Ngưu Lang Hắc Hóa

Chương 3: Chức Nữ bỏ đi




Có một chuyện đánh vỡ kế hoạch của nàng.

Đó chính là...

Hắn muốn thú nàng!

Ngày ấy, hắn đột nhiên đi vào, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, nói:

- Thất Thất, rất nhanh, ta có thể thú nàng.. Kiếm Hiệp Hay

Nàng thậm chí còn không kịp kinh ngạc, hắn nắm chặt tay phải của nàng, ngượng ngùng cười:

- Thật tốt, Thất Thất, thành hôn xong chúng ta vẫn mãi ở bên nhau.

Nàng rút mạnh tay ra, cười lạnh châm chọc hắn:

- Đừng hoang tưởng, ta sẽ không gả cho ngươi!

Sắc mặt hắn có chút không vui, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, nhìn có vẻ rất sung sướng. Nàng cảm giác nụ cười của hắn càng ngày càng quỷ dị.

Hắn lại kéo tay nàng, nhưng lúc này, nàng phát hiện, dù nàng dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể tránh thoát.

Trong lòng âm thầm kinh sợ.

Sao có thể!

Rõ ràng nàng đã có tiên lực, hắn chỉ là phàm nhân, sao có sức lực còn lớn hơn nàng?

Ngưu Lang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt mê ly giấu giếm điên cuồng, nói những lời nàng nghe không hiểu:

- Rất nhanh, Thất Thất, chúng ta vẫn mãi bên nhau…

Nàng chỉ cảm thấy sự đụng chạm của hắn khiến nàng ghê tởm!

Mặc kệ là hắn đụng vào, hay là hơi thở, thậm chí là sự tồn tại của hắn, đều khiến nàng cảm thấy hít thở không thông!

Nàng rất muốn bảo hắn cút ngay, nhưng ở dưới mái hiên người khác không thể không cúi đầu, hơn nữa hiện tại tiên lực còn chưa khôi phục, nếu khiêu khích hắn, ai biết hắn có thể nổi điên giống lần trước hay không.

Vì thế nàng há miệng thở dốc, vẫn không nói gì.

Nhưng nàng càng thêm cẩn thận.

Ngày tháng dần dần qua đi, tiên lực chậm rãi khôi phục, tới một ngày, tiên lực đã khôi phục được ba phần.

Nàng gấp không chờ nổi, sờ soạng hoa tai. Nhìn bề ngoài chỉ là hoa tai bình thường, trên thực tế là một không gian phải dùng ba phần tiên lực mới có thể mở ra.

Từ trong không gian nàng lấy ra hai viên đan dược khôi phục tiên lực, vội ăn vào.

Dù nàng ăn đan dược…Cũng không thể khôi phục toàn bộ tiên lực.

Nàng không ngừng hối hận, vì sao không nghe các tỷ tỷ nói, chuẩn bị mấy bình đan dược, phòng ngừa bất trắc.

Nàng cảm giác uống xong tiên dược, tiên lực khôi phục được năm phần. Nhưng năm phần này, ngay cả cửa khẩu trên đỉnh núi Nam Sơn cũng không thể vào.

Nàng chợt nhớ ra bên trong không gian còn có một ngọc bài, chỉ cần hấp thụ tiên lực là có thể liên hệ với các vị tỷ tỷ.

Nàng lập tức báo tin, là nàng bị nhốt ở nhân gian.

Các vị tỷ tỷ truyền tin nói là rất lo lắng cho nàng.

Nàng đem mọi chuyện xảy ra nói cho các vị tỷ tỷ biết, cũng nói trạng huống hiện tại của nàng, không thể về tiên giới, cầu các vị tỷ tỷ tương trợ.

Các vị tỷ tỷ nói nàng hãy kiên nhẫn chờ tới tháng sau, khi đó cửa khẩu trên Thiên Đình suy yếu nhất, lúc đó tiên lực của nàng cũng khôi phục được vài phần, có thể về tiên giới.

Các nàng sẽ ở Nam Thiên Môn an bài mọi thứ.

Chỉ cần chờ nàng về tiên giới là được.

Nàng rất cảm động, đúng là không cô phụ nàng dụng tâm lương khổ, mỗi ngày nàng nỗ lực vận chuyển tiên lực trong cơ thể, cố gắng tăng tiên lực.

Vì thế tới đêm trăng tròn, quả nhiên như các nàng sở liệu, tiên lực của nàng đã khôi phục bảy tám phần.

Nàng lựa lúc Ngưu Lang không chú ý sử dụng tiên thuật khiến hắn hôn mê, sau đó một mình lên đỉnh núi Nam Sơn. Vì không muốn lãng phí tiên lực, nàng đi bộ hai canh giờ.

Vì nàng sợ bỏ lỡ trăng tròn nên đi sớm hơn rất nhiều, dù đã qua hai canh giờ, trăng vẫn chưa treo giữa trời.

Nàng ngồi trên đỉnh Nam Sơn, lẳng lặng chờ đợi trăng tròn ở đúng vị trí. Tuy không biết vì sao trong lòng lại có một loại cảm giác bất an, nhưng chuyện đã tới nước này, nên là vạn vô nhất thất mới đúng.

Ánh trăng chậm rãi bò lên không trung.

Nàng đứng lên, thật tốt quá, rốt cuộc sắp rời khỏi nơi này.

Vì sắp rời khỏi nơi khiến nàng chán ghét cùng ác mộng, cho nên nàng xem nhẹ tia bất an trong lòng.

Đúng vậy, nàng dùng tiên thuật, Ngưu Lang chỉ là phàm nhân, sao có thể tỉnh lại.

Nhưng sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm, đánh vỡ sự lừa mình dối người.

- Đừng, Thất Thất, nàng muốn đi đâu.

Nàng kinh hãi xoay đầu, nhìn thấy khuôn mặt khiến nàng gặp vô số ác mộng, liền lui về phía sau mấy bước.

Vì sao!

Vì sao Ngưu Lang có thể tới đây!

Rõ ràng nàng đã khiến hắn hôn mê!

Ngưu Lang như nhìn ra nghi vấn của nàng, hắn cũng không trả lời, chỉ nói:

- Thất Thất, nàng thật sự khiến ta quá thất vọng…

Hắn bắt lấy tay nàng:

- Rõ ràng ta đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng lại lựa chọn thoát khỏi ta.

- Ta sẽ không tha thứ cho nàng, Thất Thất.

Nhìn thần sắc quỷ quyệt trước mắt, nàng cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, nàng cảm giác linh khí trên thiên đình tưới xuống, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trăng đã treo giữa trời, có cánh cửa vô hình trong bóng đêm.

Đó chính là Nam Thiên Môn.

Nàng thấy Nam Thiên Môn đã hiện ra, sốt ruột muốn tránh thoát Ngưu Lang bay về Tiên giới.

Nhưng nàng dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể thoát khỏi hắn.

Không được, không thể tiếp tục dây dưa.

Nam Thiên Môn bạc nhược chỉ vào lúc trăng tròn, thời gian duy trì cũng không lâu, nàng phải nắm bắt thời gian.

Nàng quýnh lên, không biết mang theo bao phần tiên lực đánh về phía Ngưu Lang, Ngưu Lang không kịp phòng ngừa bị tiên lực đánh ngã xuống đất, hắn khụ ra một búng máu.

Thấy hắn ngã xuống đất, nàng ngẩn ra, mới nhớ hắn chỉ là phàm nhân, không chịu nổi tiên lực.

Nàng chỉ muốn tránh hắn, chứ không phải muốn hắn chết.

Đang định tiến lên xem hắn như thế nào, lại thấy Ngưu Lang ngẩng đầu nhìn nàng.

- Thất Thất…

Ánh mắt màu đỏ tươi đến đáng sợ, khóe miệng chảy máu tươi, thật giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra.

Nàng nhớ ngày ấy hắn cầm tay nàng đang nắm chùy thủ, cảnh tượng kia hiện về khiến nàng sợ tới mức lui về sau vài bước, cũng không hề chậm trễ, vận tiên lực bay về tiên giới.

- Đừng đi…

Ngưu Lang thấy nàng rời đi, giãy giụa muốn đứng lên, dù dùng hết sức lực cũng không thể hoạt động vài bước.

- Đừng đi, Thất Thất…Đừng đi…

Hắn khàn cả giọng, trong thanh âm tràn ngập cầu xin.

Nàng không ngừng lại, chỉ là cuối cùng lại nhìn hắn một cái.

Trong mắt hắn chảy xuống màu đỏ tươi, vẻ mặt tràn ngập điên cuồng cùng tuyệt vọng.

____________________________

Nàng về Thiên Đình,

Cũng không xảy ra sai lầm gì.

Trên tiên giới một ngày bằng một năm trên mặt đất, cho dù nàng đã ở thế gian nửa năm, thì trên Tiên giới cũng chỉ qua nửa ngày.

Các vị tỷ tỷ đã chuẩn bị hết thảy, cho nên không ai để ý một Chức Nữ nho nhỏ mới biến mất nửa ngày.

Ngày tháng trôi vào quỹ đạo, lúc đầu nàng có chút bất an, nhưng ngày tháng bình đạm qua đi, nàng dần dần an tâm, chỉ là sẽ ngẫu nhiên nhớ tới khoảng thời gian nửa năm ở thế gian.

Nhớ một nam nhân gọi là Ngưu Lang yêu nàng điên cuồng say đắm.

Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, trong đầu nàng luôn hiện lên ảnh tượng hắn thống khổ, tuyệt vọng cầu xin.

- Đừng đi, Thất Thất...Đừng đi…

Thanh âm thê lương giống như mất đi sinh mệnh.

Lúc trước nàng cảm thấy khó chịu, hiện tại ngẫm lại. Hắn trừ thủ đoạn cực đoan lưu nàng lại thế gian khiến nàng khó chịu ra, mặt khác đối với nàng đều là hữu cầu tất ứng.( cầu gì cho nấy)

Ngày đêm xuân thu, một năm thoảng qua.

Nàng dần dần vứt hắn ra sau đầu, tiên giới một ngày, nhân gian một năm; hiện giờ tiên giới đã qua một năm, nhân gian đã là mấy trăm năm. Sợ là Ngưu Lang đã sớm hóa thành một nắm đất vàng nào đó.

Lại đến một năm hưu mộc, từ lúc nàng xảy ra chuyện, nàng nghe đồn ma khí ở thế gia tàn sát bừa bãi, đám tỷ muội quyết định năm nay vẫn nên thành thật ở lại Thiên Đình.

Tuy nàng nghe đồn ma quân ở thế gian tàn sát bừa bãi, nàng cũng không cho là đúng, chỉ là nghe một chút liền thôi. Thế gian như thế nào có quan hệ gì tới nàng đâu, huống chi tiên giới có rất nhiều Đại La Kim Tiên, là nơi an toàn nhất.

Không ai nghĩ tới ma quân sẽ tấn công thiên đình.

Trên tiên giới tiên nhân an ổn đã lâu đột nhiên bị ma quân đánh tới, rất nhanh quân lính tan rã, không qua mấy ngày, Nam Thiên Môn đã bị chiếm lĩnh.

Trong khoảng thời gian ngắn, đám tiên nhân cảm thấy rất bất an. Các tiên nhân bỏ chạy về hướng bắc, e sợ bị ma quân bắt được.

Nàng cũng không ngoại lệ.

Nàng cùng các tỷ tỷ chỉ là Chức Nữ nho nhỏ ở Huyền Tiên, toàn bộ thượng tiên Huyền Tiên bị thiên đế phái đi đối kháng với ma quân đều tử chiến, những tiểu tiên cấp dưới vội bỏ trốn tán loạn.

Nàng cùng các vị tỷ muội vì giữ mạng, cũng chỉ có thể chạy về phía bắc Thiên Đình.

Lúc này mệt mỏi bôn ba, nàng ngàn vạn lần không thể ngờ trận chiến này lại do nàng gây lên.