Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 48: Rẻ Tiền Hơn Nữa, Cũng Chỉ Là Người Đàn Ông Hoang Dã Bên Ngoài Đưa Cho Mà Thôi




"Này, anh làm cái gì vậy hả?!"



Sau một giây thì Lạc Thần Hi mới phản ứng lại được, vội vàng nhào tới đoạt lại hộp đựng trang sức.



Mục Diệc Thần lại trực tiếp nhét cái hộp nho nhỏ kia vào bên trong túi âu phục, đồng thời nói:"Không cho phép cô lấy lại."



"Mục Diệc Thần! Anh thật là... Anh muốn cướp đoạt chứ gì! Đó là đồ của tôi, anh dựa vào cái gì mà lấy chứ? Nhanh trả lại tôi đây, nếu không thì tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu!"



Lạc Thần Hi gấp gáp muốn chết.



Đây là vật kỉ niệm lần đầu tiên cô tham gia vào chương trình thời trang lớn đó!



Người đàn ông thúi này dựa vào đâu mà dám cướp của cô chứ?



Mục Diệc Thần không hề nhúc nhích, "Thân phận của cô là con dâu Mục gia lại đi nhận đồ của người đàn ông khác, thử hỏi như vậy có lý hay không?"



"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi! Đây chỉ là một đồ vật kỉ niệm mà thôi! Giống như anh nói vừa nãy đó, vật này không có chút giá trị gì cả, ai lại tặng đồ giá rẻ như vậy cơ chứ?"



Lạc Thần Hi đoạt mấy lần mà không được, chỉ có thể nỗ lực nói đạo lý với người đàn ông này.





Mục Diệc Thần hừ một tiếng, "Dù là đồ vật rẻ tiền do người đàn ông hoang dã bên ngoài tặng cũng không được nhận. Tôi nhớ tôi đã nhắc cô rồi đúng không? Gả vào Mục gia thì phải tuân thủ theo quy tắc của Mục gia, lão phu nhân của Mục gia không cho phép cô nhận bất kỳ món quà nào từ người đàn ông nào khác, bất kể cái gì cũng không cho nhận!"



Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, "Làm gì mà có quy tắc nào không hợp lý như vậy! Sao tôi chưa hề nghe nói đến? Đây là quà giữa bạn bè với nhau, dựa vào đâu nói tôi không thể nhận chứ?"



"Dựa vào việc tôi là chồng của cô. Hơn nữa, trước đây cô chưa từng nghe nói, không có nghĩa là không có, nhớ kỹ cho tôi chuyện này!" Mục Diệc Thần từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn sang cô.




Trước đây không có cái luật lệ như vậy, nhưng từ hôm nay sẽ có!



Hơn nữa, hắn đảm bảo các luật lệ này sẽ luôn được thực hiện.



Lạc Thần Hi tức giận đến ói ra máu, "Anh đúng là cái đồ ngông cuồng, tôi không bao giờ nghe lời anh nói đâu! Đưa trâm cài ngực cho tôi nhanh lên! Cái đó là của tôi mà!"



Cô không lo đến bánh bao nhỏ ở bên cạnh mà trực tiếp nhào tới người của Mục Diệc Thần.



Nói đạo lý mà không thông thì chỉ có thể dựa vào việc cướp mà thôi!



Lạc Thần Hi dùng sức đẩy ngực của Mục Diệc Thần một cái, đè hắn ra phía sau ghế rồi cởi áo khoác âu phục của Mục Diệc Thần ra.




Vừa nãy cô nhìn thấy Mục Diệc Thần cất hộp đựng đồ trang sức vào bên trong túi!



Cô cầm áo khoác lên, chỉ cần vài phút là tìm thấy cái hộp đang ở đâu, bỗng nhiên, đôi tay bị một bàn tay to lớn khác bắt lấy.



"Cô thật sự rất thích dùng mỹ nhân kế đấy? Mỗi lần đều dùng chiêu này với tôi đúng không? Nói không lại thì trực tiếp cởi đồ tôi ra sao?"



"Anh bị mù sao? Ai muốn cởi quần áo của anh chứ! Tôi chỉ muốn lấy lại cái trâm cài... trâm..."



Lời còn chưa nói hết thì đột nhiên Mục Diệc Thần dùng sức một chút, ôm cả người cô vào trong lòng, một tay kia còn nắm chặt hai cổ tay của cô, vững vàng khóa chặt ra phía sau lưng cô..



Nhìn cái tư thế ngồi này, Lạc Thần Hi dường như trở thành người ngồi trên người hắn, ngực còn nâng cao hơn, kề sát lồng ngực rắn chắc cường tráng của người đàn ông này.




Mặt ô thoáng đỏ lên, giãy dụa, "Mục... Mục Diệc Thần, anh làm cái gì vậy hả? Anh thả tôi ra ngay!"



Ánh mắt của Mục Diệc Thần chậm rãi hướng xuống dưới, rơi xuống cổ áo của cô vì vụ tranh chấp hồi nãy mà thoáng nới lỏng ra.



Một mạng thịt "xuân sắc" lộ ra không thiếu cái gì, trên mặt thì ửng hồng, giống như những dấu vết ngày hôm qua hắn đã từng lưu lại nơi đó...




"Do cô muốn cởi quần áo của tôi, tôi chỉ phối hợp mà thôi, sao cô còn không hài lòng như vậy chứ? Ha, người phụ nữ này!"



Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của người phụ nữ nhỏ này, nhếch miệng cười.



Nhưng vào lúc này...



"A...!!"



Mục Diệc Thần bỗng nhiên hít phải một ngụm khí lạnh, không dám tin tưởng mà cúi đầu, trừng mắt nhìn hai cái dấu răng rõ ràng hiện trên mu bàn tay của mình.



"Ba ba bắt nạt chị, ba ba là người xấu! Đánh ba! Đánh ba nè!!"



Đường Đường nhả "xương sườn" trong miệng ra, nhảy lên, vung nắm đấm nhỏ xíu đập phía trên cánh tay của Mục Diệc Thần.



Mãi đến khi Mục Diệc Thần buông Lạc Thần Hi ra, bé mới ôm ghì lấy cánh tay của Lạc Thần Hi.



Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cảnh giác mà nhìn chằm chằm ba ba của mình.