Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 52




Vài ngày sau, khi Nguyên Triệt khỏi bệnh thì lại đến Ngọc Lan bị bệnh một trận, rất lâu mới khỏi.

Bởi vì ông chú thối tha nào đó đã bệnh còn không biết tiết chế, bày đặt quấn lấy cô không buông nên lây lan virus cho cô mất rồi. Khi Ngọc Lan liên tục bị hắt xì và sổ mũi thì biết ngay mình không xong. Cô ai oán liếc nhìn Nguyên Triệt đang thoải mái nằm đọc sách trên giường lớn tại nhà riêng, còn kẹp cô nằm ở một bên sườn trái của hắn.

Ngọc Lan khụt khịt mũi mấy cái, hơi giận dỗi nhịn không được nói: “Lây bệnh cho người khác, khỏi rồi thì nhàn nhã như vậy đó.”

Nguyên Triệt dĩ nhiên biết rõ ý cô, cười cười hạ thấp giọng cầu hòa đáp: “Xin lỗi em, không phải anh muốn lây bệnh cho em đâu.” Câu trước nghe rất lọt lỗ tai, Ngọc Lan tương đối hưởng thụ lời nói của hắn, ai ngờ hắn lại nói tiếp câu sau khiến cô tức giận đến muốn nhào lên đánh hắn, “Ai bảo anh đang bệnh mà em còn muốn quyến rũ anh làm chi.”

Cô giận quá hóa cười, nói: “Không ngờ tính nhẫn nại của chú lại chỉ có bao nhiêu đó, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần sọt đã làm cho chú hóa thú rồi à?”

“Vậy phải xem là ai mặc mới được…” Nói rồi hắn nheo mắt cười, lại dụ dỗ: “Ngoan, nhắm mắt lại ngủ một chút đi, tối nay đưa em đi ăn mì Nhật chịu không?”

“Tha cho chú đó…” Ngọc Lan cong miệng mỉm cười, lại vói tay lấy tờ khăn giấy trong hộp, chùi chùi mũi một lát rồi bỏ vào giỏ rác nhỏ đặt sẵn kế bên giường, quay lưng lại phía Nguyên Triệt, kéo mền đắp lại toàn thân an tâm mà ngủ.

Giấc ngủ này cứ chập chờn không biết kéo dài được bao lâu, thì cô mơ thấy mình đang ngồi trên bàn gỗ nhỏ, cả nhà cùng nhau ăn cơm và vui vẻ nói chuyện. Hai người ngồi đối diện cô đúng là hai người thân yêu nhất đã lâu không gặp, bà ngoại và mẹ.

Trong cơn mơ, cô không biết hai người đã mất. Cô rất hạnh phúc kể cho hai người biết, cô đã đính hôn với người đàn ông rất tốt. Cô còn vui vẻ nói với mẹ và bà ngoại, Nguyên Triệt rất thương và đối xử với cô trên cả tuyệt vời, bảo hai người đừng lo lắng nữa.

Bà ngoại và mẹ cô nhìn nhau cười, lại đồng thanh nói: “Bé Lan của chúng ta đã có người chăm sóc rất tốt, chúng ta an tâm rồi, nhưng chỉ khi nào tâm của con không còn rối rắm nữa thì chúng ta mới có thể rời khỏi con…”

Ngọc Lan giật mình ngước mắt nhìn hai người cùng đứng lên, rồi cầm tay nhau đi ra khỏi lớp cửa sắt đã tróc sơn của ngôi nhà cũ, cô dường như không thể động đậy chỉ có thể ngồi trên bàn cơm nhìn theo bóng dáng của họ, tuy trên miệng vẫn tươi cười nhưng không hiểu sao nước mắt lại không ngừng chảy xuống…

“Lan à, em dậy đi, mau tỉnh dậy…” Nguyên Triệt lay tỉnh Ngọc Lan dậy, hết hồn không biết tại sao cô ngủ cũng có thể khóc. Một tiếng đồng hồ trước, hắn ôm cô ngủ cũng đâu thấy cô có gì khác lạ.

Khi cô choàng tỉnh mở được hai mắt ra thì cảm thấy cả gương mặt mình đều bị ẩm ướt. Ở một bên Nguyên Triệt vẫn không ngừng hỏi han, muốn biết cô có chỗ nào không được khỏe, hắn luýnh quýnh đến nỗi không kịp suy nghĩ đã vội quơ tay lấy điện thoại đặt trên tủ kế bên giường, định bấm số gọi cho bác sĩ gia đình đến xem bệnh cho cô.

Trong một tích tắc trước khi hắn thực hiện cuộc gọi, cô mới tỉnh hẳn liền xoay người đè bàn tay hắn lại, lắc lắc đầu, nói: “Em không sao, đã lâu không mơ thấy mẹ và bà ngoại, nên có phần xúc động…”

Nguyên Triệt nghe cô nói xong, thở phào một cái, lại nghĩ đến tháng giêng sắp đến, ngoài sinh nhật 21 tuổi của cô còn có đám giỗ lần thứ 5 của Bảo Hà. Thời gian qua thật nhanh, mới đó mà người đã ra đi được năm năm rồi. Nguyên Triệt nhìn thấy vẻ mặt của cô ngoài buồn buồn còn thoáng chút ray rứt, nhịn không được đề nghị: “Em muốn về Việt Nam làm đám giỗ cho mẹ không?”

Ngọc Lan bất động ngồi trên giường, vừa nghe thấy câu hỏi của Nguyên Triệt thì không thể tin nổi nhìn chằm chằm hắn. Dường như mọi suy nghĩ của cô, hay những chuyện xảy ra trong cuộc đời của cô, hắn đều biết rõ, hơn nữa còn nắm quyền sinh sát ở trong lòng bàn tay. Muốn buông bỏ hay nắm chặt đều tùy ý hắn quyết định. Trong một lúc, cô có cảm giác mình giống như con rối mặc cho người khác điều khiển, muốn làm gì cũng không phải do cô định đoạt.

Nhưng Nguyên Triệt đối tốt với cô như vậy, dù hắn có quyết định hết thảy mọi việc thì đã sao, không phải cô vẫn sống rất tốt trong lâu đài tràn ngập sắc hồng mà hắn xây nên cho cô sao?

Ngọc Lan mím môi cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên lần nữa nhìn hắn trả lời: “Đã lâu không đi thăm mộ và làm đám giỗ cho mẹ và bà ngoại, em cảm thấy mình thật bất hiếu.”

Nguyên Triệt ngồi bên cạnh xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Chút bánh trái dâng cúng mỗi năm đó, bà cũng đâu thể nào hưởng được. Cái đó là do người còn sống tưởng nhớ đến người quá cố thôi, chỉ cần em hạnh phúc, anh nghĩ bà ngoại và mẹ em cũng đã rất mãn nguyện rồi. Nhưng nếu em muốn mỗi năm đều về thăm viếng thì cũng không thành vấn đề, anh sẽ sắp xếp đi với em.”

Ngọc Lan không báo trước bất ngờ ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, vừa gật đầu vừa dụi dụi trong lòng ngực ấm áp của người đàn ông của mình, thầm nghĩ lòng kiêu ngạo hay tự ti là cái quái quỷ gì, mặc kệ nó đi. Có lẽ do mẹ cô đã từng cứu giúp nhiều người nên cô được hưởng lây phước đức do bà để lại, mới gặp được người đàn ông lý tưởng như Nguyên Triệt.

Cô sẽ không giống như mấy cô nàng đỏng đảnh trong phim hay tiểu thuyết, muốn chứng tỏ bản thân, muốn lập nghiệp, muốn được ngang hàng với người đàn ông của mình…

Cô nghĩ cũng không thèm nghĩ đến chuyện đó, dù cố gắng thêm mấy chục năm nữa thì thế nào, cô sẽ không bao giờ đuổi kịp Nguyên Triệt.

Hơn nữa, cô cũng không thể sống được cả hai đời, kéo dài hơn 70 năm như hắn. Chỉ có ước mơ nhỏ của riêng mình, cô vẫn nên thực hiện, nhưng là theo sự sắp xếp của hôn phu đáng tin cậy của cô.

Ngọc Lan nghĩ thông suốt rồi, khịt khịt mũi mấy lần mới nũng nịu nói bằng giọng nghẹt mũi của mình: “Chú à, hôn thê của chú đói bụng rồi!”

********

Hơn một tuần nay, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn không được gặp mặt nhau.

Nguyên nhân là do Nguyên Triệt bị cảm nên cô phải đến nhà hắn chăm sóc. Sau khi hắn khỏi bệnh rồi lại đến lượt cô bị bệnh nên phải cách ly với Ngôn Ngôn. Mẹ bầu bé nhỏ mang thai gần ba tháng vẫn ở lại trang trại rượu nhà Whaley, được chăm sóc chu đáo, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cho nên đã qua được giai đoạn mang thai cực nhọc ban đầu, hiện có chút thay đổi tích cực. Dường như Ngôn Ngôn còn có da có thịt hơn lúc hai cô chia tay lần trước.

Khi Ngọc Lan khỏi hẳn bệnh mới dám đến trang trại rượu rước Ngôn Ngôn về nhà, nhưng lại bất ngờ bị cô ấy từ chối. Ngôn Ngôn ngồi trên ghế bọc da, vừa ăn xoài xanh chấm muối ớt vừa chép miệng nói: “Tớ quyết định rồi, phải ở chỗ này tử thủ thôi. Thầy ấy… tớ nói là Thomas đã nói, tớ phải nuôi con cho mập mạp sau đó anh ta mới giúp tớ làm giấy tờ ở lại Úc.”

Sau đó cô quăng miếng xoài đang ăn dở vào trong đĩa sứ trắng, chắp hay tay lại hướng về phía Ngọc Lan rồi lại mở miệng nói: “Lan Lan à, xin lỗi cậu, không phải tớ muốn bỏ rơi cậu đâu. Nhưng mà cậu xem, tớ là bị anh ta ép buộc, cậu cũng muốn tốt cho con của chúng ta có phải hay không?”

Ở trên trán của Ngọc Lan chảy đầy vạch đen, con của Ngôn Ngôn và Thomas, sao lại nói giống như cô có liên quan trong này vậy. Đưa tay đẩy miếng xoài sống đang ăn dở của Ngôn Ngôn sang một bên, cô lấy một miếng khác chấm muối đưa lên miệng nhai một hồi cũng không nói gì, làm cho Ngôn Ngôn cảm thấy cả một trời ân hận đang đè sụp xuống đôi vai của hai mẹ con cô.

Ngọc Lan ăn xong miếng xoài, mới nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Hai tên khốn các người làm ra những chuyện như vậy, bây giờ lại bắt bổn cung đổ vỏ…”

Ngôn Ngôn nghe xong không ngừng sặc muối ớt, uống mấy ngụm nước mới đỡ, sự ân hận mới chớm cũng bay biến, không phục la lớn: “Lan Lan à, không phải tớ cũng đang cho cậu cơ hội dọn đến nhà của anh hai à?”

“Ai cần cơ hội của cậu? Sớm chiều gặp nhau không phải sẽ mau chán hay sao…” Ngọc Lan bĩu môi, vì muối ớt của bác gái làm quá cay nên không nghĩ ngợi cầm ly nước của Ngôn Ngôn uống hơn một nửa.

“Cậu không yêu anh hai hả? Khi yêu rồi, một ngày 24 tiếng gặp còn không đủ, làm gì có chuyện chán hay không chán đây? Không nghe bài ‘Teen vọng cổ’ sao? Xa anh mới ban chiều nhưng sao lòng nghe buồn thiu, lòng nhớ anh nhiều….. đó nghe chưa, thật không hiểu được cậu yêu thế nào nữa!”

Ngọc Lan nghe Ngôn Ngôn liên tục đặt câu hỏi nhưng chỉ im lặng, không trả lời.

Dĩ nhiên là cô yêu Nguyên Triệt. Nhưng tình yêu này kéo dài được bao nhiêu năm thì cô không biết. Cái bóng ma từ cuộc hôn nhân đổ vỡ của ba mẹ quá lớn, làm cho cô cảm thấy dù yêu cũng nên giữ lại cho mình một chút.

Giống như có người từng nói ‘Canh bạc lớn nhất của cuộc đời chính là hôn nhân’, nếu đặt cược sai rồi muốn rút lui có an toàn trở ra hay không cũng là một vấn đề lớn. Cho nên cô đã dự tính, năm sau tốt nghiệp đại học, lên tàu du lịch làm việc hai năm để thử thách cái gọi là tình yêu của cô và Nguyên Triệt. Cô muốn xem xem tình cảm của hai người có đủ lớn để vượt qua chông gai thử thách của cuộc đời hay không.

Không phải cô máu lạnh không nghĩ đến những gì mà Nguyên Triệt đã làm vì cô. Chỉ là cô nghĩ, nếu năm đó mình được an toàn ở lại Đại Ngụy, hạnh phúc được 10 năm hay 20 năm sau đó thì sẽ như thế nào? Hắn là Hoàng đế, liệu hắn có vì một người phụ nữ đã hoa tàn ít bướm mà bãi bỏ tam cung lục viện hay không?

Hơn nữa, hắn kiên quyết đuổi theo đến đây, có phải là vì thứ không có được trong tay mới chính là thứ trân quý nhất?

Ngọc Lan nghĩ, mọi người nói cô quá lạnh nhạt cũng được, nói cô điên khùng cũng được, hay là nói tâm tư của cô quá nặng nề cũng được. Ví dụ về tình yêu thất bại sống động nhất trong cuộc đời này không phải là ba mẹ của cô sao? Ba yêu mẹ đến nỗi bỏ nhà ra đi chỉ để được làm đám cưới với mẹ. Sau đó thì sao? Còn chưa được mười năm đã vứt bỏ gia đình nhỏ của mình để quay về với tình cũ.

Tình yêu là cái quái gì chứ, đâm đầu vào thịt nát xương tan rồi quay đầu lại còn ngẩn ngơ không biết vì sao mình lại bị thương tích đầy mình như thế.

Cô không cần thứ tình yêu do con người tô hồng vẽ vời ra như vậy. Cô chỉ cần một người quan tâm cô, có thể hiểu cô, quan trọng nhất là người đó luôn có thể đi chung một đường với cô cho đến hết đời, như vậy đã đủ rồi. Còn cái tình yêu mà con gái hay mơ ước kia, có hay không cũng không quan trọng nữa.

Ngọc Lan chìm trong suy nghĩ, đến khi giật mình nhìn lại, xoài sống đã không cánh mà bay chỉ còn lại đĩa sứ trắng tinh đặt trên bàn tròn nhỏ và nửa chén nhỏ muối ớt còn sót lại. Cô nhìn thấy Ngôn Ngôn vỗ vỗ cái bụng vẫn còn phẳng lì của cô nàng, còn chắt lưỡi nói: “Không ngờ bây giờ đứa bé này lại chịu ăn như vậy, bác gái đưa lên đến hai trái xoài tượng lớn lận đấy, vậy mà chúng ta cũng ăn hết.”

“Dẹp từ chúng ta trong miệng cậu đi, tớ mới ăn có một miếng thôi mà cậu đã làm hết một đĩa luôn rồi. Hơn nữa, tớ đứng về phe em bé, nói rằng cậu ăn nhiều không phải nó.” Ngọc Lan trừng mắt nhìn Ngôn Ngôn nói.

Sau đó hai cô gái tiếp tục ầm ĩ không ngừng, tranh xem là ai ăn nhiều, đứa bé hay Ngôn Ngôn. Đến một lúc sau bà Quyên nghe thanh âm đại náo trên lầu quá lớn mới lên xem thử, khi nghe hai cô tranh nhau nói thì cười ha ha không ngừng, còn liên tục liếc mắt về bụng của Ngọc Lan, vui đến mở cờ trong bụng nói: “Không sao, không sao, ăn được ngủ được là phúc. Bé Lan à, con cũng thèm ăn chua hở? Mẹ mua rất nhiều xoài sống để trong tủ lạnh, mẹ cũng gọt hai trái cho con nhé.”

Khi Nguyên Triệt và Ngọc Lan trở lại Canberra thì bà Quyên đã bắt cô gọi ông Whaley và bà là ba mẹ. Nguyên Triệt không phản đối, dĩ nhiên cô cũng không tiện có ý kiến gì. Vả lại, cô cũng rất thích ông bà Whaley, hai tiếng ba mẹ này gọi thật thân thiết, giống như một phần nhỏ mơ ước của cô được thành hiện thực. Đó bước đầu tiên cô được công nhận là thành viên của một gia đình hạnh phúc.

Hai má của Ngọc Lan đỏ hồng, sao cô không nhìn ra được bà Quyên đang nghĩ gì chứ. Ngay lập tức theo quán tính lấy tay che bụng, ngại ngùng nhìn bà nói: “Mẹ à, con không có cái kia đâu mẹ đừng nghĩ vậy.”

Gương mặt bà Quyên lập tức ỉu xìu, nhưng rất nhanh lại lên dây cót tinh thần, cười đáp: “Con còn nhỏ mà không cần vội vàng, một mình mẹ cũng không lo được cho một lúc hai đứa bé đâu. Mẹ nói này, để hai năm sau khi em bé của Ngôn Ngôn được hai tuổi thì đến con sinh em bé của con. Lúc đó mẹ có thể giúp con chăm nó. Con nhìn mẹ hay đùa giỡn thế thôi, chứ mẹ nuôi em bé mát tay lắm nha, lúc anh hai mới sáu tháng đã nặng gần 8 kg lận đó. Còn thằng Thomas cỡ tuổi đó thì gần 7 kg…….”

Sau đó, bà Quyên không ngừng kể lại chuyện hồi còn nhỏ của Nguyên Triệt và Thomas, còn hùng hồn đi lấy rất nhiều album cũ để hai cô xem hình, chứng minh những điều bà nói là có thật. Bà còn lén la lén lút nhìn trong hành lang một hồi, mới đóng cửa phòng ngủ của Ngôn Ngôn lại, còn cẩn thận khóa chốt lại. Sau đó hô biến từ trong tạp dề ra một cuốn hình album rất nhỏ, chắc cỡ hình khoảng 8x10cm.

Bà rất thần bí mở cuốn album đó ra cho hai cô xem, ở trong đó toàn là hình được chụp mỗi năm của một bé gái từ 2 đến 4 tuổi, xinh đẹp và đáng yêu đến không nói nên lời. Trong mỗi bức hình, bé gái mặc áo hóa trang công chúa đủ kiểu, có Bạch Tuyết, có Cô bé lọ lem, có Giai nhân và quái vật, kể cả mặc áo dài Việt Nam cũng có….. Mỗi lần hóa thành nhân vật nào cũng đều đội tóc giả giống như hệt như nhân vật đó, nhìn thấy liền yêu muốn chết được. Ngôn Ngôn há hốc miệng, nhìn một hồi sao cũng thấy rất giống một người, chính là ba của baby của cô.

“Bé gái này không phải là em gái của thầy Thomas đó chứ bác gái?” Thật ra lúc buộc miệng nói ra câu này cô rất sợ làm bác gái đau lòng, cô nghĩ đến không lẽ bác gái có một cặp song sinh nam nữ, chỉ là đứa bé gái kia đã bất hạnh đi rồi…

Ngoài dự đoán bà Quyên cười đến chảy nước mắt, còn không ngừng vỗ vỗ vai Ngôn Ngôn nói: “Ngôn Ngôn à đúng là con thích Thomas đến vậy, chỉ liếc qua thì biết đây là hình hồi nhỏ của nó rồi.”

Ngôn Ngôn và Ngọc Lan nghe bà Quyên nói xong thì đứng hình gần năm phút, sau đó mới phụt một cái, lăn ra thảm mềm trên sàn cười ngặt nghẽo. Ông trời ơi, có ai cứu các cô không? Mỗi lần muốn ngừng cười, ánh mắt lại vô ý nhìn đến trên người ‘bé gái Thomas’ đáng yêu đáng làm dáng trong hình thì lại muốn há miệng cười tiếp. Ngôn Ngôn cười đến đau cả bụng, lại sợ ảnh hưởng đến em bé, nên đưa tay đóng lại cuốn hình, lại cười thêm một tràng nữa mới quẹt nước mắt rồi từ từ mới nín lại được.

Ai có thể ngờ được, một thầy giáo có nụ cười như ánh nắng, phong độ anh tuấn, lưng dài vai rộng như người mẫu như vậy lại có những thước hình giả làm công chúa đáng cưng đến thế này. Cái này, Ngôn Ngôn đảo mắt một cái, nếu có thể xin bác gái một tấm, như vậy có thể xem như nắm được điểm yếu của anh hay không đây?

Hai mắt của Ngôn Ngôn tỏa sáng nhìn cuốn album cũ trên sàn, Ngọc Lan thấy ánh nhìn như hùm như sói của cô, ở trong lòng yên lặng mặc niệm giùm cho Thomas.