[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 14




Đau!

Cảm giác như có ai đó đang dùng búa bổ đầu, khoan não... giống như có cả một thế chiến đang hừng hực bùng nổ trong đầu vậy!

Mệt mỏi mở đôi mắt kèm nhèm chưa quen với ánh sáng, Thiên Yết dụi dụi nhàm chán.

Mấy giờ rồi?

Cậu nhổm dậy bật công tắc đèn, nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như đã tối rồi... Cậu nhớ là cậu đang lấy vài món đồ về YKN để bàn với Kim Ngưu, sau đó...

Một mảng tối đen!

Bóng đêm bao trùm mọi ngóc ngách của kí ức và hình như cậu đã bỏ quên cái gì đó thì phải...

Rối thật!

Quan trọng là, bây giờ cậu đang ở trạng thái thật tệ: cả người bẩn thỉu nhớp nháp do lớp mồ hôi, bụng thì đói mà cả cơ thể như muốn rụng rời!

Tệ thật!

Thiên Yết mở cửa phòng để đi xuống nhà. Ba đang xem báo, mẹ đang giúp em trai làm bài tập.

“Thiên Yết, dậy rồi hả con? Con đói chưa?”

“Rồi ạ! Mấy giờ rồi mẹ?”

“Tám giờ hơn rồi! Để mẹ hâm thức ăn lại, đợi một chút!”

“Vâng ạ! Con cũng đi tắm đây! Người con bây giờ bẩn quá!”

Cậu mở tủ lạnh tu một hơi gần nửa chai nước cho vơi cơn khát rồi đi vào phòng tắm. Bật máy nước nóng lên, chỉnh nhiệt độ vừa phải...

Ừm, nước nóng và thư thái... cậu cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi!

Khi trở ra, mẹ đã dọn sẵn một bàn cơm cho cậu.

“Nhiều quá ạ... làm sao con ăn hết đây?”

“Dạo này con học hành hơi căng thẳng, nên bồi bổ một chút!”- bà lấy thêm một ly nước để lên-” Nước ép đào... mẹ hâm nóng rồi, con uống đi!”

“Cảm ơn mẹ!”- Thiên Yết mỉm cười ngồi xuống, gì chứ, cậu đói ngấu rồi đây! Cá là cái bao tử đói này dư sức ăn hết bàn cơm này!

“Ngon quá ạ!”- cậu suýt soa, cơ hàm vận động liên tục.

“Đã học bài chưa?”- vừa lật lật tờ báo, Thiên Khôi- ba của Thiên Yết lên tiếng.

“Này! Con nó vẫn còn đang ăn đấy!”

“Vừa ăn vừa đáp cũng được! Tôi có bảo nó bỏ bữa đâu!”- ông nhàm chán lật báo-” Lại ba vụ scandal nghệ thuật! Nàng thơ cái mốc, lũ xướng ca vô loài!”

“Này...!”

“Tôi chỉ nói thật thôi! Còn con, đã học bài chưa?”

“Dạ... ực, rồi ạ!”- nuốt vội muỗng cơm đang nhai dang dở, Thiên Yết vơ lấy cốc nước ép ấm uống sạch cho vơi cơn nghẹn-” Thật ra thì, con còn một môn!”

“Thật lười biếng! Cả ngày hôm nay con làm gì?”- ông Thiên Khôi dĩ nhiên không hài lòng với đáp án này, ông nhíu cặp mày-” Con như thế này, làm sao có thể trở thành một bác sĩ giỏi?”

“Này, thằng nhóc chỉ vừa mới ra khỏi bệnh viện!”

“Đã một tháng rồi! Theo lý thuyết, nó đã hoàn tòan ổn! Thiên Yết!”

“Khụ khụ... dạ?”- mắc nghẹn miếng cá đang ở lưng chừng cổ họng, Thiên Yết cố nén nó xuống và nhận cốc nước ép ấm khác từ mẹ-” con cảm ơn ạ!”

“Thiên Yết, ba hỏi nguyên hôm nay con đã làm gì?”

“Con xin lỗi, có một số việc xảy ra nên con... có hơi lơ là!”

“ Học là việc cả đời Thiên Yết! Con phải có trách nhiệm với tương lai của bản thân bằng việc học hành cho tử tế vào. Sau khi ăn xong, hãy hoàn thành nốt cái con đang dang dở đi...”

“Con biết rồi ạ!”

Thiên Yết ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, sau đó, lại say mê ngấu nghiến phần cơm ngon lành... cậu, thật sự rất đói rồi!

“Con nên hiểu trách nhiệm của mình!”

“Con không thể trở thành một bác sĩ giỏi chỉ với sự lười nhác và tùy hứng!”

“ Con nên xem nhiều sách hơn, mớ sách chuyên ngành hôm trước ba đưa, con đã đọc hết chưa?”

“Thiên Yết....!”

“Thiên Yết...!”

“Thiên Yết, ngừng lại, trả lời ba mau!”

“Khụ khụ... dạ, con đọc xong rồi ạ!”

“Tốt, ngày mai ba sẽ đưa sách mới cho con đọc!”

Đón nhận ánh mắt chia sẻ của người mẹ, Thiên Yết chỉ mỉm cười...

“Con ăn xong rồi ạ! Con xin phép lên lầu đây!”

“Tốt! Con nên hoàn thành bài học đi!”

“Dạ!”

“Cái ông này, con cứ nghỉ ngơi đi, con còn mệt mà! Không học một chút thì đâu có sao!”

“Bà thì biết gì chứ? Học là việc cả đời! Một bác sĩ tương lai làm sao có thể lười biếng chứ?”

Thiên Yết mỉm cười, thu dọn bàn rồi bước lên phòng.

Cậu hiểu, ba đang rất kỳ vọng. Cho nên, cậu sẽ cố gắng toàn lực!

_______...._____...___..___._____

Đêm, lại buông xuống...

Như một tấm màng đẹp đẽ với vô vàn họa tiết bé con biết phát sáng, bầu trời đã được phủ lên một tấm vải dệt xinh đẹp như thế đó.

Thiên Yết ngồi gật gà gật gù trên bàn, bài tập chỉ mới hoàn thành được một phần ba nhưng đôi mí mắt cậu lại díp lại liên tục, có lẽ nguyên ngày hôm nay cậu đã suy nghĩ quá nhiều.

Thiên Yết luôn tự hào về thành tích của mình, nhưng nói đi phải nói lại, cậu chả phải thiên tài mà đọc một lần là thuộc xem vài lần là rõ. Cậu phải học, và để giỏi, cậu buộc lòng phải nỗ lực hơn nữa..

Nhưng biết sao được? Ba rất kỳ vọng vào cậu mà với vị thế của một cán bộ lớp, sẽ rất xấu mặt nếu cậu lơ là học tập...

“Vất vả quá nhỉ... bác sĩ tương lai?”

Một giọng nói cất lên, đục đục khàn khàn như món sốt cá sệt. Trong phòng và trên giường cậu, một cậu trai mang hơi hướm mạnh mẽ với hàng lông mày rậm nam tính đang ngồi.

“Anh là ai?”

“Cậu không nhớ tôi? Quả nhiên, này, chúng ta là bạn mà!”

“Làm sao anh vào được đây?”

“Tôi vào hệt như cách tôi nên làm, này chàng trai, quên tớ rồi sao?”

“... Tôi vừa mất trí nhớ!”

“Tôi biết! Nên tối mới đến đây thăm cậu một chút! Ăn táo chứ? Hái ở nhánh cây gần phòng cậu đấy! Ngọt phết!”

Thiên Yết nhận quả táo, cắn một ngụm lớn.

“Tôi thực sự quen anh?”

“Thôi nào, rõ còn hơn ban ngày còn gì? Chúng ta là bạn!”

“Vậy.. anh là ai?”

“Tôi ư? Bạn thân nhất của cậu!”

“Tên?”

“À!”- anh ta mỉm cười-” Tôi tên là....”

Cốc cốc..

“Thiên Yết, con còn học phải không? Mẹ vào được chứ?”

Là mẹ!