Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 139: Làm Sao Tôi Có Thể Cưới Người Phụ Nữ Ngu Ngốc Như Cô Được Cơ Chứ?




Editor: Wave Literature



Cửa xe ô tô hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Mục Diệc Thần.



Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, "Mục... Mục Diệc Thần!"



Hắn nhíu mày, nhịn không được nói: "Còn đứng đờ ra đó làm gì hà? Còn không mau lên xe?"



Lạc Thần Hi nhanh chóng vòng sang bên kia của xe ô tô, đến vị trí ghế phụ bên cạnh lái xe ngồi vào.



Cô vừa mới ngồi vững vàng, xe đã chạy đi ngay.



Lạc Thần Hi nghiêng đầu đánh giá người đàn ông bên cạnh.



Xương gò má cuả hắn như điêu khắc hoàn mỹ, sống lưng thẳng tắp, ngón tay thon dài cầm tay lái.



Cho dù chỉ là lái xe mà thôi, cũng để lộ ra một loại khí chất tao nhã tự phụ.



"Tại sao anh lại ở chỗ này chứ?" Lạc Thần Hi chớp mắt một cái, nghi ngờ hỏi.



Mục Diệc Thần không hề liếc mắt nhìn cô một chút, mắt vẫn nhìn phía trước, "Đường Đường vẫn la hét muốn cô về nhà cùng nó ăn cơm, đúng lúc tôi có việc ở gần chỗ này, nên tiện đường qua đây.



Đừng suy nghĩ nhiều, tôi không phải cố ý tới đón cô đâu."





"Ồ..."



Lạc Thần Hi gật gù, không biết tại sao, cảm thấy có chút buồn bã.



Chỉ là, nghĩ đến Đường Đường, cô vừa vội nói, "Mục Diệc Thần, anh lái nhanh một chút! Đường Đường còn ở nhà chờ chúng ta đấy, đã muộn như vậy, bé nhất định cực kỳ đói bụng luôn đó!"



Sắc mặt của Mục Diệc Thần rõ ràng đen thêm một chút.



Người phụ nữ này... Tại sao trong lòng chỉ có Đường Đường thôi vậy hả?!



Lạc Thần Hi nói tiếp: "À đúng rồi, Mục Diệc Thần, vừa nãy tổng giám đốc Dư của trang sức Bảo Sĩ là do anh mời đến sao? Anh thật sự giúp tôi một chuyện vô cùng to lớn luôn ấy! Cám ơn anh nhé!"



Cho dù không có sợi dây chuyền đeo tay kia, thì cô cũng có thể dẫn dắt các sỹ quan cảnh sát phá được vụ trộm cắp này, khiến chân tướng rõ ràng.



Nhưng, nhất định không có dễ dàng như lúc đó đâu.



Nếu như sợi dây chuyền đeo tay của Ngô Linh San không bị vạch trần, thì sợ sẽ có rất nhiều người đứng về phía của cô ta, mặc kệ Lạc Thần Hi giải thích như thế nào, thì cũng không ai chịu tin.



"Chỉ là, làm sao anh biết tôi bị Ngô Linh San nói xấu chứ? Hình như tôi không có nói cho anh biết thì phải?" Lạc Thần Hi nghi hoặc.



Mục Diệc Thần nghe được cô nói cảm ơn, sắc mặt đã tốt lên không ít.




Hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại ở trên gương mặt trắng nõn béo mập của Lạc Thần Hi, môi mỏng nâng lên, "Người phụ nữ này, cô nghĩ tôi cũng ngốc như cô hay sao hả? Cô bị người ta mắng trên Weibo kìa, một đám anh hùng bàn phím thi nhau chửi cô đến mức máu chó hất đầy đầu, còn nói để nhân vật quan trọng làm thịt cô nữa đấy. Tại sao cô không biết chứ? Làm sao tôi có thể cưới người phụ nữ ngu ngốc như cô được cơ chứ?



"A, đúng rồi, Weibo!"



Lạc Thần Hi bỗng nhiên nhớ ea, Ngô Linh San còn đăng trên Weibo.



Cô còn chưa kịp xem qua, cũng không biết rốt cuộc cô ta đăng cái gì.



Lạc Thần Hi vội vàng lấy điện thoại di động trong túi xách ra, lướt trên Weibo nóng hổi của Ngô Linh San.



Cô ta đăng hai tấm hình, một tấm là khi sợi dây chuyền đeo tay còn ở trên người mẫu rất xinh đẹp, một tấm hình khác là dáng vẻ trống rỗng của mình khi bị mất sợi dây chuyền đeo tay.



Đồng thời còn viết chữ: "Không nghĩ đến tham gia giải thi đấu Hoa Phong có một lần, mà sợi dây chuyền đeo tay tôi yêu thích nhất lại có thể không cánh mà bay. Nếu như thật sự không tìm về được, hi vọng chủ nhân mới có thể đủ tốt để bảo hộ nó. @ Thần Tinh Hi Quang.




Ngô Linh San có hơn triệu fans trên Weibo, là một trong những người hot nhất thời thượng đại V đấy.



Cô ta vừa đăng Weibo, thì lập tức gây có vô số người quan tâm.



Cô ta cố gắng nói mập mờ không rõ, để người hâm mộ suy đoán câu chuyện phía sau, đến tận khi có người hỏi "Có phải sợi dây chuyền đeo tay bị trộm cắp hay không", thì cô ta mới đáp lại khuôn mặt khóc lớn.



Lần này bình luận nổ tung.




"Dù sao cũng là trang sức Bảo Sĩ phiên bản giới hạn toàn cầu mà! Ánh mắt của cái ả đê tiện kia không ngờ rất tốt đấy, trộm một lần lại trộm cái quý giá nhất!"



"Linh San của chúng ta cũng quá có tu dưỡng rồi, còn không hề trách cái ả đê tiện rác rưởi kia! Nếu là tôi ấy hả, người kia nêu chuẩn bị vào ăn cơm tù đi nhé!"



"Ăn cơm tù gì chứ? Sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy được cơ chứ? Có phải hay không muốn trang sức để đem đi bán? Còn trộm đông trộm tây nữa chứ!"



"Bán sao? Cho dù cô ta làm như thế, thì có thể bán được 7 triệu hay sao hả? Thật sự coi những kẻ có tiền đều ngu si hết hả?"



Cái gì cũng nói, còn có người theo Ngô Linh San Ngả Đặc, tìm đến Weibo của Lạc Thần Hi, cố gắng ra sức chửi mắng.



Cô ta chỉ cần đăng một cá Weibo, đã có mấy ngàn bình luận, đều mắng cả nhà của cô rồi.



Khóe miệng của Lạc Thần Hi co quắp một trận.



Là một công dân luôn tuân thủ pháp luật, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sức mạnh bạo lực của Internet đấy.



Mặc dù biết những người này đều bị Ngô Linh San giấu diếm, nhưng mà, trong lòng vẫn cực kỳ phiền muộn.



"Thế nào? Muốn tôi hỗ trợ sao?" Mục Diệc Thần bất thình lình mở miệng.