Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 59




Đúng sáu giờ tối, mọi người di chuyển từ Blu Bar sang nhà hàng Altitude.

Không gian vừa phải, nhà hàng chủ yếu hấp dẫn thực khách bởi cửa sổ rộng lớn từ trần nhà đến sát sàn, quang cảnh bên ngoài cũng chỉ có thể dùng hai từ để diễn tả ‘nín thở’.

Mỗi bàn ăn được phân chia từ hai người, bốn người cho đến một nhóm người tùy vào sự đặt chỗ của thực khách. Mỗi bàn hình vuông hoặc hình tròn được trải khăn trắng sạch sẽ tinh tươm, ghế nệm tựa nửa lưng màu kem xen kẽ một vài đường sọc màu nâu vừa trang nhã vừa tinh tế, hai loại ghế dược sử dụng ở nơi này loại có tay cầm và không có.

Trên khăn trải trắng tinh là một chậu hoa tươi nhỏ đặt sát mép bàn vuông hoặc ở chính giữa bàn tròn, mỗi cạnh bàn có khăn ăn bằng vải được cuộn tròn để ở vị trí trung tâm, hai bên chia ra đặt dụng cụ ăn, bên trái là nĩa, bên phải là dao nhỏ được dùng cho món khai vị. Xa hơn bên tay trái còn đặt một đĩa sứ màu trắng nhỏ kèm theo một cây dao nhỏ khác dùng để trét bơ và cắt bánh mì tròn hoặc bánh mì lát, đây là món ăn bắt buộc kèm theo trước món khai vị hầu như phải có ở tất cả các nhà hàng Tây.

Bên góc phải phía trên nơi đặt dao, có hai loại ly thủy tinh, một ly dài đơn giản dùng để chứa nước lạnh, chếch lên phía trên khoảng hai centimet là ly thủy tinh lớn có chân cao đựng rượu. Thông thường nhà hàng chỉ sắp xếp ly đựng rượu vang đỏ, sau đó sẽ tùy theo khách hàng chọn lựa loại rượu gì mới thay đổi loại ly phù hợp với thức uống mà thực khách gọi.

Dựa theo tiêu chuẩn sắp xếp bàn ăn mà Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đã học qua, cách thức của nhà hàng này có hơi đơn giản. Ví như trên thực tế nhiều nhà hàng sẽ bày luôn một lần ba bộ dụng cụ dao nĩa cho một bữa ăn gồm ba món, ly đựng rượu có ba loại: champagne, vang đỏ, vang trắng và một ly đựng nước. Nhưng ở nơi này chỉ bày một phần dao nĩa cho món khai vị và một ly thủy tinh đựng rượu đỏ và một ly nước, có thể là do muốn tiết kiệm không gian trên bàn tiệc.

Sáu người được sắp xếp ở một bàn tròn gần cửa sổ, có thể trực tiếp nhìn ra cảng biển Sydney và nhà hát Opera.

Bữa ăn này kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, mọi người ăn uống rất chậm, ba người đàn ông đều gọi ba món: khai vị, món chính và tráng miệng. Mấy người phụ nữ chỉ gọi hai món trước, còn tráng miệng để sau, vì không biết bụng họ có thể chứa hết nhiều thức ăn như vậy hay không.

Đồ ăn Tây không mặn mòi nhiều hương vị như thức ăn Châu Á, hầu hết đều dựa vào kỹ thuật nấu nướng của đầu bếp và sự tươi ngon của nguyên liệu để làm ra một món ăn mềm mại thơm ngon, khi cho vào miệng như tan chảy trên đầu lưỡi.

Ngọc Lan và bà Quyên đều chọn hào sống làm món khái vị, điều này khiến cho Ngôn Ngôn không vui một chút nào. Cô cũng rất thèm ăn hào sống nhưng tạm thời không dám động vào, sợ rằng nếu không may có vi khuẩn sẽ gây hại rất lớn cho thai nhi.

Bất chợt Thomas nói với mọi người anh xin phép đi một chút, Ngôn Ngôn tò mò theo dõi thì thấy anh đang đến gần bàn ăn của một nhóm ba người, hai phụ nữ và một người đàn ông, họ đều là người Châu Á. Hai người phụ nữ thấy anh đến gần còn tỏ ra kinh ngạc sau đó đứng dậy chào hỏi hôn nhau theo ‘kiểu Úc’. Vậy còn chưa đủ, anh còn nói gì đó với cô hầu bàn vừa đem thức uống đến cho bàn bên đó, làm cô ta cười vui một hồi, lúc bỏ đi gương mặt vẫn tươi roi rói.

Mặt Ngôn Ngôn đen hơn đáy nồi.

Sau đó muốn tìm kiếm đồng minh, đưa tay kéo nhẹ cánh tay của bạn thân. Ngọc Lan đang trò chuyện với bà Quyên thấy Ngôn Ngôn ra hiệu thì nhìn theo cô ấy, Thomas đang đứng gần đó hăng say trò chuyện với hai người phụ nữ, còn chọc họ cười không ngừng, một trong số đó còn rất quen mắt. Thật sự là chạy trời không khỏi nắng, không ngờ cô và Nguyên Triệt lại có duyên gặp gỡ cô luật sư cao cấp Selina như vậy.

Cô nàng diện bộ váy ôm ngắn màu đồng, hai cái chân dài miên man đập vào mắt thật khiến người khác phải đui mù.

Ngọc Lan bặm môi, nhanh như chớp liếc Nguyên Triệt một cái, hắn cũng đang nhìn về phía đó.

Selina và người phụ nữ còn lại đi cùng Thomas tiến đến chào hỏi mọi người.

Sắc mặt của Ngôn Ngôn và Ngọc Lan càng khó coi, dù sao hai cô cũng chỉ mới hai mươi, không thể giấu diếm tính tình của cô gái nhỏ, càng không thể thành thục đối nhân xử thế như những người phụ nữ đã có nhiều va chạm với thực tế.

Cũng may chỉ là chào hỏi xã giao mấy câu, sau đó Selina mỉm cười đưa mắt long lanh nhìn Nguyên Triệt trong giây lát rồi rời khỏi.

Không khí chùng xuống thấy rõ.

Nguyên Triệt không tiếng động đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh toát ở dưới khăn trải bàn. Mặc dù cô đã cố tình muốn rút ra nhưng lực bất tòng tâm.

Một lát sau, nữ phục vụ đem lên một khay hào sống mười hai con, Ngọc Lan biến đau thương thành sức mạnh ăn uống, còn tỉ mỉ giúp mẹ chồng vắt nước cốt chanh vào mấy con hào sống trong đĩa. Thomas quan sát một hồi rồi híp mắt cười, một đôi mắt giảo hoạt như hồ ly hướng về phía anh trai trong tích tắc, rồi rất tốt bụng giới thiệu cho Ngọc Lan: “Chốc nữa em gọi món dark chocolate mousse* làm món tráng miệng đi, rất ngon…..”

(*dark chocolate mousse: giống như dạng kem trên bánh kem nhưng đặc hơn một chút, được làm từ trứng, sô cô la đen, bơ, đường và kem tươi)

“Gọi chị hai…….” Nguyên Triệt ném cho Thomas một ánh mắt cảnh cáo, cũng cắt ngang lời nói của anh.

Thomas nhướng mày, tỏ vẻ bướng bỉnh hỏi Ngọc Lan: “Michelle, em muốn anh gọi bằng em hay chị hai?”

Ngọc Lan chớp mắt mấy cái, cũng không biết tại sao lại vào lọt vào tầm đại bác của hai anh em nhà này, lại đang giận dỗi Nguyên Triệt nên thuận miệng trả lời: “Gọi gì cũng không sao, miễn đừng gọi bằng mày là được rồi.”

Thomas sửng sốt, cười ha ha mấy tiếng, lại nháy mắt nói với anh hai của mình: “Có cô ấy bên cạnh thì sau này con sói già anh không còn buồn chán nữa.”

Đợi mấy con hàu được bà Quyên và Ngọc Lan giải quyết gọn gàng thì một nữ phục vụ lại bưng lên sáu con hào khác, nướng phô mai kèm thịt xông khói, hương vị thơm ngon lan tỏa rất kích thích bao tử của thực khách. Mấy món khai vị khác mà ba người đàn ông nhà Whaley gọi cũng được đem lên mặt bàn.

Lúc cô nàng phục vụ đem đến thì Thomas rất nhanh nhẹn bảo đặt món khai vị ở trước mặt Ngôn Ngôn. Trong bàn tiệc chỉ có mình cô không đặt thức ăn khai vị, bởi vì ngoài hào sống ra cô không thích món gì khác.

“Cái này chín rồi ăn rất an toàn.” Thomas ân cần giải thích.

Trong lòng Ngôn Ngôn dậy sóng nhưng vẫn vờ bình tĩnh lạnh lùng nói: “Tôi đâu có gọi món này, không muốn ăn.”

Mấy người trong bàn im lặng xem trò vui.

“Không ăn thật à? Vậy đừng để phí lương thực, tôi ăn giúp em …. Nhưng ăn cái này rồi một lát phải tìm chỗ giải tỏa, không xem pháo bông với mọi người được. Cáo lỗi trước.”

Thomas nói tỉnh như ruồi, khiến mấy người phụ nữ đều đỏ mặt, bà Quyên chỉ thốt lên được nửa câu, ‘Cái thằng này……’ thì hết nói nổi nữa.

Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đều trố mắt nhìn Thomas, rồi lại vô tình hữu ý nhìn sang bàn bên kia nơi có hai cô nàng bốc lửa. Thomas không mấy để ý, đưa tay kéo nhẹ cái đĩa khai vị nhỏ.

Hiện tại Ngọc Lan mới hiểu rõ Thomas có ẩn ý gì khi cười cô ăn hào sống còn bảo phải kết hợp thêm sô cô la đen nữa chứ. Trong vô thức cô đưa tay đặt trên đùi Nguyên Triệt nhéo mạnh một cái, hắn lập tức đen mặt, chuyện này từ đầu đến cuối đâu liên quan gì đến hắn.

Ngôn Ngôn ngồi kẹp giữa Ngọc Lan và Thomas đang cố kìm chế tức giận….. Anh ta muốn đi tìm phụ nữ trước mặt cô?

Tuy là anh có làm gì đi chăng nữa cũng không liên quan đến cô nhưng hiện nay cô còn đang mang con của anh đó!

Ngôn Ngôn kéo lại đĩa thức ăn khai vị của mình lại vị trí cũ, cắm cúi ăn hết sáu con hào nướng.

Thomas chớp mắt mấy cái, cười đến hả lòng hả dạ.

Tiếp theo bữa ăn tối đón năm mới đều diễn ra dưới sự điều khiển của Thomas. Bà Quyên thấy có hy vọng về tương lai tươi sáng của con trai thứ và Ngôn Ngôn nên mặc kệ anh bày trò. Ông Whaley lôi kéo Nguyên Triệt trò chuyện, mấy người phụ nữ chia sẻ thức ăn để mỗi người có thể nếm thử các món khác nhau. Thomas vẫn cà rỡn chọc ghẹo Ngôn Ngôn cho đến khi cô hết kiên nhẫn, hai hàng chân mày cũng vặn xoắn như lò xo mới chịu bỏ qua.

Ăn xong buổi tối phong vân chưa từng có, mọi người quay lại phòng nghỉ ngơi một chút để dự trữ năng lượng cho màn pháo hoa đặc sắc nhất thế giới vào 12 giờ đêm nay.

Tất nhiên Ngọc Lan không thèm gọi món mousse sô cô la đen gì đó mà Thomas đã đề cập đến.

...

Tám giờ, nắng đã nhạt dần, bầu trời vẫn trong xanh, nhà hát Opera cũng đã lên đèn, đứng từ trên cao nhìn xuống cảnh đẹp ở thành phố cảng càng say đắm lòng người.

Tuy không nhìn rõ chi tiết ở dưới mặt đất nhưng từ cửa sổ phòng ngủ khách sạn, Ngọc Lan có thể thấy cả rừng người chen chúc đi dạo gần khu vực bến tàu Circular trải dài đến tận nhà hát con sò. Phà trên biển tấp nập ra vào bến cảng, ô tô trên đường đã giảm dần nhưng số lượng người đi bộ lại tăng đột biến, hầu như khắp hang cùng ngõ hẻm đều có người dắt tay nhau đi ra hướng cầu cảng Sydney. Cũng không biết người ở đâu mà lại nhiều như vậy?

Ngọc Lan đứng ngây ngốc nhìn một hồi, khi thì nheo mắt quan sát rừng người, khi thì đưa mắt hướng về nhà hát Opera, có khi lại nhìn ngắm mấy chiếc thuyền buồm đang căng gió lướt sóng ra khơi.

Đứng ngắm cảnh một lúc, nãy giờ Nguyên Triệt đi gặp Thomas có công việc riêng cũng đã trở lại. Hắn vào cửa thấy cô gái nhỏ lại đứng ngây người ngắm cảnh thì không khỏi buồn cười. Bên ngoài cảnh có đẹp bao nhiêu thì cũng chỉ bao nhiêu đó nhưng dường như cô ngắm mãi không thấy chán. Hắn bước đến gần, giống như lúc trưa giam cô trong lồng ngực mình một lần nữa. Ngọc Lan đã quen với hành động thân mật của hắn cũng ngoan ngoãn tựa người ra phía sau, không hề chống đối.

Lúc này Ngọc Lan như thấy được gì đó trên trời, vội vỗ nhè nhẹ lên cánh tay màu lúa mạch, miệng a một tiếng: “Có máy bay biểu diễn trên trời kìa anh!”

Nguyên Triệt mãi lo ngắm người trong lòng, khi nghe cô nói mới ngẩng đầu nhìn lên không trung xanh thẫm, nơi đó xuất hiện hai chiếc máy bay nhỏ màu vàng đang trình diễn màn bay lượn rượt đuổi nhau, khói từ đuôi máy bay ngưng tụ thành ‘mây trắng’ trên bầu trời trong veo theo ý đồ của phi công biểu diễn.

Hắn nheo mắt nhìn kĩ một lượt mới nói: “Là máy bay PC-9*”.

(*Pilatus PC-9 là một máy bay huấn luyện cánh quạt đơn, cánh thấp, do Pilatus Aircraft của Thụy Sĩ chế tạo, được sử dụng trong việc huấn luyện phi công của Hoàng gia Úc)

Dĩ nhiên nhào lộn một hồi sẽ có màn phun khói thành hình trái tim, kỹ thuật vụng về xưa lơ xưa lắc nhưng cũng đủ để hớp hồn các cô gái trẻ.

“Wow, anh xem có hình trái tim luôn kìa.” Ngọc Lan rất kích động lay lay cánh tay của Nguyên Triệt đang quàng ở trước người mình.

Nguyên Triệt khẽ ừ một tiếng khuyến khích tâm trạng cho Ngọc Lan, lại để cô ngắm biểu diễn máy bay thêm một chút thì tay bắt đầu không yên nhẹ nhàng di chuyển trên người cô.

Ban đầu Ngọc Lan rất sợ nhột nhưng thân thể đã được huấn luyện trường kỳ riết rồi thành thói quen, hiện tại chỉ quan tâm đến việc xem trình diễn trên không.

Hôm nay cô mặc áo dây rời màu xanh ngọc, váy ngắn màu trắng trên đầu gối có thêu hoa, bên ngoài khoát áo khoát tay lửng màu xanh két. Cả thân người tươi non mơn mởn như hoa cỏ mùa xuân, kết hợp nước hoa trái cây ngọt ngào càng tăng thêm sự quyến rũ tinh tế.

Bàn tay của Nguyên Triệt lần mò đi vào trong áo, nắm lấy một quả đào trong tay tùy ý xoa nắn, ngón tay hư hỏng còn làm một động tác nhỏ khiến áo ngực của Ngọc Lan bị trễ xuống, ngón trỏ và ngón cái không để mất thời gian se nhẹ nụ hoa. Môi cũng hạ xuống liên tục hôn bên má, trên cần cổ mảnh khảnh của cô.

Ngọc Lan há hốc miệng, cái này không phải tính là dã hợp chứ? Ở phía trước có rất đông người, tuy họ không thể thấy được hai người đang làm gì ở trên cao nhưng mà cô vẫn biết xấu hổ mà.

“Anh… đừng ở đây, phía dưới có rất nhiều…” Chữ ‘người’ còn chưa nói xong một bàn tay khác đã lén chui vào mép váy, mấy ngón tay liên tục chà xát lên vùng thánh địa của phụ nữ, hành động gấp gáp khiến cho hơi thở của cô trở nên hỗn loạn. Theo quán tính hai bàn tay cũng chống đẩy lên kính cửa sổ.

Nguyên Triệt không ngừng ép cô vào sát cửa kính, lại bắt cô xoay người nhấc hông nhẹ một cái, bờ mông tròn đã yên vị ngồi trên bục cửa, cả người cô dựa vào trên kính, cơ thể căng thẳng vì sợ không may kính cửa sổ bị sút ra rồi rơi xuống chắc cô cũng theo nó mà mất luôn mạng nhỏ, hơn nữa còn là chết trong lúc đang kích tình.

Nghĩ thôi cũng đủ xấu hổ rồi.

Hành động càn rỡ không vì lời năn nỉ của cô mà ngừng lại, ngược lại càng làm càng hăng say, hắn cười nhẹ nói lời khiến người ta túng quẫn: “Phía dưới có rất nhiều… nước?”