sẽ vui lắm.”

“Anh nha… lúc trước… em nói là lúc ở Đại Ngụy đó, anh có làm tan nát trái tim của cô nào không vậy? Không chừng bây giờ Monique và Charlotte là hóa thân của họ, đến đây đòi nợ phong lưu của anh đó.”

Nguyên Triệt giật mình, sau đó lười biếng khoanh tay đứng tựa vào kệ bếp, nhìn Ngọc lan đang rót một ly trà ướp lạnh cho hắn, nhếch môi cười nói: “Vợ à, không ngờ em lại ghen với cả con gái của chúng ta.”

Ngọc Lan: O _ O

*********

Mẩu truyện 3.

Buổi tối là thời gian nhộn nhịp nhất ở nhà họ Nguyễn, hai cô công chúa gần bốn tuổi rất thích nói chuyện, ngay cả khi mỗi đứa chơi một trò chơi khác nhau, một đứa thích chơi trò bác sĩ một đứa thích chơi nấu ăn, nhưng đứa nào cũng tự lẩm ba lẩm bẩm một mình, thỉnh thoảng xen kẽ tiếng anh và tiếng việt, tự nhiên như đang có người chơi cùng vậy.

Ngọc Lan đang bận rộn nấu ăn, Nguyên Triệt ngồi canh chừng Louis bú bình trong phòng khách nhưng tai của hai người vẫn không ngừng nghe ngóng hai cô con gái nói chuyện.

Hai bé con vẫn xí xô xí xào nói không ngừng, còn hai vợ chồng thì đồng thời lắc đầu mỉm cười.

Nhà của họ có bốn phòng ngủ, một phòng của hai vợ chồng, phòng trước kia của Ngọc Lan đã sửa lại thành phòng cho cặp sinh đôi, một phòng nữa của Louis, cái còn lại dùng làm phòng làm việc của Nguyên Triệt.

Vì không còn chỗ trống nên phòng khách bị trưng dụng làm nơi để đồ chơi, hiện tại ngoài ti vi và ghế sô pha ra, còn có kệ sách thiếu nhi, nhà bếp bằng gỗ của hai cô con gái, bàn lắp ráp xe lửa gỗ của Louis và một dãy kệ tủ sáu ngăn dùng để chứa mấy thứ đồ chơi nhỏ linh tinh của các bé.

Phòng khách vốn rộng rãi nay đã bắt đầu có xu hướng chật chội rồi.

Thỉnh thoảng hai cô bé sinh đôi sẽ bày đồ chơi khắp nơi rồi giở tính khí tiểu thư không chịu dọn dẹp sau khi chơi xong, lại còn mè nheo bảo ba mua thêm đồ chơi mới, khiến người có tính tình kìm chế như Ngọc Lan cũng phải nổi giận. Cô nhìn một lượt nhà cửa đã được quét dọn ngăn nắp vào buổi sáng, hiện giờ không khác chuồng heo là mấy, trong lòng âm thầm nổi bão.

Nguyên Triệt thấy vợ sắp phát tác, liền đứng dậy dụ dỗ hai cô công chúa, nói nhỏ rằng nếu mỗi khi chơi xong phải dọn dẹp trước khi đi ngủ thì ngày mai sẽ mua đồ các bé thích. Sau đó làm gương đem đồ chơi phân loại để vào mấy hộc tủ, Louis thấy ba ‘làm việc’ có vẻ thú vị nên cũng theo đuôi lẫm chẫm đi nhặt đồ trên sàn rồi bỏ vào tủ, nhưng bé không kéo hộc tủ được nên đứng đó nhìn quanh quất, khi thấy chị gái hoặc ba đi tới kéo tủ thì nhanh nhẹn thảy ké đồ vào.

Ngọc Lan chống nạnh nhìn bốn cha con dọn dẹp, dù có tức giận bao nhiêu cũng lập tức như bong bóng xì hơi, ‘phụt’ một cái liền xẹp lép.

Đợi mấy đứa bé ngủ rồi hai vợ chồng mới được thảnh thơi ngồi trên giường tâm sự.

Nguyên Triệt đề nghị: “Anh thấy hiện nay nhà chúng ta dân số khá đông nên hơi chật chội rồi, không bằng đổi một căn nhà lớn hơn, có sân sau rộng chút nữa… Như vậy có thể lắp thêm bộ nhà cây, cầu tuột, xích đu và trampoline* ở sân sau cho con, được không em?”

(* miếng đệm nhảy lò xo cho thiếu nhi)

Ngọc Lan đang xoa kem dưỡng da trên tay và chân, nghe chồng nói thì ngừng động tác sau đó vừa tiếp tục xoa vừa nói: “Thôi chồng ơi, nhà chúng ta như vậy em đã dọn muốn mệt xỉu rồi, đổi nhà lớn hơn nữa chắc cả ngày em chỉ có thể chúi đầu vào dọn dẹp, không có thời gian làm gì khác nữa.”

Thấy vợ yêu đang thoa kem dưỡng da lên chân, da ở cẳng chân và đùi trơn bóng trắng trẻo không một chút vết rạn từ việc mang thai, trong lòng Nguyên Triệt ngứa ngáy muốn chết, vội xáp đến giả bộ giúp thoa kem, vừa vuốt ve vừa nói: “Chúng ta có thể thuê người dọn dẹp theo giờ, anh đã đề nghị lâu rồi nhưng em cứ nhất định không chịu đó thôi.”

Ngọc Lan đánh nhẹ lên bàn tay đang lần mò lên trên của Nguyên Triệt, lườm nhẹ hắn một cái rồi hết sức tự nhiên đưa chai sữa dưỡng thể cho hắn. Nguyên Triệt cũng đã quen với việc giúp vợ thoa kem dưỡng da sau lưng, thành thục xoa bóp phía sau một hồi rồi mới từ từ xoa lên phía trước, hơi thở cũng dần dần nặng nề.

“Họ làm việc qua loa lắm, em không thích… Vả lại chúng ta ở rất gần công viên, mấy đứa nhỏ có thể ra đó chơi cầu tuột xích đu không cần mua đặt tại nhà đâu anh.”

Nguyên Triệt ậm ừ không trả lời, có lẽ hiện tại đầu óc của hắn đã bay đến thiên đường rồi.

Ngọc Lan cũng bắt đầu thở gấp, chặn lại bàn tay to trước ngực hé môi nói: “Hôm nay không nằm trong kì an toàn đâu chồng ơi. Anh sử dụng áo mưa nhé?”

Nguyên Triệt cũng không vì bị ngăn cản mà nhụt chí, kéo vợ yêu nằm xuống giường lớn, nói: “Đừng lo, anh chích thuốc ngừa rồi, trong vòng một năm không thể làm em có thai được.”

Ngọc Lan trừng mắt nhìn chồng mình, không ngờ vì không muốn cô uống thuốc hại thân, lại vì sợ cô lại mang thai cực khổ nên hắn tự mình chích thuốc ngừa. Người chồng này… đúng là tu mười kiếp mới gặp một người tốt đến vậy.

Cô nghĩ rồi cười, ánh mắt bờ môi đều tràn ngập hạnh phúc, khoát hai tay lên cổ Nguyên Triệt kéo thấp xuống, nhẹ nhàng phả ra hơi thở nóng bỏng bên má của hắn, mị hoặc nói: “Chồng à, đêm nay để em phục vụ anh hết mình nhé.”

Nguyên Triệt: “Mai là cuối tuần rồi, chúng ta… sáng đêm luôn vợ nhé?”

Ngọc Lan: “Mai anh giữ ba đứa nhỏ cho em ngủ bù hở?”

Nguyên Triệt: “Okay!”

Ngọc Lan: *khóc không ra nước mắt*