Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 119: Biết Cô Ta Lâu Như Vậy, Anh Thật Sự Bị Mù Rồi Mà!




Lạc Thần Hi dường như bị quấy phá, đầu ngẩng lên phía bên trên, né tránh sự đụng chạm của người đàn ông này.



Mục Diệc Thần nhìn dáng vẻ mím môi của cô, ánh mắt càng thêm trầm đục, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi cô.



"Hừ hừ..."



Lông mày của Lạc Thần Hi nhẹ nhàng nhíu một cái, nhưng không có tỉnh lại.



Không biết qua bao lâu, Mục Diệc Thần mới lui về sau.



Ôm người phụ nữ nhỏ nhắn này lên, anh đi ra khỏi phòng khách.



Ở bên ngoài câu lạc bộ Secret, Trác Phong vẫn đang chờ ở trên xe thể thao.



Nhìn thấy Mục Diệc Thần ôm Lạc Thần Hi đi ra, hắn ta giật mình kêu lên: "Tổng... Tổng giám đốc, sao thiếu phu nhân lại... Lại ở chỗ này cơ chứ?"



Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, nhỏ giọng nói: "Im miệng!"



Trác Phong vội vàng nuốt hết lại những chuyện muốn hỏi.



Sau khi nhanh chóng mở cửa cho Mục Diệc Thần, thì bản thân hắn ta cũng lên chỗ điều khiển, mà lái xe.



Chẳng qua, ánh mắt của hắn ta thỉnh thoảng còn nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu.



Mục Diệc Thần cẩn thận từng li từng tí ôm lấy người phụ nữ nhỏ nhắn kia trong lòng mình, cho đầu cô dựa thoải mái vào cổ cảu hắn, một tay ôm lấy eo của cô, một tay gạt những sợi tóc rối phía trước mặt cô ra sau tai.



Hành động nhẹ nhàng quái dị đó, dường như sợ cô đang ngủ bị làm phiền vậy.



Hai mắt của Trác Phong trừng to, như thể bị dọa sợ.



Mục đại thiếu bình thường không hề coi phụ nữ ra gì, lại có thể có lúc dịu dàng nhỏ nhặt như vậy hay sao?



Hơn nữa, quần áo của Mục Diệc Thần không thấy mặc ở trên người, áo khoác cũng không thấy, dây lưng cũng không cánh mà bay, nút áo sơ mi đều cởi hết…



Hắn cùn thiếu phu nhân làm gì ở câu lạc bộ Secret vậy chứ?



Nếu như hắn ta nhớ không lầm, mỗi một căn phòng của Secret đều có người theo dõi bí mật mà!



Đến biệt thự Mục gia, Mục Diệc Thần ôm Lạc Thần Hi xuống xe, ôm cô nhẹ nhàng đặt trên giường của phòng ngủ chính.




Lúc này, Lạc Thần dường như tỉnh táo một chút, dù hai mắt không mở ra được, nhưng lại uốn éo người, ngồi dậy.



Mục Diệc Thần đè lại bờ vai của cô, "Đừng nghịch ngợm nữa, ngủ sớm một chút đi!"



"Đừng, tôi còn chưa vẽ xong bản thiết kế nữa mà…" Cô hàm hồ mà lẩm ba lẩm bẩm.



Lại là bản thiết kế đó nữa



Sắc mặt của Mục Diệc Thần tối sầm lại, uy hiếp nói: "Nếu cô không ngủ, thì tôi sẽ tạo ra em trai em gái cho Đường Đường…"



Bàn tay cô để xuống, bả vai tinh tế dường như run lên một cái.



Một giây sau, người phụ nữ nhỏ bé này không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm ngủ.



Mặt của Mục Diệc Thần càng đen, phản ứng nhanh như vậy, rốt cuộc là giả bộ ngủ, hay ngủ thật vậy chứ?



Hắn cũng nằm lên trên giường, thuận lợi ôm thân thể mềm mại thơm tho kia vào lòng mình.



...




Ban đêm u tối, có người ôm "người đẹp mềm mại thơm tho" trong lòng, nhưng cũng có người thì không được may mắn như vậy.



Trên xe thể thao Porsche, sắc mặt của Bạch Thế Huân tái xanh khi nhìn người phụ nữ đang nằm úp sấp không nhúc nhích trên vai của hắn.



"Tôi hỏi cô lại một lần cuối cùng, rốt cuộc cô có nhớ nhà của mình ở đâu không hả?"



Phương Tử Thiến lầm bầm hai tiếng, "Nhà tôi ở... Ở..."



"Rốt cuộc ở nơi nào hả?!"



"Ở ngay... đối diện cái đường cái kia nha..."



Bạch Thế Huân nhìn về hướng đối diện, chỉ có một loạt sáu cái thùng rác.



Suýt nữa phun máu, "Nhà của cô ở trong thùng rác sao hả? Chỉ là, cô cả người mùi rượu thúi hoắc, cũng giống như từ trong thùng rác bước ra thật đấy!"



"Thôi nhanh chóng nói rõ ràng đi, rốt cuộc ở đâu hả?"




Nhưng mà, Phương Tử Thiến đã say mèm rồi, hắn hỏi đến nửa ngày, thì cũng không hề đáp lại.



Bạch Thế Huân thực sự hận không thể chờ ném cô ra khỏi xe của mình được nữa!



Vô cùng hối hận vì sao lại ôm vào cái người vớ vẩn này.



Quay lại hai giờ đồng hồ trước đó…



Sau khi hắn cùng Bạc Đình Uyên mang Phương Tử Thiến ra ngoài, thì, Bạc Đình Uyên nhét cái người nào vào trong ngực hắn.



"Được rồi, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, đi trước đây! Cậu đưa người của cậu trở về đi nhé!"



Bạch Thế Huân sửng sốt một chút, "Người của tôi? Người nào cảu tôi chứ hả? Cậu nhầm lẫn gì hả Tôi sẽ không tìm bạn bè của Lạc Thần Tâm làm tình nhân đâu nhé, đúng là không cắt đuôi được mấy người phụ nữ hám giàu mà!"



Hạ Cẩn Tư không nhịn được quay đầu lại, ánh mắt nhìn hắn, như thể nhìn một kẻ ngốc.



"Vừa nãy nhân viên phục vụ nói gì, cậu quên nhanh như vậy sao hả?"



Bạch Thế Huân nghĩ một hồi lâu, mới phản ứng lại, lập tức cả kinh hét lên thất thanh: "Cái gì chứ hả?! Đừng nói với tôi, người phụ nữ này là Phương Tử Thiến nhé??"



Bạc Đình Uyên phì cười một tiếng: "Ngay cả thư ký của cậu, mà chính mình cũng không biết hay sao hả?"



"Tất nhiên biết...nhưng mà... Sao có thể có chuyện đó được chứ?" Bạch Thế Huân lè lưỡi.



Dù sao thì Phương Tử Thiến cũng là cái mụ xử nữ già nghiêm túc đàng hoàng, mỗi ngày đều không có một cọng tóc nào loạn, đeo một cái kính gọng đen, trang điểm theo phong cách kiểu cũ.



Quần áo mặc trên người vĩnh viễn màu đen cùng màu xám, váy thì vĩnh viễn qua đến đầu gối, áo thì không nhìn ra được đường cong gì cả...



Chỉ cần liếc mắt nhìn cũng cảm thấy phát ngán rồi.



Nhưng mà người phụ nữ trước mắt này, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay trắng nõn như tuyết, một đôi mắt to long lanh đa tình, mái tóc xoăn bồng bềnh càng khiến cô ta thêm quyến rũ hơn nữa.



Cộng thêm dáng người lồi lõm được váy đuôi cá bao bọc lấy chọc người ta hứng thú…



Người này sao có thể là Phương thư ký được chứ?!"



Biết cô ta lâu như vậy, anh thật sự bị mù rồi mà!