Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một

Chương 41: Xử lý




Trước ba bốn thằng vừa đô vừa mập. Dương Cảnh Duệ không tỏ ra một chút sợ hãi nào mà rất bình tĩnh đứng chống hông nói:

- Nơi đây đông người như vậy mà dám ăn vạ à?

So với Cảnh Duệ, mấy tên này còn tỏ ra thái độ xấc xược hơn. Một tên lớn giọng cười ha hả, mặc kệ xung quanh đang có bao nhiêu người lén nhìn:

- Ha ha ha! Con mắt nào của mày thấy tao ăn vạ? Hay mày rảnh rỗi quá không có gì làm nên xen vào chuyện của bố mày?

Bọn này rõ ràng là chuyên đi gây sự, còn thuộc dạng không ngại đánh đấm, Cảnh Duệ nhìn sơ cũng biết. Anh không ngại cho bọn chúng một bài học, nhưng ở đây còn có Lâm Tuyết, nên dĩ hoà vi quý thì hơn.

- Bà cụ nợ các người bao nhiêu? Tôi trả.

Cả đám nhìn nhau rồi tên cầm đầu hất cằm:

- Năm triệu.

- Năm triệu?

Cảnh Duệ ngạc nhiên. Bọn nó lại nói thêm:

- Tao ăn rau hỏng nên nhập viện. Tiền viện phí là 5 triệu. Trả đi!

- Như vậy thì thật sự là quá vô lý. Chẳng khác gì ăn cướp!

Cảnh Duệ tỏ ý bất mãn. Câu nói của anh vô tình chọc tức tên đầu xỏ:

- Thằng chó kia! Thái độ gì vậy hả? Mày có biết tao là ai không?

Chàng trai thông qua chiếc nón bảo hiểm, hướng đôi mắt sắc bén về phía đối phương ra vẻ thách thức. Tên cầm đầu chỉ ngón tay vào mặt anh:

- Tao là Dương Cảnh Duệ! Hôm nay mày đụng phải tao là chết chắc rồi con!

Cả Cảnh Duệ lẫn Lâm Tuyết đều đơ ra. Lũ du côn mạo danh tưởng rằng đã doạ được hai người một cú, thi nhau cười khanh khách:

- Há há bọn mày sợ đến mức mặt trắng bệch rồi kìa!

- Sao im lặng thế? Rén rồi thì nói đi cưng!

Trong vài giây yên tĩnh của hai người, họ đã nghe rất rõ những lời xì xầm bàn tán xung quanh. Có lẽ cả cái thành phố, bao gồm khu chợ này đều biết chuyện vài ngày trước. Các trang mạng đã đưa tin Dương Cảnh Duệ ẩu đả với em trai mình trên sân khấu khiến bố sốc đến mức nhập viện. Sau vụ đó, nỗi oan quá khứ của anh tuy đã được gột rửa, nhưng không thể phủ nhận rằng anh đánh nhau cực kì điêu luyện và rất khó để họ có thể tin tưởng Cảnh Duệ trong tương lai. truyện ngôn tình

- Bọn mày là người mà Minh Duệ thuê đến à?

Câu hỏi đột ngột của anh khiến cả lũ nhăn mặt vì khó hiểu. Tên đứng đầu quát lên:

- Mày sủa bậy gì đó!? Thằng đó là em trai tao! Tao đấm nó ngất luôn rồi! Lấy cái quyền gì mà thuê tao?

Xem ra đứa bắt chước cũng có tìm hiểu gia cảnh chính chủ. Cảnh Duệ nói nhỏ bảo Lâm Tuyết quay lại chiếc mô tô của anh, tránh xa khu vực này ra một chút. Anh vốn dĩ chẳng định đấm đá gì, nhưng nếu bọn này là do Minh Duệ thuê thì anh thật sự không thể nhu nhược.

Chuyện gì đến cũng đến. Đối với Dương Cảnh Duệ bao nhiêu năm độc thân độc mã đối đầu với các loại côn đồ, một cân bốn là chuyện bình thường, huống hồ bọn này còn đi tay không chẳng có lấy một tấm vũ khí phòng thân. Mấy người ở chợ thấy đánh nhau. không ai dám ra can vì nghe thấp thoáng cái tên của anh. Vả lại, “cuộc chiến” cũng không có gì đặc sắc khi bọn kia chỉ mới ăn một hai đấm đã bị xịt máu mũi, quay đầu bỏ chạy.

Cảnh Duệ xử lý xong thì bước đến giúp bà lão nhặt các bó rau bị đá lên, không quên hỏi thăm xem bà có bị thương không. Thoạt đầu bà rất biết ơn và liên tục cúi đầu cảm ơn cậu. nhưng ngay sau đó bà hỏi:

- Cháu tốt bụng quá. Cho bà biết tên của cháu được không?

Anh có phần tránh né:

- À… thôi ạ…

- Có gì đâu mà ngại? Mình vừa làm việc tốt xong chứ có hãm hại ai? Bà không có gì để báo đáp rồi mà còn không biết tên cháu, tối nay bà sẽ bứt rứt khó ngủ lắm!

Nghe những lời này Cảnh Duệ suy nghĩ một lúc rồi quyết định tháo nón bảo hiểm ra:

- Cháu là… Dương Cảnh Duệ.

Bà lão giật mình, vô thức nhích xa ra một chút. Nhận biết đối phương có chút sợ hãi, anh cười gượng tìm cách chuồn:

- Thôi cháu phải về rồi ạ. Chúc bà buôn may bán đắt.

Cảnh Duệ đến bên chiếc mô tô, Lâm Tuyết vỗ tay đôm đốm khen bạn trai lúc nãy trông thật ngầu. Có thể coi như đây là lời an ủi cho cái tâm trạng phức tạp hiện giờ của anh.

Sau khi đưa bạn gái về nhà, Cảnh Duệ vặn ga phóng xe thật nhanh. Anh muốn tìm Minh Duệ tính sổ. Bao nhiêu việc xảy ra khiến gia đình tan nát, vậy mà nó vẫn còn thuê người giả dạng anh đi gây sự khắp nơi.

Chiếc mô tô đen vụt nhanh trên đường lộ, từng đợt gió cứ xông thẳng, đâm vào người Cảnh Duệ. Anh nghiến răng trong tiếng gió rít.

“Dương Minh Duệ! Hôm nay mày không ra thì tao cũng sẽ phá cửa cho bằng được!”