Năm đó, Trương Thác Tái là một nam sinh đầy khí chất, tuấn lãng, được rất nhiều rất được nữ sinh hoan nghênh, mỗi lần anh tới làm thì tất cả mọi người tìm cách tới gần anh. Còn cô, cô chỉ là một nữ sinh nhỏ bé, cô luôn e lệ tính tình lại an phận, cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn anh. Vì vận mệnh đều là cô nhi giống nhau, mà anh và cô có sự đồng cảm sâu sắc, dần dần vì động lòng với đối phương mà xích lại gần nhau.
Anh ta tin tưởng tình yêu của mình cùng Dương Hiểu Hi có thể kéo dài mãi, sống hạnh phúc cả đời. Cuộc sống của anh ta từ năm hai trung học đã có cô, mến nhau đến tốt nghiệp đại học, ước chừng mười năm năm tháng. Anh luôn nghĩ tình yêu sẽ trường tồn mãi mãi theo thời gian, anh yêu cô từ thuở còn ngây thơ đến lúc tốt nghiệp đại học thì cô lại muốn rời xa anh để đến với người đàn ông tốt hơn. “Xin anh tha cho em đi! Thả tự do cho em, rời khỏi anh, em mới có thể tìm được người đàn ông tốt hơn. . .” Anh không vì thế mà suy sụp bản thân mà anh lại trở thành một tổng giám đốc. Và giờ đây, phải chăng cô chỉ là công cụ trên giường của anh ?
Tình yêu có thể kéo dài được bao lâu? Cả đời đó là chuyện không thể, huống chi để một tình yêu có thể duy trì trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, điều này căn bản là chuyện buồn cười. Ấy vậy mà sau ngần ấy năm, tình cảm trong cả hai vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần một cơn gió nhỏ cũng đã đủ thổi bừng lên ngọn lửa tình.