Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 57




Một đêm say rượu loạn tính nhưng nổi loạn không thành còn bị dạy cho một bài học nhớ đời.

Ngọc Lan đứng trong bồn tắm đứng, ngửa đầu nhìn nước ấm phun trào từ vòi hoa sen, lại nhìn xuống thân thể đầy vết tích của cuộc chiến tranh xâm lược tối qua, đau buồn suy nghĩ lung tung về thế thái nhân tình. Đúng là bao giờ cái ác cũng tiên phong áp chế cái thiện mà!

Đang lúc cô đang cảm thán về nhân sinh chưa dứt, đã nghe âm thanh gõ cửa cốc cốc, sau đó truyền đến giọng nói nén giận của người nào đó, “Cho em thêm 3 phút nữa, em không ra là anh vào.”

Cô giật mình, lê thân thể ra khỏi bồn tắm, dùng tốc độ tên lửa nhanh chóng lau khô người rồi mặc áo mới vào. Hôm nay, khí trời lại trở nóng cho nên cô mặc một chiếc đầm hai dây bằng vải jean rất mỏng, ở phía trước ngực còn có một cái túi nhỏ, giống như đang mặc áo yếm của trẻ con vậy.

Mở cửa run rẩy đi ra ngoài phòng ngủ, Ngọc Lan thấy Nguyên Triệt mặc quần áo chỉnh tề, áo sơ mi tay ngắn và quần jean cơ bản như thường lệ, chỉ là hôm nay không mặc áo thun trắng ôm sát người ở bên trong, hai nút đầu tiên từ cổ áo trở xuống cũng không cài khuy, tất nhiên cả người đều tràn ngập sự thu hút nam tính.

Ngọc Lan lo mải mê nhìn hắn, đi ra ngoài vấp phải thảm lót sàn cũng không hay biết. Ngọc Lan nhắm hai mắt lại, nghĩ đến chắc chắn sẽ bị chụp ếch rồi, nào ngờ cô chỉ ngã về phía trước một chút đã có một vòng tay cứng rắn đỡ dưới bụng kềm cô lại. Nguyên Triệt cười khẽ một tiếng, tặng cho cô một ánh mắt mị hoặc: “Xem anh tới mê mẩn như vậy, đường đi cũng không thèm nhìn luôn hửm?”

“Ừ…… xem xem sao lại có người mặt người dạ thú như vậy?” Ngọc Lan nắm chặt cánh tay của hắn, nghiêng đầu hỏi rất nghiêm túc.

“Xem ra em chưa được dạy dỗ đến nơi đến chốn rồi……” Dứt lời liền cúi đầu giả vờ làm động tác muốn hôn cô.

“Em sai rồi, em sai rồi…… tha cho em đi thái tử điện hạ…. pleaseeeee!” Ngọc Lan giơ lên hai lòng bàn tay chặn ở trên mặt Nguyên Triệt, hoảng hồn hoảng vía la lớn.

Nguyên Triệt chỉ tốn một ít sức lực đã có thể cầm lấy hai cổ tay cô tách ra hai bên, lại cúi người xuống nhấc cô lên vai một cách dễ dàng, vừa đi vừa đánh nhẹ trên mông cô vài cái, hùng hổ lao đến giường lớn định ném cô xuống. Ngọc Lan vẫn không ngừng la hét còn đấm vào phía sau lưng của hắn.

Lúc này bà Quyên giống như Chúa cứu thế, đột nhiên gõ vào cửa phòng lớn tiếng gọi: “Anh hai, bé Lan à…. Hai đứa mau xuống dưới nhà ăn sáng rồi tham gia mở quà Noel nè.”

Trong chớp mắt, hai người trong phòng im lặng, tiếng chân của bà Quyên bên ngoài hành lang mỗi lúc một xa.



“Ngừng chiến đi thái tử điện hạ…. xin anh đó!” Ngọc Lan lại giở giọng điệu tội nghiệp năn nỉ lần nữa. Tối qua cô bị xoay mòng mòng đến giờ hai chân cũng còn bủn rủn, mỏi mệt muốn chết rồi đây.

Nguyên Triệt cũng không đặt cô xuống mà cứ vác trên vai, mở cửa ra khỏi phòng, đi xuống dưới tầng trệt. Ngọc Lan bảo hắn mấy lần cũng không được, chỉ có thể lấy tay che mặt, trong lòng thầm nghĩ may là áo đầm của cô hơi dài nếu không cái gì cũng bị thấy hết rồi.

Nguyên Triệt đi xuống hết cầu thang mới nhẹ nhàng đặt Ngọc Lan đứng xuống sàn. Ở bên tai còn nghe hắn thủ thỉ: “Đi được không em?”

Nháy mắt hai má của Ngọc Lan đỏ bừng, tay cũng tự nhiên đặt trên hông hắn nhéo một cái thật mạnh. Nguyên Triệt vội hít vào một hơi thật sâu.

Biết là hắn quan tâm cô nhưng mấy câu hỏi kiểu sắc tình như vậy, thà không hỏi còn tốt hơn.

Hai người nhanh chóng đi đến bàn ăn, tham gia bữa sáng với gia đình Whaley, Ngôn Ngôn cũng đã có mặt từ sớm. Hôm nay là ngày được mở quà Noel cô rất hồi hộp cùng háo hức, dù cho sắp lên chức làm mẹ thì cũng không thể một sớm một chiều bỏ được tính tình cô gái nhỏ yêu thích được người khác tặng quà.

Thật ra, ngày mở quà Noel là vào sáng sớm ngày 25 tháng 12. Nhưng hôm qua mọi người đều bận rộn cho tiệc đính hôn của Nguyên Triệt và Ngọc Lan nên ngày mở quà được dời lại qua ngày hôm sau.

Ngay tại gốc cây Noel cao hơn hai mét rưỡi đặt trong phòng khách, trên mấy tán lá xanh lục rậm rì được gắn đèn bi màu vàng đang chậm rãi chớp tắt, xen kẽ với mấy bóng đèn nho nhỏ còn có muốn hình vạn trạng vật trang trí nhỏ xinh: có thiên thần, người tuyết, cây gậy trắng sọc đỏ xanh, chuông bạc, ngôi sao và thật nhiều trái châu đủ màu có lớn có nhỏ, trên đỉnh cây thông còn gắn một ngôi sao thật lớn màu vàng. Bên dưới gốc cây đặt thật nhiều quà tặng gói to gói nhỏ, mỗi gói quà được tỉ mỉ gói bằng giấy màu khác nhau, có kiểu trang trí hoạt hình, cũng có kiểu chỉ đơn thuần giấy gói một màu duy nhất.

Mọi người ăn sáng bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó Ngọc Lan và Ngôn Ngôn giúp bà Quyên dọn dẹp bàn ăn, rồi hai cô gái liếc mắt nhìn nhau một cái cùng ăn ý chạy vào phòng khách chờ đợi hiệu lệnh mở quà từ nữ chủ nhân của ngôn nhà.

Bà Quyên thấy hai cô bé ra sức mong chờ như vậy bèn phụt cười, cũng để mặc thức ăn thừa trên bếp, bỏ qua bước cất thức ăn thừa vào tủ lạnh. Bà đi ra phía trước, bảo mọi người có thể mở quà.

Như thường lệ, bà Quyên ngồi quỳ trên thảm, lấy từng gói quà có ghi chú tên họ đưa cho chủ nhân của nó. Bà cầm hai gói nhỏ kích thước cỡ như một cái phong bì đưa cho ông Whaley, ông cười hề hề đón lấy nói tiếng cảm ơn vợ, sau đó vui vẻ mở ra xem, đây là quà của hai cậu con trai tặng cho ba mẹ và hai cô gái người Việt. Sau đó lần lượt là Nguyên Triệt được bốn món quà từ ba mẹ, em trai, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn. Ngôn Ngôn và Ngọc Lan cũng tương tự được bốn gói quà đa dạng về kích thước. Bà Quyên được thêm hai món từ chồng và hai cô gái nhỏ.

Trong một lúc ở phòng khách nhà Whaley chỉ có âm thanh sột soạt mở giấy gói quà, sau khi xong việc nhìn qua khắp sàn nhà đều tràn ngập giấy vụn đầy màu sắc.

Ông bà Whaley được hai đứa con trai tặng cho một suất du lịch Châu Âu trong vòng một tháng, thời gian khởi hành do hai ông bà tự chọn lựa. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn cùng nhau tặng ông một thẻ đánh golf gồm 10 suất ở câu lạc bộ đánh golf Hoàng gia Canberra. Ông Whaley thấy món quà này thì híp mắt cười đến hài lòng, đánh golf chính là môn thể thao yêu thích hiện tại của ông.

Bà Quyên được chồng tặng cho một cái máy nhồi bột mới hiệu KitchenAid, ai làm trong ngành bánh đều biết đây là thương hiệu nổi tiếng đáng tin cậy. Hai cô gái thì tặng cho bà một cái giỏ xách màu rượu đỏ hiệu Mimco, là hiệu riêng của Úc và rất được lòng quý bà quý cô ở đất nước này.

Nguyên Triệt được ông bà Whaley tặng một cuốn sách toán học thật dày nhìn có vẻ phức tạp, Thomas tặng hắn một cái thẻ thành viên của một câu lạc bộ cưỡi ngựa nào đó, Ngôn Ngôn thì tặng một suất xem phim tự chọn ở cụm rạp HOYTS dành cho hai người. Còn Ngọc Lan tặng một chai nước hoa nam hiệu Yves Saint Laurent. Nguyên Triệt mở ra hộp giấy, nhìn chất lỏng trong vắt màu lam nhạt, kiểu chai hình chữ nhật có một dải kim loại vắt ngang bên hông còn có ký hiệu hình chữ Y. Hắn xịt nhẹ một phát lên trên cổ tay, đưa lên mũi ngửi một cái, lại đưa mắt nhìn về phía Ngọc Lan. Hắn biết cô mong muốn điều gì. Chữ Y trong bảng chữ cái tiếng anh được đọc là why, ý cô muốn hỏi tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy? Câu hỏi này đã bị lập lại không biết bao nhiêu lần, câu trả lời đều là không biết.

Có đôi khi, ở trong một thế giới rộng lớn, một người yêu thích hoặc đối tốt một người cũng không có lý do gì đặc biệt. Thích chính là thích, đơn giản như vậy thôi.

Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đều được quà tặng như nhau. Ông bà Whaley tặng các cô một thẻ mua sắm trị giá $500 để mua sắm ở David Jones. Đây là một trung tâm mua sắm rất lớn ở Úc, hơn nữa giá cả trong đó cũng khá đắt đỏ. Hai cô nhìn thấy mệnh giá được ghi trên thẻ thì bất chợt nuốt nuốt nước bọt, năm trăm đồng lận đó, có thể mua được vài chiếc áo đầm thật đẹp, túi xách hoặc mỹ phẩm đắt tiền. Nguyên Triệt tặng cho Ngôn Ngôn một cái thẻ mua hàng ở cửa hàng Toy r us, là một cửa hàng lớn chuyên về tất tần tật sản phẩm dành cho em bé, giá trị không thấy ghi trong thẻ.

Quà của Thomas là một hộp rất lớn, Ngôn Ngôn không động đến, chỉ đặt chung với mấy phần quà đã mở ở một bên. Còn Ngọc Lan được Thomas tặng cho một cặp đồng hồ tình nhân, tất nhiên là dành cho cô và Nguyên Triệt.

Ngọc Lan nhìn ngắm gói quà Nguyên Triệt tặng cho cô, len lén nhìn hắn mấy lần mới mím mím môi bắt đầu mở quà. Là một cái hộp nhung nhỏ, cỡ bằng một gang bàn tay. Ban đầu vừa mở giấy gói nhìn sơ qua hộp nhung, cô còn nghĩ bên trong có lẽ là nhẫn hoặc bông tai, dù sao mấy đại gia giàu có trong tiểu thuyết đều nhàm chán như vậy, không tặng thẻ phụ ngân hàng thì chính là tặng trang sức.



Thật ra Ngọc Lan không biết, thẻ ngân hàng của cô chính là thẻ đôi, có nghĩa là cô có quyền hạn sử dụng tất cả tiền mặt gửi trong ngân hàng, chứ không phải như thẻ phụ chỉ có thể giới hạn sử dụng một phần nào đó.

Khi cô mở nắp hộp ra thì ngồi ngẩn người mất vài phút, ở trong hộp là một cái chìa khóa cảm ứng màu đen trên mặt có hai cái nút bạc, phía trên đầu của chìa khóa cảm ứng còn có một cái khoen tròn nhỏ kẹp theo một cái móc gắn chìa khóa có hiệu Hyundai.

Cô giật mình, cầm thử lên xem, có chút không dám tin nhìn Nguyên Triệt.

“Thích không?” Nguyên Triệt luôn quan sát nhất cử nhất động của cô, thấy cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn mình thì không nhanh không chậm hỏi.

Ngọc Lan vẫn không tin nổi, hết nhìn Nguyên Triệt lại nhìn chìa khóa trên tay, cô….. vẫn chưa biết lái xe mà.

Ngôn Ngôn thét chói tai, nghiêng đầu nhìn chằm chằm chìa khóa trên tay bạn thân, kích động nói: “Lan Lan ơi, cậu có xe riêng rồi nha, ráng học lấy bằng lái nhanh lên để chở tớ đi shopping với…..”

Ông và Whaley nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Ngọc Lan thì nhịn không được cười thành tiếng. Ông Whaley giải thích: “Đã mua mấy ngày trước rồi.”

Lúc này Nguyên Triệt bật ra một nụ cười mỉm, cái đồng điếu bên dưới khóe môi bên phải như ẩn như hiện, hắn đứng dậy từ ghế sô pha, một tay đút vào túi quần, hơi hất mặt về phía cửa chính nói: “Quà của em đang chờ em trong ga-ra đó.”

Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nghe xong đều đứng bật dậy, lật đật đi đến kệ giày, hấp tấp xỏ dép vào muốn chạy ra ngoài xem thử.

Nguyên Triệt dùng remote cảm ứng mở cửa ga-ra, bên trong ga-ra rộng rãi ngoài chứa một chiếc xe Van Toyota màu trắng ra, còn có một chiếc Hyundai I30 mới cáo cạnh màu xám bạc, dạng xe hatchbach*, hai cái kính hai bên xếp gọn vào trong thân xe, trầm tĩnh đỗ tại một chỗ chờ đợi chủ nhân của nó.

Hai cô gái vừa nhìn thấy kiểu dáng đã yêu thích không muốn buông tay, chạy đến sờ đông sờ tây, Ngôn Ngôn không tiếc lời khen ngợi: “Dáng đẹp thế này ăn đứt xe Toyota luôn Lan Lan ơi, bạn tớ mới mua chiếc Toyota hatchbach mới nè, nhìn giống như cho ông già chạy vậy đó, không được đẹp như chiếc xe này của cậu đâu.”

Ngọc Lan không rành về xe cộ nhưng chiếc xe Nguyên Triệt chọn cho cô thật ưng ý, kể cả hình dáng cho đến nội thất đều hợp với lòng cô. Hai cô gái ngồi vào trong xe, thảo luận một hồi mới để ý, trong xe không có chỗ tra chìa khóa, vả lại chìa khóa cũng không có chìa sắt như thường lệ, trong một lúc cũng không biết làm thế nào để khởi động được chiếc xe này.

Nguyên Triệt thấy hai cô đã đánh giá và ngắm nhìn đã đủ, mới tiến đến một tay đặt trên nóc xe, khom người xuống bên ghế lái tại chỗ Ngọc Lan đang ngồi, hướng dẫn cô đề máy. Thì ra, chiếc xe này không cần gắn chìa khóa trực tiếp mà chỉ cần mang chìa khóa trong người, để trong túi xách hoặc chỉ cần đặt nó trong xe là có thể khởi động được rồi.

Ngọc Lan theo lời hướng dẫn Nguyên Triệt đạp chân phải trên chân thắng, bấm nút khởi động hình tròn màu đen gần vô lăng bên trái, máy xe lập tức êm ái khởi động, bởi vì trong ga-ra hơi tối nên đèn phía trước tự động bật lên, các loại đèn bên trong xe cũng cũng thi nhau sáng lên, có chút chói mắt, trong phút chốc hai cô gái đều có cảm giác như mình đang ngồi trong phi thuyền không gian vậy.

Ngôn Ngôn chậc chậc mấy cái, nghiêng đầu nói với Ngọc Lan: “Mai mốt có về Việt Nam, nhất định bắt ba tớ mua cho tớ một chiếc xe giống thế này.”

Ngọc Lan chưa có bằng lái cho nên sau khi xem xét và sờ đủ rồi, cũng chỉ có thể tiếc nuối tắt máy xuống xe, đóng cửa ga-ra lại.

……

Những ngày kế tiếp ở trang trại rượu, mỗi một ngày đều nhàn nhã, cuộc sống yên bình dường như đang xa lánh thế gian.



Ngôn Ngôn và Ngọc Lan ngồi trên đình thử rượu cùng với bà Quyên, vừa uống trà, ăn bánh ngọt vừa ngắm cảnh.

Ngôn Ngôn đang ăn một nửa cái bánh cupcake sô cô la, phóng tầm mắt nhìn khắp đồi núi, ở trên này cũng có thể thấy được nhà của ông bạn già Tony ở bên kia đồi. Trong vườn nhà ông, xe hơi ra vào tấp nập, ông cũng có một trang trại rượu nho của riêng mình.

Lấy thìa bạc xúc thêm một muỗng bánh, Ngôn Ngôn vừa ăn vừa ngạc nhiên hỏi bà Quyên: “Bác gái ơi, sao nhà bác Tony cho khách vào tham quan vườn nho, ở đây lại không làm như vậy?”

Bà Quyên đang cầm tách trà hoa văn thời phục hưng, thong thả uống một ngụm mới trả lời: “Lúc trước chúng ta cũng cho khách tham quan, nhưng sau này anh hai không cho làm nữa, nó nói hai bác cực nhọc đủ rồi. Hơn nữa, cũng không muốn nhiều người ra ra vào vào trong nhà nữa, cho nên năm năm trước đã tu sửa nhà lại một lần.”

Cả hai cô gái nghe xong đều gật gù, đúng là đã cực khổ một đời, hiện nay con cái thành đạt thì nên nghỉ ngơi dưỡng già rồi.

Câu chuyện lại chuyển sang đề tài khác, đa phần là bà Quyên hồi tưởng lại thời Nguyên Triệt và Thomas còn bé, mấy mẫu chuyện vụn vặt về hai đứa bé trai một quậy phá nghịch ngợm một ngoan ngoãn đáng yêu kể mãi cũng không hết. Chỉ duy nhất quãng thời gian Nguyên Triệt bị té từ trên cây xuống, đập đầu mất trí nhớ thì bà Quyên không đề cập đến. Đây là vết sẹo trong lòng bà, khoảng thời gian lo sợ hãi hùng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt kia, chính là điều bà không bao giờ muốn nhớ đến nữa.

Ngọc Lan nghe bà Quyên kể chuyện về thời thơ ấu Nguyên Triệt, không tự chủ lộp bộp trong lòng, người bà kể cũng không phải là người bây giờ, đây là bí mật không thể tiết lộ. Dù sao Nguyên Triệt rất hiếu thảo với ông bà Whaley và hết lòng với gia đình này. Ngọc Lan cũng tự nhủ thầm sau này sẽ cố hết sức có thể để hiếu kính và chăm sóc cho ông bà.

“Mẹ ơi….. sao anh ấy lại mang họ Nguyễn vậy ạ?” Ngọc Lan hơi thắc mắc chuyện này, nhưng không có dịp hỏi Nguyên Triệt, mỗi lần hai người ở riêng đều như chìm trong hũ mật làm người ta mất hết phương hướng, muốn hỏi gì cũng đều quên sạch sẽ.

Bà Quyên gật gật đầu rồi từ từ giải thích.

Ba của bà Quyên, tức là ông ngoại của Nguyên Triệt mang họ Nguyễn. Ban đầu ông Whaley muốn cưới bà, ông ngoại không đồng ý vì nói là người Tây không tốt dễ thay lòng đổi dạ. Lúc còn trẻ tính tình của bà Quyên rất ngang bướng, nhất định muốn đi theo ông Whaley, ông ngoại sợ con gái đi đến nơi xa xôi không còn liên lạc được nên lui một bước, cho phép ông Whaley cưới bà Quyên với một điều kiện duy nhất. Khi nào bà Quyên sinh được đứa con đầu lòng thì phải đặt theo họ của ông ngoại. Bởi vì theo người Việt, con cái rất quan trọng với người đàn ông nếu họ chịu nhượng bộ có nghĩa là họ thương yêu con gái ông thật lòng. Ngoài ra, ông ngoại còn một mục đích khác, nếu ông bà Whaley không thể cùng nhau đi hết con đường hôn nhân, thì ít ra bà có thể đem đứa con theo họ của mình về Việt Nam làm lại cuộc đời.

Ngoài dự đoán, ông bà Whaley không những ân ái mấy chục năm mà còn có được hai cậu con trai vừa ngoan vừa giỏi.

Thật ra, một người có thể suy tính thiệt hơn cho một người khác nhiều như vậy, ngoài tấm lòng của người làm cha mẹ ra còn có ai khác nữa.