Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 22




Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người không hẹn mà gặp cùng nhau ngủ nướng lấy sức. Hôm nay họ sẽ đi ngược trở lại thành phố Melbourne, mua sắm và đi dạo nửa ngày, đến trưa khoảng hai giờ ba mươi phút thì đến sân vận động Melbourne Cricket Ground để xem trận chung kết AFL.

Ngọc Lan bởi vì men rượu tối hôm trước nên ngủ một giấc rất ngon, đến khoảng năm giờ thì bị tiếng động nhỏ bên ngoài đánh thức. Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, bước xuống giường, xem qua trong gương thấy mình vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ có tóc hơi rối loạn một chút nên cô cầm lược chải vài cái, cột lại đuôi tóc cho gọn gàng rồi nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài phòng khách.

Cô thấy Nguyên Triệt mặc áo thể thao hai màu xanh trắng, đang ngồi trên ghế sô pha mang giày chạy bộ vào. Hắn thấy cô đi ra thì ngẩng đầu lên nhìn, sau đó mỉm cười hỏi cô ngủ có ngon không.

Cô vừa gật đầu vừa đi đến gần hắn, ngồi trên tay vịn của ghế, giả vờ giả vịt hỏi: “Anh ngày nào cũng rèn luyện thân thể à?”

“Ừ, em cũng nên luyện tập một chút đi. Anh thấy em ốm lắm đấy, gió thổi cũng có thể bay”.

Nói đoạn hắn đứng lên, làm cho Ngọc Lan đang làm bộ dáng chun mũi bên cạnh cũng cảm thấy mình nhỏ bé hẳn. Hắn cao một mét chín còn cô chỉ có một mét sáu, cách nhau ba mươi xăng-ti-mét lận đấy. Nhìn hai cái chân dài miên man đến như vậy, đừng nói là cô, kể cả người mẫu nhìn thấy cũng phải phát hờn mà.

Nguyên Triệt thấy cô trên trên dưới dưới đánh giá thân thể mình không chớp mắt. Hắn hài lòng cười, rồi cuối xuống hôn nhẹ trên trán cô một cái, còn rất ái muội nói: “Đừng nhìn dưới chân anh như vậy, anh sẽ ngại ngùng. Đợi thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, tất cả sẽ là của em được không”.

Ngọc Lan nghe xong trợn mắt, tỉnh táo trở lại, chắt lưỡi nói đông nói tây: “Chú à, mọi người đều bị dáng vẻ đạo mạo của chú gạt rồi”.

Nguyên Triệt cười trầm thấp tiện tay véo má của cô, rồi đi đến tủ bếp lấy ra máy nướng bánh mì bỏ hai miếng bánh vào, bật công tắc. Xong việc hắn quay lại nói với cô: “Em ăn một ít bánh mì trước đi, đợi mọi người ngủ dậy rồi chúng ta trở về Melbourne ăn sáng”.

“Anh mau đi chạy bộ đi, em ăn xong sẽ tắm rửa một chút, sau đó còn muốn đi xem mặt trời mọc”. Cô vừa nói vừa nhìn ra ngoài, trời vẫn còn rất tối, chỉ có một ít ánh đèn đường le lói hắt vào trên kính của cửa ra vào ban công.

Nguyên Triệt đồng ý, còn không quên nói hắn rất mau sẽ trở lại.

Ngọc Lan ăn nhanh hai lát bánh mì nướng trét mứt dâu, rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau khi hoàn tất mới thay một chiếc áo trễ vai màu trắng có hình ngôi sao đen nho nhỏ xung quanh, bên dưới mặc quần sọt jean. Cô nhìn trong gương thấy mình mặt mày hồng hào, đầu mày cuối mắt đều mang theo ý cười, cái vẻ sống dở chết dở lúc trước giống như bọt xà phòng trong bồn tắm, thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích.

Mọi người vì ngày hôm qua ngồi xe quá lâu, hôm qua lại uống chút rượu nên cũng hơi mệt mỏi cũng không thiết tha gì đi ngắm mặt trời mọc. Chỉ là Nguyên Triệt muốn chiều theo cô nên nhanh chóng trở lại, hai người tay trong tay đi bộ gần mười phút thì đến được phía bờ biển gần khu vực ở trọ.

Ngọc Lan đứng tựa theo lan can bên đường mòn, ngắm nhìn mặt biển trong xanh phía xa kia. Từng đợt gió biển lạnh lẽo thổi vào trên mặt trên quần áo làm cô hơi run rẩy một chút. Nguyên Triệt cởi áo khoát thể thao, để cho cô mặc vào còn cẩn thận khóa lại dây kéo. Cô nhìn theo cánh tay của hắn thấy đồng hồ hiện số năm giờ bốn mươi lăm, lại thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo thun trắng phong phanh bên trong nhịn không được quan tâm: “Anh không lạnh à?”

Hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó hành động thay lời nói, ôm cô từ phía sau như vậy sẽ không lạnh nữa. Mặc dù hắn có thể vận động khí lưu trong cơ thể để làm ấm người nhưng hắn không làm như vậy.



Hai người đứng ở bên lan can nhìn ra biển đón nhận những tia nắng đầu tiên của một ngày mới. Mặt trời màu đỏ vừa nhú lên từ mặt biển xanh thẫm, phía trên còn có bầu trời đang dần trong xanh, mây trắng lơ đãng bay qua, hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh yên bình huyễn hoặc, mê đắm lòng người.

Chuyện không vui, những chờ đợi mỏi mòn khi xưa giống như ánh hoàng hôn ngày hôm trước, tất cả đều đã qua.

Bây giờ cái chờ đợi bọn họ là cuộc sống mới giống như ánh dương vừa ló dạng, tràn đầy sức sống.

Nguyên Triệt ôm cô trong lòng càng thêm chặt, lại không thể kềm chế cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô một cái.

Ngay tại thời khắc này, mặt trời đã hoàn toàn mọc lên ở phía trời đông.

********************

Sau khi trả phòng, đoàn người cùng nhau leo lên xe đi đến khu phố người Hoa tại thành phố Melbourne để ăn sáng. Hôm nay bác gái muốn ăn điểm tâm kiểu Hoa, người Úc gọi là yumcha, ở Mỹ dường như gọi là dimsim tức điểm sấm.

Nguyên Triệt tìm kiếm bãi đậu xe không xa với khu China Town, đi bộ khoảng một phút là đến đường chính Little Bourke. Cả một con đường đều là nhà hàng lớn, quán ăn nhỏ san sát nhau, bán đủ loại thức ăn nhưng nhiều nhất vẫn là ẩm thực Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản. Thỉnh thoảng họ cũng có thể thấy được một trung tâm mua sắm phức hợp trên con đường này. Mọi người cùng nhau đi trên lề đường nhỏ, lâu lâu cũng phải tránh trái tránh phải với những nhân viên đẩy xe giao thực phẩm, nước uống cho nhà hàng.

Sau đó, mọi người thấy bên kia đường, có một dòng người rồng rắn đứng xếp hàng trước một cửa hàng điểm tâm lâu năm. Bác gái dựa theo kinh nghiệm sống, có người xếp hàng tức là có thức ăn ngon, nên hăm hở muốn qua bên kia cùng đứng đợi. Nhưng lại bị hai đứa con trai kiên quyết phản đối. Hàng người chờ đợi dài như vậy, đến một tiếng sau cũng chưa chắc tới lượt mình vào ăn. Cho nên bọn họ lại chọn một nhà hàng khác vắng người hơn, thức ăn cũng rất phong phú đa dạng đủ chủng loại như bánh xếp, há cảo, xíu mại, rong biển cuộn tôm chiên, bánh cuốn tôm, bánh củ cải, càng cua bách hoa… Thức ăn còn rất vừa miệng.

Ăn sáng uống trà xong, mọi người lại đi bộ vòng vèo mười phút thì ra đến trạm xe lửa trung tâm thành phố Melbourne. Ngọc Lan, Ngôn Ngôn và bác gái cùng nhau chụp hình trước cổng vào nhà ga Flinders Street Station, rồi lại chụp lại kiến trúc nhà thờ đồ sộ và những tòa lâu đài cổ xưa ở gần đó. Nơi này, dọc theo lề đường còn có rất nhiều xe ngựa kéo màu đen chuyên phục vụ cho du khách đến tham quan thành phố Melbourne. Cả nhóm vừa đi vừa ngắm cảnh, lại chạy ra chạy vào tiệm bán đồ lưu niệm.

Ở những cửa hàng nho nhỏ thế này, các cô mới có thể tìm thấy những món đồ có liên quan đến nước Úc, giống như đồng hồ để bàn có hình bản đồ nước Úc, hoặc hình chuột túi, gấu koala. Lại có những món đồ buồn cười, giống như là ly nhỏ để uống rượu mạnh, bề ngoài miêu tả nửa thân trên có đồi núi chập chùng của người phụ nữ, được mặc bikini có hình lá cờ nước Úc. Ngôn Ngôn vừa thấy đã kéo Ngọc Lan đến xem, còn không ngừng cười nói sẽ mua cặp ly này tặng cho cha già yêu dấu của cô nàng. Ngọc Lan cũng mua một cái đồng hồ để bàn hình bản đồ nước Úc, muốn sau này đem về tặng ba mình.

Kế tiếp là tiết mục mua sắm của nhóm chị em phụ nữ, mấy người đàn ông thì kiếm một quán café ngồi uống nước. Trước khi bọn họ rời đi, Nguyên Triệt nhẹ nhàng kéo Ngọc Lan sang một nơi vắng người, lại mở ví da lấy thẻ ngân hàng đưa cho cô, khéo léo nói: “Anh không có ý gì, chỉ là trước giờ chưa tặng em cái gì cũng không biết em yêu thích thứ gì, lần này em đi nhìn trúng cái gì thì coi như anh tặng em, được không?”

Ngọc Lan nhìn thẻ ngân hàng màu bạc có ghi dòng chữ ngân hàng quân đội, in hình người lính cầm súng mờ mờ trên thẻ, trong lòng không biết tư vị gì, có chút vui vẻ cũng có chút tự ái. Thấy cô cúi đầu im lặng, hắn lại từ tốn nói: “Anh có mục đích đấy, sắp đến sinh nhật anh, em cũng phải mua quà cho anh mới được”.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn đang cười nói. Sau đó lại suy nghĩ đến kiếp trước cũng chưa từng ăn mừng sinh nhật của hắn trong lòng cảm thấy chút áy náy. Cho nên cô cười cười nhận lấy thẻ bạc, giả mù sa mưa nói: “Anh đưa em thẻ không sợ em cà nát nó hay sao?”

“Em xài hết càng tốt, tới lúc đó anh nghèo rồi, em phải chịu trách nhiệm nuôi anh suốt đời đó”. Nguyên Triệt vui vẻ hùa theo.

Trước khi bị Ngôn Ngôn phấn khích kéo đi, Ngọc Lan chỉ kịp trêu chọc nói: “Nếu anh chịu theo em về Việt Nam, thì chạy xe ôm cũng có thu nhập đấy”.

********************

Đi đến đi lui cũng đã đến gần một giờ, nhóm phụ nữ thu hoạch không ít. Ba người đàn ông thấy họ tay xách nách mang lỉnh kỉnh thật nhiều túi nhựa, túi giấy, bọc to bọc nhỏ thì kinh hồn tán đảm. Nguyên Triệt tiến đến giúp Ngọc Lan cầm bốn túi giấy có lớn có nhỏ, nhìn qua có đến ba túi là nhãn hiệu giành cho nam sử dụng. Ngọc Lan đưa cho hắn cầm rồi mới than thở nói lâu rồi không đi mua sắm, nhìn nhiều quần áo hàng hóa muốn hoa cả mắt. Hắn nghe cô càu nhàu xong mới đưa qua chai nước suối của mình đang uống còn dang dở trên bàn, cô cũng không ngại ngùng lập tức uống hết. Lại nhìn qua bên cạnh, ông Whaley cũng giúp bác gái xách giỏ, còn thầy giáo cũng rất ga lăng giúp Ngôn Ngôn mang vài túi giấy.

Cả bọn lại cuốc bộ trở về bãi đậu xe, chạy đến khách sạn Pullman Melbourne on the Park gần sân vận động Melbourne Cricket Ground. Nguyên Triệt đỗ xe xong rồi mọi người lại lục tục kéo va ly vào khách sạn. Pullman vốn là chuỗi khách sạn để nghỉ ngơi rất có tiếng, hầu hết đều trang trí phong cách Châu Âu cổ điển. Sàn nhà lót thảm đỏ có hoa văn màu vàng, trên trần treo đèn chùm pha lê gọng vàng thật to lấp la lấp lánh bên trên khu vực đặt sô pha ở chính sảnh. Quầy tiếp tân ở đây rất dài được làm bằng gỗ, chính diện có một bàn tròn đặt một chậu hoa tươi rất lớn. Gần đó lại có một cầu thang gỗ uốn lượn lên tầng trên, được lót thảm đỏ sẫm theo phong cách hoàng gia.

Nguyên Triệt từ quầy tiếp tân lấy được ba thẻ điện tử của ba phòng superior king suite. Do khách đặt quá đông nên phòng ở cũng không liền kề nhau mà chỉ có hai phòng kề bên, một phòng khác lại nằm ở cuối dãy hành lang. Cho nên, bon họ lại phân chia cho hai cô gái ở kế phòng của ông bà Whaley, còn hai cậu con trai ở phòng cách xa một chút. Mọi người đều không có dị nghị.

Cả nhóm được nhân viên lễ tân chỉ dẫn đến tận cửa phòng lại đem hành lý vào từng phòng cho từng người rồi anh chàng lễ tân trẻ tuổi vui vẻ nói lời chúc nghỉ ngơi thoải mái mới đi trở ra, cũng không cần phải cho tiền lì xì gì cả. Không phải là bọn họ keo kiệt, chỉ là người Úc cũng không có thói quen cho tiền boa như người Mỹ.

Mọi người về phòng mình thay quần áo, rồi mới tập trung trở lại phòng ông bà Whaley để cũng nhau đi đến sân vận động MCG.



Hai cô gái vào căn phòng thấy bên trong trang trí tông màu tối, có bàn ghế sô pha cùng ti vi treo tường, bên cạnh ti vi lại có cửa mở vào phòng ngủ. Có môt chiếc giường rất lớn được trải ra giường trắng tinh tươm đặt bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài sân vận động MCG, đối diện giường ngủ cũng có ti vi LCD để trên kệ gỗ. Ngoài ra trong phòng ngủ cũng có một chiếc ghế bành và tủ âm tường để quần áo.

Phòng tắm cũng rất lớn thông với phòng ngủ, có hai bồn rửa tay, bồn tắm đứng và bồn nằm được ngăn cách bởi hai bức tường tủy tinh cao từ trần nhà đến sàn đá hoa cương bóng loáng.

Hai cô gái vào phòng lập tức thay quần áo. Hai người đều được bà Whaley báo trước, đều mặc áo thun màu vàng hoặc xen lẫn hai lẫn hai màu đen vàng, là màu sắc tiêu biểu cho những con hổ uy dũng của đội Richmond.

Xong việc, hai cô gái mới đi qua phòng của ông bà Whaley tụ họp.

***************

Sân vận động MCG từ lúc một giờ rưỡi chiều, bên ngoài đã đông nghìn nghịt khách.

Ngọc Lan có thể thấy rất nhiều người cầm bảng giấy viết hai chữ “Cần Vé” nguệch ngoạc lên trên đó, cầu một cơ hội cuối cùng để vào được sân bóng xem trận chung kết mơ ước này.

Sau khi xếp thành một hàng nối tiếp với đoàn người dài dằng dặc chờ đợi soát vé vào cổng, cả nhóm mới tiến vào được bên trong sân, lại được ông Whaley hăng hái dẫn mọi người lên hàng ghế dành cho thành viên giữ thẻ vàng của câu lạc bộ bóng bầu dục nước Úc.

Khán đài được xây theo hình oval rất lớn, sức chứa lên đến một trăm ngàn người, nhưng tiếc là dù nó có rộng lớn thế nào cũng không thể nào chứa đựng nổi tình yêu và lòng hâm mộ của dân chúng đối với môn thể thao vua của đất nước chuột túi này.

Khi cả nhóm ổn định xong thì thấy hai vợ chồng bác Tony đi đến, cả đám chào hỏi qua hai người họ rồi hai người ngồi xuống kế bên ông Whaley. Tiếp đó là Thomas, Ngôn Ngôn, Ngọc Lan rồi đến Nguyên Triệt ngồi ngoài cùng.

Ở trên màn hình gần đó, không ngừng đăng tải tin tức về hai đội Richmond và Adelaide Crows, tin tức người hâm mộ, lại đăng tải số lượng người hôm nay tham gia theo dõi trực tiếp trận đấu. Số lượng lúc này đã vượt qua một trăm ngàn, là 100,021 người.

Âm thanh náo nhiệt, tiếng bình luận viên nói chuyện với chuyên gia cả tiếng khán giả la hét nhất thời loạn thành một đoàn không thể kiểm soát được. Nhưng mà Ngọc Lan không cảm thấy chán ghét, cô bị sự náo nhiệt cuốn hút lấy, lại thấy bản thân mình cũng thật hưng phấn giống như cô cũng đã là một thành viên điên cuồng ủng hộ Tigers vậy. Cô bắt đầu háo hức tiếp tục đánh giá xung quanh.

Cả một nửa khán đài bên này tràn ngập hai sắc màu đen vàng, nhìn qua có cảm giác thật chói mắt, lại cảm thấy chút tin mừng đã được báo trước. Ở bên khán đài đối diện, đám người cổ động cho đội Adelaide mặc áo xen kẽ ba màu xanh đen, đỏ, vàng. Có người còn đội cả nón len và đeo khăn quàng cổ ba màu như vậy nữa.

Cô nhìn họ như vậy bất giác phụt cười.

Giống như ở Việt Nam mọi người cuồng nhiệt với bóng đá vậy.

Mỗi quốc gia đều có những nét văn hóa khác nhau, yêu thích thể thao khác nhau, nhưng mà chính vì những các khác biệt thế này mới tạo được một điểm thú vị rất riêng của nó.

Nguyên Triệt giải thích một chút về thể lệ cũng như quy tắc của môn bóng bầu dục với Ngọc Lan, nhưng mà cô đối với thể thao không có mấy hứng thú. Cho nên chỉ lờ mờ hiểu được, trong bóng bầu dục mỗi đội có ba khung thành liền kề. Một cầu thủ đứng trong sân nếu đá trái bóng vào khung thành lớn nhất ở giữa hai cột sắt thì được sáu điểm, còn đá vào khung thành nhỏ hai bên khung thành lớn, thì được tính một điểm. Đến khi kết thúc bốn hiệp, mỗi hiệp kéo dài hai mươi phút, ai có số điểm lớn hơn thì đội đó thắng.

Lúc hai giờ ba mươi phút, trận đấu chính thức bắt đầu. Mười tám cầu thủ của mỗi đội đều lần lượt đi ra sân, chào đón họ là từng tràng pháo tay giống như pháo nổ, vang dội không ngừng muốn lấn át cả tiếng người dẫn chương trình của ngày hôm nay.

Tiếng còi của trọng tài văng vẳng vang lên trong không khí náo nhiệt, cả sân vận động bắt đầu bùng nổ, theo dõi trận đấu cuối của mùa giải AFL năm 2017.

Hiệp đầu tiên Adelaide Crows dẫn trước, ông Whaley vẻ mặt hơi buồn cùng ông Tony tranh luận về trận đấu. Thầy Thomas bình thường rất lịch lãm cũng nhìn ra được hơi thất vọng, kể cả Nguyên Triệt sắc mặt cũng không khá mấy. Hai người đàn ông hơi thở ra, ăn ý cùng nhau đứng dậy muốn đi mua nước uống. Bác Tony cũng đi cùng họ.

Khoảng mười phút đồng hồ, khi cô và Ngôn Ngôn đang nói chuyện, thì thấy ba người tay xách nách mang trở lại khán đài. Trong tay thầy Thomas là khay giấy đựng bốn cốc bia lạnh, còn tay kia cầm hai chai nước ngọt coca. Nguyên Triệt bên này hai tay mỗi bên cầm một khay giấy lớn đựng khoai tây chiên, gà không xương chiên giòn và khoảng vài cục xíu mại chiên kiểu Tây. Bác Tony thì cầm hai ly rượu vang trắng cho hai quý bà. Sau khi phân phát cho mọi người xong, Thomas và Nguyên Triệt ngồi trở về chỗ của mình thì hiệp hai đã bắt đầu.

Ngọc Lan uống một ngụm nước ngọt, rồi vui vẻ ăn khoai tây chiên hắn đưa đến. Cô thấy hắn uống một ngụm bia, bắt đầu chăm chú xem trận tiếp theo. Lại nghĩ đến từ lúc sáng đến trưa mọi người chỉ có điểm tâm bỏ bụng, nên theo bản năng cầm một cọng khoai tây chiên đưa lên miệng hắn. Hắn quay đầu nhìn cô, vui vẻ há miệng ăn vào thức ăn cô đưa đến. Sau đó thấy cô đang ăn xíu mại chiên, hắn rất tự nhiên bảo cô hắn cũng muốn ăn.



Ngọc Lan ngay lập tức đưa khay thức ăn đến cho hắn chọn.

Nguyên Triệt không lấy, chỉ nhướng mày nhìn cô một cái.

Cô đang ăn ngon thấy hắn như vậy đều muốn mắc nghẹn, không nhịn được nói: “Không ăn, em ăn hết ráng chịu”.

Nói xong còn cắn một miếng xíu mại, khiêu khích nhìn hắn.

Nguyên Triệt nhìn mẩu thức ăn còn sót lại trên tay cô, không do dự kéo cánh tay cô qua để lên miệng mình ăn vào, còn nhẹ cắn vào đầu ngón tay của cô.

Ngọc Lan giống như bị điện giật, hơi giật mình, theo quán tính nhìn qua mọi người, may mà ai cũng chăm chú theo dõi trận đấu, cũng không có ai để ý phía bên này.

Cô thở phào một cái.

Lúc quay lại hướng Nguyên Triệt, đã thấy hắn chống khủy tay trên thành ghế, tay chống cằm rất vô lại nhìn cô. Cô tức giận nhéo thật mạnh trên hông hắn.

Bỗng nhiên không khí vỡ òa thật lớn, thì ra đội Tigers cuối cùng đã vượt lên dẫn trước. Mọi người trên khán đài bên này không ai bảo ai cùng nhau đứng lên vỗ tay cỗ vũ, hét lớn. Lại có tiếng nhạc mừng chiến thắng từ loa phát thanh vang lên. Ngọc Lan còn thấy được mấy cô gái trong đội cổ vũ của Tigers đang nhảy múa ăn mừng cho đội của họ.

Cô thấy Nguyên Triệt đột nhiên đứng bật dậy khi nãy đã muốn hết hồn, cứ nghĩ mình làm hắn đau đến nhảy dựng lên. Vài giây sau cô mới biết thì ra là đội Richmond ghi bàn, lại thấy lần đầu tiên hắn phấn khích đến vậy nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút. Hắn cao lớn oai phong mặc áo sát tay màu vàng, có một sọc đen chéo từ vai xuống bụng, giống y như áo của một cầu thủ Tigers vậy. Nếu hắn đi ngoài đường, có khi người ta lại nghĩ hắn cũng là một cầu thủ tiếng tăm đấy.

Hiệp hai này Tigers lại dẫn trước Adelaide Crows chín điểm.

Ở giữa hiệp hai và ba, các cầu thủ được nghỉ ngơi hai mươi phút. Khán giả lúc này cũng lục tục kéo nhau mua nước uống và thức ăn. Mấy người đàn ông bên này cũng không ngoại lệ cùng nhau đi mua mỗi người hai ly bia lớn để ăn mừng.

Sau đó, Tigers thừa thắng xông lên liên tục dẫn trước, đến hiệp cuối cùng đã muốn là người chiến thắng.

Đến khi tiếng còi thông báo hiệp cuối cũng kết thúc, cả sân vận động mới bùng nổ, có người không tin nổi là đội của những con cọp Richmond đã chiến thắng sau mấy chục năm chờ đợi nữa. Những cổ động viên nơi này, họ khóc, họ cười theo chiến thắng của đội nhà, tất cả đều làm nên một trận chung kết đáng nhớ trong một năm này. Kể cả ông Whaley bình thường rất đĩnh đạc, cũng vì chiến thắng quá sức tưởng tượng này mà cười đến rớt cả nước mắt.

Nguyên Triệt và Thomas vui mừng hưng phấn cùng đập tay nhau một phát. Sau đó ôm người kế bên hôn lấy hôn để. Ngọc Lan đỏ mặt ở trong vòng ôm của bạn trai, vẫn không quên nhìn qua bên cạnh, thấy Ngôn Ngôn giống như bị sét đánh trúng, sau đó bẽn lẽn, luống ca luống cuống vì bị thầy Thomas ôm hôn lên hai má của cô nàng.