Tối hôm đó, Dương Cảnh Duệ mời Lâm Tuyết đi ăn một bữa như lời cảm ơn mấy lần trước đã giúp mình. Đối với anh, cô luôn xuất hiện đúng lúc, như một tia sáng định mệnh lóe lên giữa đường đời tăm tối dài đằng đẵng.
Như bao ngày khác, Phó Thụy vẫn chưa tan làm. Dương Cảnh Duệ phóng chiếc mô tô, không ngần ngại dừng trước cửa nhà Lâm Tuyết. Cô có hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh mặc vest. Chưa kịp hỏi gì, anh đã đưa nón bảo hiểm cho cô, rồi chỉ ngón cái ra phía sau ra hiệu "lên xe".
(Truyện chỉ được đăng tải chính thức trên truyenfull.com/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).
Hai người đi đến một nhà hàng không quá nổi bật. Dương Cảnh Duệ cũng ăn mặc rất lịch sự, không "bụi đời" như những lần đầu gặp cô.
Chính vì cách mặc đồ thất thường này của anh, Lâm Tuyết mới vừa nhai thức ăn vừa nói đùa một câu:
- Phong cách của anh cứ thay đổi xoành xoạch làm em chóng hết cả mặt.
Cảnh Duệ cười mỉm đáp:
- Tôi phải mặc như vậy thì người khác mới không nhận ra chứ.
- Hả?
Gương mặt ngờ nghệch của Lâm Tuyết làm chàng trai có hơi chột dạ. Nhưng anh vẫn tỉnh bơ nói về bản thân:
- Em không biết sao? Người dân ở đây chẳng ưa gì tôi cả.
- Anh... thật sự là hay đi gây chuyện lắm hở? Bạn bè em ai cũng biết anh hết.
Cảnh Duệ cười khẩy mà không đáp. Đã có lần anh kể rằng bản thân bị người khác hãm hại nhưng bây giờ nghĩ lại, có nói chắc cô cũng không tin. Anh chỉ đành im lặng rồi tiếp tục dùng bữa.
Nhưng chỉ vài ba câu như thế làm sao thỏa sự tò mò của Lâm Tuyết về Cảnh Duệ. Cô lại trưng ra đôi mắt đen láy tròn xoe như con mèo nhỏ, hỏi:
- Mà chuyện tối qua ở quán net là sao vậy? Anh kể em nghe đi!
Dương Cảnh Duệ thở dài, thật sự có chút lười biếng. Dù sao đây cũng chẳng phải chiến tích vẻ vang gì.
Nhìn nét mặt miễng cưỡng của đối phương, Lâm Tuyết cảm thấy bản thân đang quá nhiều chuyện. Ánh mắt mềm mại rũ xuống của cô cuối cùng cũng khiến người kiệm lời như Cảnh Duệ đầu hàng. Anh chậm rãi, từ tốn kể:
- Được rồi... Chuyện là có mấy đám giang hồ trong phố cứ tìm đến tôi. Ra đường, tôi cố tình mặc đồ cho ra dáng hư hỏng để khi đi làm tôi ăn mặc đàng hoàng bọn chúng không tìm ra.
- À... bảo sao khách hàng cũng không nhận ra Nhưng cuối cùng vẫn bị phá ạ?
- Ừ. Thay đổi phong cách mà bọn chúng vẫn phát hiện. Tối qua đến rồi làm ầm lên, đập đồ đạc, vu khống tôi nợ tiền hay gì đó. Mục đích là để tôi bị đuổi việc... Nhưng thật ra cũng không phải lần đầu, bây giờ tôi không để tâm nữa. Mất việc này thì tìm việc khác.
Nghe đến đây, Lâm Tuyết bức xúc:
- Chẳng lẽ anh đánh nhau giỏi vậy mà không cho tụi nó 1 trận được à? Đấm 1 cái cho bọn nó tỉnh người đi chứ!
Cảnh Duệ phì cười trước phản ứng đáng yêu của Lâm Tuyết. Khóe môi mỏng của anh cố nén nụ cười xuống rồi trả lời:
- Vài năm trước tôi phản kháng, đánh hết bọn này đến bọn khác. Cứ đám này nhập viện thì sẽ có bọn giang hồ mới tìm đến. Lâu dần tôi cũng mệt chứ... ha ha.
- Anh...
- Với lại, danh tiếng tôi đã không tốt rồi. Đánh bọn nó, lớn chuyện rồi thì ai sẽ tin là tôi đang tự vệ đây?
Lâm Tuyết nhìn ra, rõ ràng là anh bị gây chuyện đến chai lì nên không thèm chấp bọn nhãi ranh. Lùm xùm với bọn nó có khi lại tạo thêm tiếng xấu mới đành nhịn. Chứ nếu anh ra tay như lần trước, đảm bảo bọn nó chạy mất dép.
- Tối qua mà không có em thì anh cũng chẳng thèm động tay đúng không? Định để bọn nó đánh tiếp đúng không?
Bị nói trúng tim đen nên Cảnh Duệ chỉ có thể vừa cười nhạt vừa cúi mặt xuống ăn. Ngay sau đó, cả hai bỗng bị giọng nói quen thuộc ở bàn kế bên thu hút:
- Cậu ta chỉ mới vào giới ca hát được vài năm lẻ mà dám từ chối tôi.
Lâm Tuyết lén nhìn ra phía sau lưng. Cô diễn viên Hoa Hoa ngồi cùng nữ trợ lí, họ đang bàn bạc chuyện gì đó trông rất bức xúc:
- Từ ảnh đế đến nam thần điện ảnh, ai ai thấy tôi cũng ngoan ngoãn phục tùng. Không ngờ bây giờ lại gặp phải loại người không biết trên biết dưới... Tôi nhất định phải nắm thóp được cậu ta!
- Chị à, lần này họp báo giới thiệu phim mới là ở 1 khách sạn. Chị có muốn dùng "cách đó" không?
- Xong tiệc, nhất định phải cho cậu ta vào thẳng phòng trước khi tôi đến!
- Vâng ạ! Em sẽ sắp xếp!
Lâm Tuyết không để ý câu chuyện, còn định quay người chào diễn viên Hoa Hoa một tiếng. Cũng may là Cảnh Duệ cản kịp. Anh gọi nhân viên tính tiền rồi vội vàng kéo tay Lâm Tuyết ra khỏi nhà hàng.
Dương Cảnh Duệ hiểu rõ, cô Hoa Hoa đó là một người có tiền và quyền, nếu cô ta biết có người nghe lén được kế hoạch và giọng điệu bẩn thỉu kia, chắc chắn sẽ không để đối phương sống yên thân. Đặc biệt là Lâm Tuyết, không thể để cô gái nhỏ này vướng vào rắc rối showbiz.
TruyenHD
TruyenHD