Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 66




Trong phòng khách cổ xưa yên ắng không một tiếng động, chỉ có quạt trần ba cánh bằng sắt cũ kĩ xoay tròn, lâu lâu lại phát ra tiếng kêu keng két.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, vẻ mặt của bà nội dường như già thêm mấy tuổi.

Hai người cô nghe vậy the thé kêu lên: “Ngọc Lan là người trong nhà, sao lại để cho chồng chưa cưới của nó chiếm đoạt công ty của ông nội chứ? Có phải nó có âm mưu từ trước rồi không? Lần này trở về muốn đoạt hết gia sản của nhà này sao?”

Ông Hải giận quá hoá cười, la lớn: “Âm mưu? Âm mưu cái gì? Lúc đó nó được bao nhiêu tuổi? Nó còn ở Việt Nam làm sao quen biết chủ tịch Nguyễn? Hai cô cũng đừng quên, nó là đứa con duy nhất của tôi, sau này tài sản của tôi thuộc về nó cũng là lẽ đương nhiên. Nó cần làm mấy chuyện ruồi bu như vậy làm gì? Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ của các người, muốn gây sự với con tôi để nó bỏ đi, như vậy các người đường đường chính chính chiếm hết tài sản của nó hả. Nằm mơ!”

Lời chồng vừa nói ra, bà Huệ không thanh không tức nhíu nhẹ chân mày một cái.

Còn ông Hải nói thêm mấy câu này thì đùng đùng bỏ đi ra ngoài, kêu tài xế lấy xe chở đi mất dạng.

Bà Huệ thở dài, đứng lên từ ghế sô pha nhìn mọi người rồi lắc đầu, bỏ đi vào phòng ngủ của mình.

...

Tài xế chở Nguyên Triệt và Ngọc Lan đi một vòng, cũng không biết mình phải chạy đi đâu, vừa muốn mở lời hỏi ông chủ lại vừa không dám, lúc trước gặp vài lần tuy ông chủ khác hẳn với người em trai hay đùa giỡn của mình, rất nghiêm nghị nhưng lại có cảm giác là người nhân hậu hiểu chuyện. Đây là lần đầu tiên bác tài thấy được sắc mặt ông chủ nghiêm túc đáng sợ như vậy. Còn có cô gái trẻ ngồi bên cạnh ông chủ, giống như là mất hồn, cứ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không chớp mắt. Tuy nhiệt độ xe đã chỉnh lên 25 độ, mà sao cứ có cảm giác rờn rợn như đang ở trong hầm băng vậy.

Cho nên bác tài không dám có ý kiến gì, cứ chạy một đường ra đến trung tâm thành phố. Nguyên Triệt hạ mí mắt suy nghĩ, ngồi bất động một lúc thì thấy tay của Ngọc Lan trong lòng bàn tay mình càng lúc càng lạnh, hắn chợt tỉnh táo lại, bảo tăng nhiệt độ trong xe lên một chút, rồi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày hỏi tài xế phía trước: “Đây là đâu?”

Tài xế vội vàng trả lời: “Dạ, chúng ta đang ở trung tâm thành phố, quận A.”

Nguyên Triệt gọn gàng ra lệnh: “Về nhà.”



Bác tài như được đại xá, thở phào liên tục nói vâng.

“Không muốn, không muốn về nhà…” Ngọc Lan lắc đầu như trống bỏi, liên tục nói không muốn, môi cũng cắn đến trắng bệch.

Nguyên Triệt vội vàng ôm cô vào lòng, trấn an: “Được, được… Không về nhà, chúng ta không về nhà…” Sau đó nói với tài xế: “Cậu chạy đến khách sạn trước mặt đi.”

Bác tài cũng hoảng hốt không kém, nhanh chóng nhận lệnh chạy đến khách sạn Rex ở phía trước, cho ngừng xe lại rồi chạy xuống mở cửa cho Nguyên Triệt và Ngọc Lan. Lúc hai người xuống xe, bác tài còn cẩn thận lấy va ly xuống, định kéo vào khách sạn giúp ông chủ. Nhưng đây là khu vực trung tâm cấm đậu xe, bảo vệ khách sạn vừa đến báo, Nguyên Triệt đưa một ánh mắt bảo tài xế đi về trước, còn valy giao lại cho nhân viên của khách sạn.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng kí phòng, nhân viên khách sạn cầm theo hành lý ân cần bấm nút thang máy, đưa hai vị khách kì lạ này đến tận phòng, khi nhận được tiền boa từ Nguyên Triệt thì vui vẻ cúi chào xoay người rời khỏi.

Ngọc Lan vẫn được hắn bảo bọc trong lòng, đi vào phòng rồi mà nét thẩn thờ vẫn còn trên gương mặt.

Trong phòng rất rộng, có phòng khách riêng, phòng ngủ và phòng để quần áo thông với nhau, bên trong có cánh cửa dẫn vào nhà tắm khá lớn. Trong phòng khách cũng có một toilet riêng biệt.

Nguyên Triệt đem va ly của Ngọc Lan để vào phòng chứa quần áo, lúc quay trở lại phòng khách thấy Ngọc Lan đang ngồi co ro trên sô pha, cằm đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang thả hồn suy nghĩ cái gì, không khóc cũng không náo loạn. Hắn thật lòng muốn cô trưng ra vẻ tức giận, chu môi bảo hắn phải làm này làm kia để cho cô hả giận, nhưng mà tất cả đều không có. Cô ngồi im ở đó như là pho tượng vậy.

Hắn nhìn cô như thế liền cảm thấy đau lòng, ngay lập tức bước đến ôm cô thật chặt.

Hai người ngồi yên lặng thật lâu, sau đó cô mới chớp mắt cười khổ một tiếng, run giọng nói: “Có phải buồn cười lắm hay không? Ở nơi đó vĩnh viễn là như vậy…

Em nghĩ nếu lúc đó anh không xuất hiện, như vậy có lẽ tốt hơn…

Em đã dự định lần này là lần cuối cùng em về nơi đó, sau khi trở lại Úc, chúng ta sẽ kết hôn…

Sau đó em đi làm hai năm, khi em trở về chúng ta sẽ sống vui vẻ hạnh phúc ở Úc, không cần thiết phải trở về cái nơi gọi là ‘nhà’ đó nữa…

Anh sẽ không biết gì cả, em thật sự không muốn anh thấy mấy chuyện đó, không muốn anh nghe những lời mạt sát kinh tởm kia, như vậy ít ra em còn giữ được một chút tôn nghiêm… như vậy… em mới không xấu hổ tới dường này…”

Ngọc Lan nói một hơi thật dài cũng thật lủng củng, giống như muốn phát tiết hết suy nghĩ trong lòng, nói hết ý rồi còn cười khan mấy tiếng giống như đang kể chuyện khôi hài, nhưng lại không cầm được ứa nước mắt ra ngoài.

Nguyên Triệt cau mày, mấy ngón tay lại răng rắc nắm lại thành quyền, tức giận vỗ một phát lên bàn trà, mặt bàn liền rắc một tiếng nứt thành mấy đường ngoằn ngoèo chạy trên kính.

Ngọc Lan giật mình nhanh chóng nắm lấy bàn tay hắn tỉ mỉ kiểm tra rồi thở phào một cái, cũng may không bị trầy xước chảy máu. Sau đó cô đứng dậy, đưa tay quệt nước mắt, nói muốn đi rửa mặt.



Nguyên Triệt vẫn ngồi trên sô pha theo dõi bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, gặm nhắm nỗi hối hận đang dày vò mình. Bây giờ hắn không thể nghĩ đến việc nếu như hai năm trước đưa cô đi thì sẽ như thế nào, bởi vì ở đời không có chữ nếu, cũng không ai bán thuốc hối hận cả…

Hắn luôn nói yêu cô, tuy hoàn toàn có khả năng bảo vệ cô chu toàn nhưng hắn không làm, hiện giờ cô không toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, cũng là lẽ đương nhiên…

Ngọc Lan mà hắn biết, vốn rất đơn thuần đáng yêu, khôi hài, hay chọc ghẹo người khác, biết thương người và giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn, một cô gái tốt đẹp dường này sao lại phải gánh chịu một tâm hồn bị tổn thương sâu sắc đến như vậy..

Hắn vốn nghĩ đến trước kia cô không hay nói về ba mẹ, cũng không đề cập đến người thân. Hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng do ba mẹ ly hôn, cô lại ở bên ngoại tự nhiên tình cảm sẽ nghiêng về bên đó, chứ không nghĩ đến nhà nội của cô lại gây tổn thương cho cô nhiều đến vậy.

Con nhím nhỏ luôn muốn được sống yên ổn trong thiên nhiên hoang dã, Thượng đế cho nó gai nhọn là để tự bảo vệ bản thân.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy mình đáng hận!

Ngọc Lan tắm rửa thay qua loa một bộ đầm đơn giản dài tới đầu gối, lúc đi ra phòng ngủ, ngay tại cửa thấy Nguyên Triệt vẫn ngồi một tư thế không đổi trên ghế sô pha, mới dè dặt nói: “Anh về nhà trước đi, em ở đây vài ngày sẽ liên lạc với anh sau.”

Cô nói xong cũng không chờ Nguyên Triệt trả lời đã đi đến giường ngủ chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Nguyên Triệt cười khổ, đây là cô hạ lệnh tiễn khách sao?

Nguyên Triệt hít một hơi đứng dậy, đi vào phòng ngủ nhìn cô một cái, không nói gì bước vào phòng thay đồ rồi mất hút trong đó.

Một lát sau hắn trở ra, trên người khoát áo choàng tắm màu trắng của khách sạn, cũng nằm lên giường kéo chăn ra, ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Thân người Ngọc Lan hơi co giật muốn thoát ra, nhưng cuối cùng không đấu lại sức mạnh cơ bắp của Nguyên Triệt. Hắn thấy cô không chống cự nữa liền hít vào ra một hơi, ngửi mùi thơm quen thuộc trên tóc cô, khàn khàn hỏi: “Mèo con giận anh rồi sao? Em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đừng lạnh nhạt với anh được không em?”

Lại yên lặng một hồi mới nghe cô nhẹ giọng trả lời: “Em không giận anh, em chỉ giận bản thân mình nên muốn yên tĩnh suy nghĩ mấy ngày thôi.”

“Không được, em ở đây một mình anh rất lo lắng. Em muốn suy nghĩ cái gì anh hứa không quấy rầy, anh sẽ im lặng ngồi một bên nhìn em có được không?”

Ngọc Lan nghe hắn nói xong, giọng của cô trở nên nức nở: “Sao anh lại tốt với em như vậy? Anh đã thấy rồi đó, gia đình của em hỗn loạn như vậy, em cũng không phải đại tiểu thư cành vàng lá ngọc gì hết, anh còn coi trọng em sao?”

Nguyên Triệt trầm trầm đáp: “Anh hận không thể đưa em thoát khỏi đó từ sớm, đại tiểu thư gì anh cũng không quan tâm… Anh chỉ để tâm một chuyện duy nhất là em có trách anh không? Đáng lý ra anh nên đưa em đi từ sớm mới đúng.”



Ngọc Lan lắc đầu, sao cô có thể trách Nguyên Triệt được, không phải vì hắn cho cô rất nhiều thứ từ những vật nho nhỏ cho đến những món đồ xa xỉ, mà vì hắn đã đem đến những kỉ niệm thật đặc biệt mà cả đời này cô không bao giờ dám nghĩ đến.

Nếu đã nếm qua sô cô la thượng hạng, còn ai muốn ăn kẹo đường nữa đâu?

Năm tháng vừa qua có Nguyên Triệt ở bên cạnh, cô sống thật vui vẻ hạnh phúc đến nỗi quên mất cuộc đời cô đã từng trải qua những chuyện gì, có đôi lúc còn nghĩ đã thoát ly khổ ải rồi nhưng mà khi về đến Việt Nam tất cả những thứ xấu xa đó đều ùa về, làm cô chợt nhận ra cuộc sống thực tế của cô cay đắng như vậy, cô sợ… rất sợ Nguyên Triệt biết được giá trị thấp kém của mình ở ngôi nhà đó, hắn có cảm thấy cô quá yếu đuối nhu nhược sau đó khinh thường bỏ đi hay không.

Cô không bao giờ trách Nguyên Triệt, cô chỉ sợ mình không xứng với hắn mà thôi.

Từ khi gặp lại hắn, vỏn vẹn vài tháng ở Úc mà cô như đang ở trên thiên đường, còn hơn 20 năm cô đã sống trên đời nữa. Lúc trước thời gian ở cạnh mẹ và bà ngoại không phải cô không vui, mà khi nhìn thấy hai người lớn luôn ủ rũ không cười, mẹ luôn chìm đắm trong đau thương, bà ngoại thương cô không có cha mỗi lần nhìn cô đều là ánh mắt thương tiếc, vậy nên cô cũng không cười nổi.

Bởi vậy cô không thành tâm tin tưởng bất kì người đàn ông nào, hiện tại đứng trước nguy cơ, cô cũng chỉ có thể lựa chọn không tin Nguyên Triệt. Ngọc Lan muốn trong mấy ngày này chuẩn bị tâm lý thật tốt, để khi hắn nói chia tay cô sẽ không quá suy sụp như mẹ lúc trước.

Cô sẽ không như vậy, cô sẽ kiên cường giống như ông ngoại, dù còn lại một mình cũng sẽ luôn tiến về phía trước.

Ngọc Lan tham lam nhìn kĩ Nguyên Triệt một hồi, muốn in hình ảnh của hắn thật sâu trong lòng, để sau này xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ nhớ đến đã từng có một người bước qua cuộc đời cô, người đã đem đến cho cô thật nhiều hạnh phúc, cô nhìn đến lúc mi mắt trĩu nặng chống cự không nổi nữa mới nhắm mắt lại. Cả một đêm trên máy bay giấc ngủ rất chập chờn nên cô đi vào giấc mộng lúc nào không hay biết.

Nguyên Triệt nghe hơi thở đều đều của cô biết rằng cô gái nhỏ đã ngủ say, mới khẽ mở chăn đi xuống giường, cúi đầu hôn lên trán cô một cái thật nhẹ mới đi ra phòng khách gọi điện thoại.

Trước tiên hắn gọi điện thoại cho ông bà Whaley, nói rằng sẽ ở bên ngoài với Ngọc Lan vài ngày, ông bà Whaley có hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ là con mình muốn sống thế giới riêng của hai người nên vui vẻ đồng ý.

Sau đó, Nguyên Triệt trầm ngâm một chút, nhìn vào phòng ngủ thấy Ngọc Lan nằm trong chăn vẫn cuộn người lại thật chặt, tư thế bộc lộ cảm giác không an toàn của bản thân.

Hắn thấy vậy thì hạ quyết tâm, thành thục lấy điện thoại mở danh bạ bấm vào một cái tên, bên kia vang lên hai tiếng nhạc chờ thì đường dây đã thông, hắn vừa nghe được tiếng người trả lời thì ra lệnh: “Tôi muốn biết doanh thu mỗi năm của công ty xuất nhập khẩu gỗ Hoàng Hà. Bảo người của chúng ta trong ban kiểm soát bên đó viết báo cáo số cổ phần thực tế trong tay các cổ đông, hai tiếng sau báo lại.” Hắn nói xong thì xoa mi tâm, nhìn tới con mèo nhỏ đang ngủ vẫn nhíu mày không an ổn thì vội nói thêm: “Không cần gọi cho tôi, tôi sẽ gọi cậu sau.”