Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 11




Cả thân người Ngọc Lan cứng đơ áp sát ở trên người của Nguyên Triệt, môi lưỡi vì bị người ta ngăn chặn hôn mút không ngừng, bên trong cơ thể không đủ dưỡng khí cho nên hai tay quờ quạng một chút. Nguyên Triệt hơi buông môi cô ra, nhưng vẫn giữ bàn tay ở sau ót của cô không cho trốn chạy.

Sau đó hắn mới thì thầm trêu đùa cô: “Sao lúc nào hôn em cũng không chịu thở hết vậy?”

Cô không chịu thua quắc mắc nói: “Sao mỗi lần chú hôn đều không báo trước vậy?”

Hắn im lặng một lúc rồi lại vô liêm sỉ nói: “Bây giờ anh hôn lần nữa em phải thở đấy, đừng làm anh phải ngắt ngang nữa sẽ bị tụt cảm xúc biết không”.

“Chú thật biến th……… ưm ưm”.

Môi của hắn có độ dày vừa phải ấm áp hơi ngông cuồng mở đường dẫn lối, lưỡi nóng cũng ngang tàng cạy mở răng môi của cô gái nhỏ rồi hoành hành bá đạo ở bên trong khoang miệng. Sau khi dùng lưỡi dò xét quét vài vòng bên trong động ẩm ướt của cô thì mới bắt đầu dây dưa cùng lưỡi nhỏ mềm mại. Mới đầu chỉ là đụng chạm nhè nhẹ, sau khi đợi đối phương chầm chậm đáp lại thì bắt đầu quấn lấy lưỡi nhỏ còn dùng cánh môi mạnh nhẹ xen kẽ mút lấy ngon ngọt của cô gái nhỏ. Hắn kiên nhẫn lập lại động tác hôn môi nút lưỡi kiểu Pháp này rất nhiều lần để cô dần dần sa ngã trong đó không còn khả năng chống cự lại nữa.

Bàn tay của hắn theo quán tính từ trên eo nhỏ bắt đầu vuốt ve đi xuống dưới. Khi chạm đến hai mông tròn trịa của cô thì tự giác nặng nhẹ xoa bóp làm cho cô gái nhỏ nằm trên người hắn run rẩy một chút.

Cô dùng sức há miệng cắn mạnh một cái lên môi dưới của hắn.

Hắn từ trong khoái cảm nhục dục tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy ánh mắt long lanh hơi nước của cô đang lên án hắn. Hắn hơi giật mình buông lỏng hai tay để cô có thể ngồi trở lại trên sàn nhà. Sau đó cũng bật dậy, nắm lấy tay nhỏ của cô có chút gấp rút nói: “Xin lỗi em, anh không cố ý, anh làm cho em sợ sao?”

Ngọc Lan mím môi không trả lời hắn.

Nguyên Triệt thấy cô như vậy trong lòng lại gấp gáp hơn, hắn biết không nên làm cho cô cảm thấy mọi việc tiến triển quá nhanh. Như vậy sẽ không mang lại cho cô cảm giác yên tâm. Hắn suy nghĩ một lúc mới nhẹ nhàng hỏi:

“Em có cảm giác với anh hay không? Nếu có, em cho anh cơ hội ở bên em được không? Anh hứa không làm gì hết chỉ là ở bên cạnh chăm sóc cho em. Cho đến khi em đưa ra quyết định được không?”

Cô im lặng một lúc thì nghiêm túc hỏi hắn: “Chú thích tôi ở điểm nào?”

Hắn thở phào, cười thầm ở trong lòng, cô gái nhỏ này luôn thích hỏi một câu như vậy. Hắn giả vờ trầm ngâm một lúc rồi mở miệng đáp: “Không biết, lúc mới gặp thì thấy em rất đặc biệt, sau đó thì thích”.

Cảm giác này đối với Ngọc Lan mà nói, dường như đã từng trải qua. Mỗi chữ mỗi câu đều giống như đã sắp đặt sẵn từ trước tua đi tua lại ở trong đầu. Cô chợt nhớ đến có một giáo sư người Úc nói với cô, cuộc đời mỗi người đều có ít nhất một lần như vậy. Người Pháp gọi đây là Deja Vu nghĩa là ở hiện tại thấy được hoàn cảnh gì đó mà dường như đã từng thấy qua rồi, nhưng thật sự là chuyện đó chưa xảy ra bao giờ. Cảm giác này thật sự có chút huyền bí khó giải thích.

Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, cố gắng tìm kiếm ý tứ dối gian nào đó từ trong ánh mắt của người đối diện. Nhưng mà cái cô nhìn thấy không có gì khác hơn là nhu tình mật ý muốn nhấn chìm cô trong đó.

Cô hít vào một hơi cũng không có đưa ra câu trả lời mà chỉ bâng quơ nói: “Khuya rồi, chú ngủ đi”. Nói đoạn cô đứng lên mang lại dép đi trong nhà xoay người dứt khoát rời đi.

**************

Một ngày bình thường ở Úc, đặc biệt là cuối tuần không gian rất yên tĩnh không hề nghe được tiếng còi xe đinh tai nhức óc như khi ở Việt Nam.

Ngọc Lan ngủ được một giấc thật ngon rồi mới bắt đầu tỉnh dậy. Ở trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là vui mừng, bởi vì cô không còn bị những cơn ác mộng hành hạ nữa.

Cô mở cửa đi ra hành lang rồi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chải tóc đâu vào đấy rồi mới trở lại phòng ngủ thay quần áo khác. Hôm nay cô cảm thấy ánh mặt trời rất tốt cũng không có cảm giác quá lạnh nên quyết định mặc vào một bộ áo váy bằng thun bên ngoài lót vải ren trắng dài đến đầu gối. Cô còn mặc thêm áo khoát len màu xanh rêu tay lỡ bên ngoài. Nước da của cô rất hợp với màu xanh lá đại loại như vậy sẽ giúp làn da của cô càng thêm trắng.

Sau đó cô nghe thấy tiếng gõ cửa ở phía trước cho nên đi theo tiếng động mà đến. Khi cô đi ngang phòng khách thì đã thấy dưới sàn đã trống rỗng, chăn mền của cô thì được xếp gọn ngàng để trên sô pha từ lúc nào không biết. Cô hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lắc đầu rồi chạy đến mở ra cửa gỗ.

“Chào Michelle em khỏe hả?”

“Unni…. Chị về lúc nào vậy?” Ngọc Lan vui mừng kêu lên, sau đó mở chốt đẩy ra cửa lưới an toàn, còn lách mình dựa sát vào cửa gỗ để cho chị hàng xóm người Hàn Quốc có thể đi vào trong nhà.

Angela tay cầm một cái hộp nhựa đựng thức ăn, nói bằng tiếng anh bập bẹ của mình: “Chị về tối hôm qua, em và Jenny đi làm tối, chị không muốn làm phiền”.

Chị ấy đưa cho Ngọc Lan hộp nhựa đựng đầy kimchi bên trong, cô đã quá quen với việc chị ấy luôn tặng mình thức ăn nên tươi cười nhận lấy, nói tiếng cảm ơn rồi đem hộp kimchi để vào tủ lạnh. Hai người cùng nhau đi trở lại phòng khách, cô đem chăn mền đặt xuống thảm, rồi mời Angela ngồi xuống sô pha mới bắt đầu nói chuyện phiếm.

Cô mỉm cười hỏi thăm chị hàng xóm: “Unni và gia đình đi Sydney chơi vui không?”

Angela cười rất hiền, sau đó không ngừng vừa nói vừa diễn tả bằng hai tay cho cô biết ở Sydney chị ấy cũng rất vất vả, phải nấu ăn dọn dẹp giặt quần áo cho cả hai gia đình tổng cộng có mười người. Chị ấy còn nói gia đình chị ấy mỗi lần đi Sydney là để thăm gia đình của chị chồng, mà chị chồng vì có shop bán sushi nên rất bận rộn. Mỗi khi đến đấy là chị phải kiêm luôn việc giúp đỡ chị chồng tất cả mọi chuyện trong nhà.

Khi chị ấy nói chuyện, hành động và cử chỉ của chị giống như là những nhân vật nữ trong phim Hàn mà cô từng xem. Ban đầu mới quen biết chị, cô còn tưởng là chị hành động như vậy để tạo vẻ đáng yêu. Nhưng mà tiếp xúc lâu dần với chị và những người bạn của chị, cô mới biết thì ra hầu hết những cô gái Hàn mà cô gặp cũng như đúc từ một khuôn ra vậy. Có thể nói, những cử chỉ đó giống như là một nét đẹp văn hóa thấm dần ở trong xương máu họ, dù không cố ý vẫn như vậy bộc phát ra ngoài, thật sự rất dễ thương.

Tuy Ngọc Lan gọi Angela là chị, nhưng thật chất chị ấy đã ngoài bốn mươi và có ba đứa con rồi. Đứa con trai đầu tiên cũng đã mười ba tuổi, tiếp đến là con trai thứ mười tuổi và cuối cùng là con gái út bảy tuổi. Ba đứa bé này ngoại trừ cậu con cả hơi trầm tính và mắc cỡ một chút, thì hai đứa bé còn lại rất linh động đáng yêu. Mỗi ngày sau giờ học chúng sẽ chạy qua nhà để chơi cùng cô và Ngôn Ngôn. Có khi chúng sẽ ôm bài tập qua hỏi một chút. Hai cô cũng rất tận tâm giúp đỡ mấy đứa nhỏ nên gia đình người Hàn này rất yêu mến và qua lại thân thiết với hai cô.

Hai người nói chuyện được một lúc thì Ngôn Ngôn mới mặc đồ ngủ pyjama hình gấu trúc từ dưới nhà bếp đi lên. Thấy Angela thì cô ấy hơi ngẩn ra sau đó chạy như bay đến ôm lấy cánh tay chị ấy nũng nịu hỏi thăm. Hành động trẻ con như vậy làm cho Angela cười không ngừng sau đó một lần nữa kể lại chuyến đi Sydney của gia đình chị ấy.

Khoảng một tiếng sau đó, mọi người lại nghe thấy tiếng gõ cửa lưới. Nhưng vì cửa lưới không khóa, cửa gỗ vẫn còn để mở nên người đó trực tiếp mở cửa lưới bước vào nhà, trên tay còn cầm một túi lớn đồ ăn sáng từ cửa hàng thức ăn nhanh McDonald's, tay bên kia thì đang nâng lấy cái khay bằng giấy đang đựng hai phần nước cam và một phần cà phê chứa trong ba cái cốc giấy có nắp đậy.

Hắn cũng đã thay qua quần áo khác, hôm nay hắn mặc quần jean áo thun polo ngắn tay màu xanh nhạt, đường nét rắn chắn có lực của cánh tay bại lộ trong không khí, cả người bừng bừng sức sống.

Ba cô gái đang chen lấn ngồi trên ghế sô pha hơi kinh ngạc khi thấy Nguyên Triệt từ cửa chính bước vào. Angela thấy người đàn ông lạ mặt trước giờ chưa hề gặp qua thì có chút lúng túng không biết người đến là người nào. Ngọc Lan thì còn trong ngạc nhiên chưa nói được nên lời. Còn Ngôn Ngôn vui vẻ đi đến đón lấy túi giấy lớn đựng thức ăn đang bốc lên hương thơm ngào ngạt sau đó còn rất nhanh nhảu nói cám ơn nữa.

Angela cũng đứng dậy muốn cúi người chào nhưng chợt nhận ra người đến nhỏ tuổi hơn mình nên thôi. Sau đó chị thắc mắc quay qua hỏi Ngọc Lan đây là gì của hai cô. Ngọc Lan liếc nhẹ hắn một cái, nhẹ nhàng giới thiệu: “Đây là chú của Ngôn Ngôn”.

Nguyên Triệt và Ngôn Ngôn đứng im một chỗ giống như hóa đá, một lát sau cũng không thấy nhúc nhích.

Angela tươi cười chào hỏi qua “chú của Jenny” sau đó nói chị còn việc phải làm nên đi trước một bước. Ngọc Lan nghe vậy, đứng lên từ ghế sô pha cùng chị đi ra ngoài, giúp chị mở cửa rồi nói lời chào tạm biệt.

Khi cô quay lại thì nghe Ngôn Ngôn hừ hừ ở trong cổ họng, cô ấy ôm túi giấy đựng thức ăn đi đến nhà bếp đặt nó lên tủ bếp. Sau đó cô ấy đi vào cửa lùa dẫn vào hành lang của phòng ngủ rồi biến mất ở trong đó.

Nguyên Triệt cầm khay đựng ba ly nước đi theo Ngọc Lan đến nhà bếp rồi đặt lên trên bàn ăn. Hắn quay lại lấy ra mấy cái bánh burgers và bánh khoai tây ra khỏi túi giấy. Lúc này hắn mới lên tiếng hỏi cô đĩa để ở chỗ nào.

Ngọc Lan đi đến bên cạnh tủ bếp mà hắn đang đứng, mở cửa tủ lấy ra ba cái đĩa cỡ vừa đưa cho hắn. Cô thấy hắn đặt vào trong đĩa hai cái bánh burgers loại ăn sáng còn để thêm hai miếng bánh khoai tây vào đó mới đưa đĩa cho cô. Cô nhìn đĩa thức ăn nhiều dầu mỡ thế này cảm giác nuốt không trôi cho nên từ chối nói: “Tôi ăn một cái thôi, buổi sáng không muốn ăn nhiều”.

“Buổi sáng ăn nhiều mới tốt, nếu không sau này ăn nhiều vào buổi sáng thôi, trưa và tối em ăn ít cũng được”. Nói rồi hắn lấy một ít dụng cụ ăn bằng nhựa trong túi giấy và thức ăn cho mình đặt vào đĩa, lại tước đoạt trở lại đĩa của cô rồi đem tất cả đặt trên bàn ăn, còn tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.

Ngọc Lan thấy hắn như vậy thật hết sức tưởng tượng, trong một chốc cô còn nghĩ nhà này là do hắn làm chủ nữa cơ đấy.

Cô cũng đi đến kéo ghế ngồi xuống đối diện với hắn, hay tay cầm bánh burger giả bộ chăm chú mở giấy dầu gói bên ngoài. Hắn nhìn cô như vậy lại nhớ đến cái ngày đại hôn ở kiếp trước của hai người, cô cũng như vậy chăm chú mở gói lá quấn bên ngoài của bánh phu thê, trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào.

Ngọc Lan cắn một miếng bánh burger kẹp phô mai, trứng chiên và thịt xông khói nhai nhai một lúc mới ngước đầu nhìn lên. Cô thấy Nguyên Triệt tay trái cầm nĩa, tay phải chống cằm trong lòng bàn tay vẫn còn nắm con dao bằng nhựa đang ngây ngốc nhìn cô, cô đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Cô bèn nổi ý trêu chọc hắn: “Chú muốn ăn cái này sao?”, cô nói tay còn giơ chiếc bánh cô đang cắn dỡ quơ nhẹ ở trong không khí.

Hắn nhìn chăm chăm cánh môi hồng như hoa đào đang đóng mở một hồi mới trả lời: “Muốn”.

Cô nghe vậy bĩu môi: “Chú càng muốn tôi càng không cho”.

Nói xong cô nhanh chóng giải quyết hết cái bánh trong vòng ba nốt nhạc. Cô nhìn thấy cái bánh thứ hai gồm phô mai, trứng và xúc xích trong bụng giống như muốn biểu tình. Cô cầm cái bánh để qua đĩa của hắn ý bảo hắn ăn cái này.

Nguyên Triệt đang ăn pancake thấy cô đưa bánh đến cho hắn thì hơi nhíu mày, sau đó trầm trầm nói: “Em ăn nhiều một chút đi, ăn vậy làm sao no”.

“Buổi sáng ăn nhiều dầu mỡ quá tôi nuốt không nổi. Sao chú mua bánh burger cho tôi mà chú lại ăn pancake vậy?”

“Không phải mấy cô gái trẻ như em thích ăn KFC và Maccas lắm sao? Anh nghĩ là em thích mới mua đó chứ”.

Ngọc Lan nghe vậy, bắt chước mấy cô gái đanh đá trong phim thích hành hạ hoa đào của mình, liếc mắt nói: “Bây giờ tôi nói tôi muốn ăn pancake chú có cho không?”

“Em muốn thì anh cho thôi”.

Câu nói này nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng mà cô nhìn ông chú mím miệng cười đến gian xảo như vậy thì bất giác rùng mình mấy cái. Sau đó cô thấy hắn dùng dao nĩa cắt một miếng bánh đã trét qua nước mật đưa tay nâng đến bên miệng của cô. Không biết trời xui đất khiến thế nào mà cô đã thật sự há ra miệng nhỏ ăn vào miếng bánh của ông chú xảo quyệt đưa đến.

Hai người đang đưa mắt nhìn đối phương thì nghe thấy tiếng dẹp cộp cộp nện lên hành lang gỗ, Ngọc Lan hơi lúng túng giả bộ nhìn ra cửa sổ. Không đến năm giây đã thấy Ngôn Ngôn một thân áo váy hàng hiệu Burberry đi đến. Cô ấy cũng hướng kệ bếp đi đến lấy thức ăn đặt vào đĩa cho mình sau đó đi đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống kế bên Ngọc Lan. Cô ấy vui vẻ mở gói giấy lấy ra bánh burger sau đó trầm trồ khen ngợi Nguyên Triệt: “Anh hai thật là tốt quá, nếu ngày nào cũng có anh hai thì đỡ quá, tụi em không cần tự nấu ăn nữa rồi”.

Ngọc Lan nghe vậy thì khinh bỉ nhìn cô ấy một cái. Cô ấy nấu ăn thì cô chết liền đó. Cô chép miệng, đưa tay cầm ly nước cam của mình đem lên miệng hút.

Cô thấy Nguyên Triệt cũng cầm ly cà phê lên uống một ngụm, mới từ tốn nói: “Sau này vào hai ngày cuối tuần, anh sẽ đến đưa hai đứa đi ăn sáng”.

Nước cam mà Ngọc Lan đang uống giống như là đi theo một con đường thần kì nào đó mà chạy ngược lên mũi của cô, làm cho cô sặc thật lâu đến chảy cả nước mắt, một lúc sau cũng chưa ngừng lại được.