Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 19




"Hạ Hinh Viêm, ngươi xác định muốn tiến hành khảo nghiệm?" Nghiêm Kiện Đông biểu tình cổ quái nhìn thoáng qua Hạ Hinh Viêm. Cho dù thế nào, Hạ Hinh Viêm trên danh nghĩa vẫn là thiếp thất của con hắn, nếu ở trước mặt nhiều người như vậy mất mặt, trên mặt hắn ít nhiều cũng khó coi.

"Đương nhiên." Hạ Hinh Viêm nhàn nhạt cười, ánh mắt quét qua Nghiêm Cảnh Thủ cùng với Bạch Đan Quyên.

Nghiêm Kiện Đông là nhân vật nào, từ ánh mắt Hạ Hinh Viêm lập tức hiểu rõ ý của nàng, nàng hẳn là không phục Bạch Đan Quyên đi. Nhưng mà, chỉ bằng nàng, nếu không phải dược tề có thể đề cao đột phá linh sĩ ở trong tay Hạ Nghĩa Bình, cho dù nàng quỳ xuống đất cầu xin, hắn cũng không bao giờ đồng ý hôn sự này.

Ánh mắt chuyển sang hướng khác, nhìn Hạ Nghĩa Bình: "Hạ gia chủ, việc này ngươi nghĩ như thế nào?"

Hạ Nghĩa Bình không trả lời Nghiêm Kiện Đông, trực tiếp lên tiếng quát lớn: "Hạ Hinh Viêm ngươi đang làm cái gì? Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, đi về nhà!"

Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, quay sang phía phụ thân của nàng: "Làm cái gì? Đương nhiên là đến khảo nghiệm để gia nhập vào học viện, lẽ nào phụ thân ngay cả điều này cũng không biết sao?"

Mỉa mai nồng đậm không giống với sự nhu nhược trước đây, càng không giống với sự ỷ thế hiếp người ở một đoạn thời gian trước, bây giờ nàng khiến người ta có cảm giác, tựa như một vương giả cao cao tại thượng đang quan sát thiên hạ. Rõ ràng là ánh mắt lạnh nhạt nhưng trong nháy mắt lại cho Hạ Nghĩa Bình cảm giác bị áp bách mãnh liệt.

"Hạ Hinh Viêm, ngươi đây là có thái độ gì?" Hạ Nghĩa Bình nỗ lực ép xuống hoảng loạn đột nhiên dâng lên trong lòng, cố gắng bình tĩnh khiển trách.

"Không nên lãng phí thời gian của mọi người." Hạ Hinh Viêm giống như không nghe được lời Hạ Nghĩa Bình nói, ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Kiện Đông, "Thành chủ, hiện tại ta có thể bắt đầu chưa?"

"Hạ Hinh Viêm, ngươi nhất định phải khảo nghiệm sao?" Nghiêm Kiện Đông còn chưa nói gì, Bạch Đan Quyên bên cạnh đã lên tiếng.

"Chẳng hay ngươi có biết ta và Cảnh Thủ đã có hôn ước rồi không, là phu thê hôn ước." Bạch Đan Quyên cố ý gia tăng âm thanh, làm cho tất cả mọi người khắp hội trường Linh sư đều nghe rất rõ ràng. Lúc đầu ở cửa hàng, Hạ Hinh Viêm không phải là ỷ vào thân phận tiểu thiếp của Nghiêm Cảnh Thủ khiến khiến nàng khó xử sao? Hiện tại nàng sẽ làm cho Hạ Hinh Viêm biết, tiểu thiếp ở trước mặt chính thê vĩnh viễn đều không bao giờ ngóc đầu lên được.

"Hạ Hinh Viêm, mới vừa rồi ngươi không thấy được cấp bậc linh lực của ta sao? Cấp tám linh sĩ!" Bốn chữ cuối cùng, Bạch Đan Quyên dường như là nhấn mạnh từng chữ một, mang theo nồng đậm sự khoe khoang.

"Cảnh Thủ là cấp chín linh sĩ, không đến nửa năm liền có thể đột phá linh sĩ trở thành linh sư, sau này cấp bậc linh lực của ta cũng sẽ không kém, chẳng biết ngươi một kẻ cấp bốn linh sĩ phải tự xử như thế nào đây?" Lời nói của Bạch Đan Quyên không chút nào che giấu sự châm chọc trong đó, tỏ rõ mình đang cười nhạo Hạ Hinh Viêm là một con chim sẻ xấu xí.

"Ôi chao, tất nhiên là làm một tiểu thiếp, đừng nói là cấp bốn linh sĩ cho dù không có linh lực cũng có thể làm tiểu thiếp nhà người ta."

Bạch Đan Quyên vừa dứt lời, bên trong hội trường lập tức vang lên một tràng tiếng cười nhạo, không một ai kiềm chế sự châm biếm, dù sao ở trong mắt bọn họ Hạ Hinh Viêm cùng rác rưởi không có gì khác biệt. Đáng giận nhất là, nữ nhân như vậy dựa vào cái gì có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, làm tiểu thiếp của thiếu thành chủ, nàng có chỗ nào xứng?

Hạ Nghĩa Bình tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, ánh mắt oán hận gắt gao nhìn Hạ Hinh Viêm, giống như hai thanh đao nhọn sắc bén, hận không thể lập tức đâm chết Hạ Hinh Viêm.

Bị người nhìn chăm chú như vậy, Hạ Hinh Viêm làm sao không có cảm giác, chẳng qua dưới đáy lòng lại tức cười không ngớt. Cách nghĩ của Hạ Nghĩa Bình thật đặc biệt, rõ ràng người nói lời khó nghe là Bạch Đan Quyên, thế nào ngược lại lại đem tức giận liên lụy đến trên người nàng.

"Khảo nghiệm có thể bắt đầu rồi đi?" Giữa một tràng cười ồ, âm thanh già nua vang lên có vẻ rất đột ngột hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Ngẩng đầu nhìn lên, chính là lão nhân mặc quần áo bình thường ban nãy. Bất luận lão sư ở học viện nào, chung quy là lão sư, Nghiêm Kiện Đông đương nhiên sẽ không muốn cùng người của học viện nảy sinh mâu thuẫn gì, vội vàng mở miệng: "Hạ Hinh Viêm, ngươi bắt đầu đi."

Hạ Hinh Viêm khẽ bĩu môi, nhìn về phía Bạch Đan Quyên vẫn đang khoái ý: "Yên tâm, tam tiểu thư, không có ai sẽ tranh giành thiếu thành chủ với ngươi."

"Ngươi tự biết mình không xứng là được." Bạch Đan Quyên ngạo mạn hất cằm lên, liếc xéo Hạ Hinh Viêm tựa như nhìn rác rưởi.

Dưới ánh mắt soi mói xem trò hay của mọi người, Hạ Hinh Viêm đi tới trước, ngẩng đầu nhìn trụ thủy tinh, cũng không lập tức đưa tay đặt lên.

"Nhanh bắt đầu đi."

"Đừng lãng phí thời gian."

"Cho dù chỉ là cấp bốn linh sĩ chúng ta cũng sẽ không chê cười ngươi đâu."

Dưới đài, không biết là kẻ nào lên tiếng châm chọc, làm thoả mãn thú vị đầy nhàm chán của bọn họ.

Hạ Hinh Viêm cười, nụ cười nhàn nhạt giống như đóa hoa bách hợp lặng lẽ nở rộ, thanh nhã yên tĩnh, bàn tay đặt trên trụ thủy tinh trào ra linh lực mãnh liệt, trong nháy mắt giống như sóng lớn ngập trời xông đánh vào sâu bên trong trụ thủy tinh. Mọi người dưới đài còn chưa kịp cười nhạo xong, đã bị tia sáng rực rỡ trên đài cao đâm chói hai mắt.

Bọn họ ngay cả thời gian để kinh ngạc cũng không có, tia sáng rực rỡ giống như ánh mặt trời giữa ban trưa, rắc một tiếng, trong chớp mắt trụ thủy tinh tan thành bụi, tản ra bốn phía. Trên mặt của mọi người vẫn giữ nguyên nụ cười giễu cợt, nhưng hai mắt trợn to lại chứng tỏ một màn vừa rồi gây cho cho bọn họ chấn động mãnh liệt đến nhường nào. Hai loại cảm xúc cực kì mâu thuẫn nhau đột ngột xuất hiện trên từng khuôn mặt, thoạt nhìn vừa khôi hài lại buồn cười.

Toàn bộ hội trường linh sư lâm vào một trận yên lặng kỳ dị. Không một ai mở miệng nói chuyện, không một ai gây ra chút xíu âm thanh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề đầy khó tin tràn ngập khắp không gian. Ngơ ngác, sững sờ nhìn Hạ Hinh Viêm trên đài cao, trụ thủy tinh có thể khảo nghiệm linh lực kia đã sớm biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn một nữ tử quần áo đơn giản một mình đứng ở trên đài.

Không ngạc không nhiên, chẳng vui cũng chẳng buồn, thản nhiên mà đứng như thế, dường như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của nàng. Chẳng biết là ai ở dưới đài phát ra tiếng nuốt nước bọt khô khốc, người trên đài kia thật sự là Hạ Hinh Viêm sao? Là Hạ Hinh Viêm làm trò cười cho cả Y Lạc thành, bị mọi người cười nhạo sao?

"Linh sư..." Người phục hồi lại tinh thần đầu tiên là lão sư học viện hoàng gia, dù sao hắn gặp qua thiên tài cũng nhiều hơn chút so với những người ở đây. Trong bầu không khí lặng yên, hai chữ mà hắn khẽ thốt ra giống như sét đánh giữa trời quang, nổ vang ngay bên tai mọi người.

"Linh sư!"

"Hạ Hinh Viêm không phải mới mười sáu tuổi sao?"

"Ba tháng trước, nàng là cấp bốn linh sĩ, làm sao lại..."

"Mười sáu tuổi là linh sư? Vậy chẳng phải là so với thiếu thành chủ càng..."

Câu kế tiếp, không người nào dám nói, chẳng qua ý tứ đã quá rõ ràng. Trụ thủy tinh được dùng kia chỉ có thể khảo nghiệm linh lực từ linh sư trở xuống, mà ở trong tay Hạ Hinh Viêm lập tức hóa thành bụi, vậy thì cấp bậc linh lực của Hạ Hinh Viêm đã không thể nghi ngờ nữa rồi.

Trên khán đài, Hạ Nghĩa Bình dần phục hồi lại tinh thần sau sự khiếp sợ, vui mừng khôn xiết nhìn Hạ Hinh Viêm trên đài cao, đồng thời đưa mắt chuyển đến Nghiêm Kiện Đông ở đối diện, ý tứ rất rõ ràng. Thực lực của nữ nhi hắn còn cao hơn cả Nghiêm Cảnh Thủ, vậy thì vị trí tiểu thiếp có phải nên thay đổi rồi hay không?

Nghiêm Kiện Đông nhận được ánh mắt của Hạ Nghĩa Bình, đương nhiên không chậm trễ chút nào nhanh chóng gật đầu. Quan hệ lợi ích trong đó ai cũng đều hiểu rõ, không cần nhiều lời trao đổi.

"Hinh Viêm, chúc mừng ngươi." Nghiêm Cảnh Thủ đi lên đài cao, khẽ cười dịu dàng, ánh mắt kia tựa như một phu quân đang nhìn thê tử của mình đầy ấm áp.

"Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!" Tiếng thét cuồng loạn chói tai phá vỡ bầu không khí ấm áp mà Nghiêm Cảnh Thủ thật vất vả mới dựng lên được, hắn bất mãn quay đầu nhìn Bạch Đan Quyên đang xông lên đài.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Nghiêm Cảnh Thủ lấy tư thế bảo vệ che chắn trước mặt Hạ Hinh Viêm, "Không được làm Hinh Viêm bị thương."

Nghe Nghiêm Cảnh Thủ nói vậy, Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, lời không biết xấu hổ như thế, cũng thật là mệt Nghiêm Cảnh Thủ nói ra khỏi miệng. Với thực lực bây giờ, Bạch Đan Quyên làm nàng bị thương được sao?

"Hạ Hinh Viêm, đều là lỗi của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà dám xuất hiện ở nơi này phá hoại cảm tình giữa ta và Cảnh Thủ." Bạch Đan Quyên không đi trách móc Nghiêm Cảnh Thủ, ngược lại chỉ tay vào mặt Hạ Hinh Viêm.

"Bạch Đan Quyên, ngươi..." Nghiêm Cảnh Thủ đang muốn trách cứ Bạch Đan Quyên, để biểu hiện rõ phu quân hắn đây là thương yêu tiểu thiếp Hạ Hinh Viêm này đến cỡ nào. Hắn muốn biểu hiện không thành vấn đề, chẳng qua, phải xem người nào đó có chịu cho hắn cơ hội này cơ hội này hay không.

"Bạch Đan Quyên, ngươi yên tâm, sẽ không có kẻ nào phá hoại quan hệ phu thê của các người đâu." Hạ Hinh Viêm từ từ tiếp lời, giọng điệu bình thản khiến Nghiêm Cảnh Thủ trong lòng giật mình, có một dự cảm không tốt đột nhiên dâng lên.

Kinh ngạc quay đầu lại, vừa muốn mở miệng, thì đã thấy Hạ Hinh Viêm chậm rãi nhếch miệng nở ra một nụ cười cực kì ôn nhu, cánh môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói dịu dàng, khoan thai tựa như gió xuân lướt nhẹ qua mặt: "Hạ Hinh Viêm ta hôm nay ngay trước mặt mọi người muốn - hưu phu!"