Người Yêu Dấu

Chương 14






Tôi ở lại trong phòng cho đến hết giờ ăn sáng và ngồi tịt trước màn hình vi tính cho dù tôi có ngửi thấy mùi thịt muối và nghe thấy tiếng ấm đun nước reo lên khi sôi cùng với mùi café mới pha thơm phức. Khi tôi từ nhà Ethan về thì mẹ đã ngủ và tôi không biết liệu dượng Alan có nói chuyện gì không và nói những gì. Tuy nhiên tất cả những gì tôi mong muốn lúc này là dừng ngay mọi ý nghĩ về Cameron và bố cậu ta hay bất cứ thứ gì khác vào cái ngày đó lại để có thể tập trung làm cho xong bài tập.
Steph lên mạng, avatar là hình cô ấy đang mặc bộ pajama.
Tôi: Cậu đang làm gì đấy? Không phải sắp trưa rồi hay sao?
Steph: Mình biết rồi. Mình còn chưa ngủ dậy cơ mà.
Tôi: bố mẹ cậu đã ban hành “nguyên tắc” bao giờ chưa?
Steph: Chưa. Thật may ình. Chuyện gần đây nhất về anh bạn đó thế nào?
Tôi: …
Steph: Cameron ấy. Vụ đó thế nào. Cậu nghĩ là mình quên à?
Tôi: Không
Steph: Katy thích cậu ta.
“Ồ,cô ta sẽ không thể có được cậu ấy”. Tôi nghĩ thầm.
Tôi: Mình biết.
Steph: Cứ để cho chuyện ấy xảy ra, trừ phi…
Tôi: Cậu đang gõ bằng thứ mực tàng hình đấy à?
Steph: Cậu biết mình muốn nói gì rồi mà,bạn yêu quý. TRỪ PHI cậu không muốn Katy có được Cameron, vì một vài lý do.
Tôi: Ví dụ?
Steph: Ví dụ nếu cậu muốn anh chàng ấy.
Tôi: Mình có Ethan rồi.
Steph: Cậu chưa kết hôn với anh ấy. Cứ suy nghĩ kỹ đi. Mình đi ngủ đây.

Đến tận trưa tôi mới ra khỏi phòng để đi tắm và cà phê với đồ ăn sáng. Mẹ ngồi ở bàn bếp, đang mở thư và các hóa đơn cần thanh toán. Bà liếc nhìn khi tôi bước vào.
- Con đấy à! Mẹ đang tự hỏi là con có tham dự vào cuộc sống này nữa hay không. Vẫn còn cà phê ở kia.
Tôi không nói gì. Bà đưa cho tôi một lá thư quảng cáo.
- Con có thích cải thiện cuộc sống bằng cuốn Khoa học sống không?
- Không ạ.
Bà vứt luôn lá thư quảng cáo vào sọt rác.
- Dượng Alan đâu mẹ? - Tôi hỏi trong khi rót cà phê.
- Đến cửa hàng vật cảnh cửa hàng gia dụng, cửa hàng rau quả. Chủ nhật nào chả đi một vòng như thế. Những người bận rộn sẽ không bao đi shopping vào ngày chủ nhật cả, vì thế dượng Alan muốn hoàn thành công việc của mình mà không phải chen vai thích cánh với đám đông. - Bài tập của con làm xong chưa? Mẹ đã định rủ con đi xem phim, chỉ có mẹ với con thôi. Tôi suy nghĩ. Tôi và mẹ sẽ xem phim cùng nhau sau đó mẹ phải ngồi trong ô tô với tôi, lúc đó bà sẽ phải trả lời tất cả những câu hỏi của tôi.
- Hôm nay mẹ đã nói chuyện với dượng Alan chưa?
Mẹ xoay tròn chiếc ghế, một cánh tay quàng ra đằng sau.
- Tất nhiên là mẹ vừa nói chuyện với dượng con rồi.
Hiển nhiên là dượng đã chẳng nói một câu nào. Vì thế mẹ cũng chẳng đưa được vào đâu để trao đổi và đã quên hết toàn bộ câu chuyện tình cờ Cameron đã chết, hoặc là mẹ cố tình giấu biến nó đi. Còn bản thân tôi cũng chưa có kịch bản nào khiến mình đủ tự tin để đề cập đến vấn đề đó.
Tôi mở tủ lạnh và nhìn vào bên trong như thể tìm thấy câu trả lời ở đó. Tôi cảm thấy hồi ức của mình đang đứng ngay bên cạnh, đặt bàn tay dính nháp lên cửa tủ để tìm kiếm: vài lát bánh cuộn boglona trộn sốt mayonaise, đường thỏi, chocolate bào nghiền với bơ lạc và mật ong, mỳ và xúc xích, mọi thứ đều sẵn có trong tủ lạnh nhà bếp.
Tôi đóng cửa tủ lại và quay về phía mẹ.
- Tại sao mẹ lại nói với con rằng Cameron đã chết?
Bà nhìn tôi nhưng không trả lời.
- Mẹ?
- Mẹ có nói với con như thế đâu. Con nghe được diều đó ở trường đấy chứ

- Nhưng mẹ đã làm cho con tưởng đó là sự thật. Mẹ đã nói rằng cậu ấy đi đến một nơi tốt hơn.
Bà kéo một chiêc ghế ở gầm bàn ăn sang bên cạnh.
- Lại đây con yêu.
- Không, mẹ trả lời con đi.
- Jenna, có những thứ … - giọng bà trầm xuống - Hãy thử nói xem, có những thứ mà con không biết và không cần phải biết. Đây là một câu truyện hết sức phức tạp.
- Và mẹ đã biết đúng không nào. Mẹ đã biết cậu ấy không chết và khi con hỏi mẹ rằng liệu đó có phải sự thực không, mẹ đã nói dối con.
- Mẹ không nói rối con.
- Có, mẹ đã nói dối. Mẹ nghĩ rằng con đã quên cuộc nói chuyện ngày hôm đó sao? Mẹ có bao giờ nghĩ rằng Cameron có ý nghĩa như thế nào đối với con không? Cậu ấy là người bạn duy nhất của con.
Bà gật đầu.
- Mẹ biết.
- Nhưng mẹ để con tin rằng cậu ấy đã chết.
Bà đặt tay lên đầu tôi và nhắm mắt lại.
- Mẹ không bao giờ nghĩ rằng chúng ta có cuộc nói chuyện này. Mẹ cũng không bao giờ nghĩ rằng con sẽ gặp lại cậu ấy. - Rồi bà mở mắt ra. - Khi mẹ nhìn thấy cậu bé đi bộ lên đây ngày hôm qua, mẹ… Jenna con yêu, con có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp việc đã xảy ra trong ngôi nhà của Quick khiến cho con sợ chết khiếp còn gì.
Những sự việc xảy ra trong ngôi nhà Quick.
Mẹ đã biết hết tất cả.
Tôi cũng biết. Nhưng tôi và mẹ chưa bao giờ nói chuyện với nhau về điều đó.
Bà tiếp tục.
- Tại sao con nghĩ rằng mẹ không bao giờ để con tìm đến chỗ của Cameron?

- Con không biết, mẹ ạ.
- Giọng tôi bắt đầu run run và tôi không muốn duy trì cảm giác đó lâu hơn nữa, dạ dày tôi bắt đầu cồn cào lên - Con chỉ là một đứa trẻ không phải là một nhà thông thái.
- Hãy ngồi xuống đây, Jenna.
- Con không muốn ngồi.
Bà đứng dậy và tiến về chỗ tôi.
- Con có nhớ rằng cậu bé ấy đã chuyển đi hai tháng trước khi con nghe nói rằng cậu ta đã chết không.
- Vâng.
- Mẹ biết rằng con đã bị khủng hoảng khi Cameron chuyển đi. Mẹ biết trường học vô cùng khó khăn đối với con. Nếu mẹ cố gắng hơn mẹ đã đưa con ra khỏi đó. Cho con vào trường tư hoặc thậm chí dạy cho con học ở nhà, nếu như mẹ có thời gian – Bà chạm vào cánh tay tôi.- Những tháng sau đó con rất buồn, con yêu. Thật kinh khủng khi mẹ phải chứng kiến điều đó. Mẹ bắt đầu hỏi mọi người trong trường y tá về một nhà tư vấn, một bác sĩ trị liệu cho con hay một phụ nữ nào đó ở Village Inn có con bằng độ tuổi của con để con chơi với chúng.
Tôi rút tay ra.
- Mẹ có thể ổn định mọi thứ, chỉ cần nói cho con biết rằng cậu ấy chưa chết.
- Khi mẹ nghe nói rằng con tin cậu ấy đã chết , mẹ cho rằng điều đó dễ dàng với con hơn là biết về sự thật.
- Sự thật nào cơ?
- Được rồi. - Giọng bà chuyển sang kiểu liệt kê chi tiết các sự kiện, đều đều như thông báo của cảnh sát. - Mẹ đã gặp Lara, mẹ của Cameron, cách đây một năm. Cả hai đã cam kết với nhau rồi. Lẽ ra mẹ nên gọi điện vì bây giờ cô ấy đã về đây rồi. Dù sao thì lúc đó mẹ cũng đã lắng nghe hết mọi vấn đề của cô ấy, đã khuyên bảo cô ấy. Mẹ không biết con có nhớ không, nhưng Cameron đã từng ở với chúng ta một tuần khi Lara đang cố gắng sắp xếp ột cuộc sống mới. Cô ấy đã gửi tất cả các con của mình mỗi đứa đến nhà một bạn cùng lớp.
- Dĩ nhiên là con nhớ cậu ấy đã từng ở nhà mình. Mẹ nghĩ rằng trí nhớ của con tồi đến thế sao? Hồi đó con chín tuổi chứ không phải lên ba. Đó là những ngày đặc biệt nhất trong cuộc sống của con.
Rồi đột nhiên tôi chợt nhớ ra một vài chuyện khác, như thể chính những lời nói vừa rồi đã đưa tôi quay trở lại: Mẹ đang làm bánh kẹp nhân chocolate cho tôi và Cameron ăn sáng, còn chúng tôi ngồi cạnh bàn ăn và xem phim hoạt hình trong khi mẹ bưng ra bàn hết chiêc bánh kẹp này đến chiếc bánh kẹp khác. Cameron như bị say đường, cứ cười rúc ra rúc rích và tôi chưa bao giờ thấy cậu cười nhiều đến vậy, lâu dến vậy.
- …Và khi cô ấy đến đón con trai. - Mẹ nói tiếp, vẫn trong khuông giọng diễn trình sự kiện. - Cô ấy nói với mẹ rằng cô ấy đang lên một kế hoạch. Cô ấy vừa dàn xếp được một nơi ở mới .Người ta đã sắp xếp một phòng cho cô ấy và nếu một ngày nào đó cô ấy và những đứa trẻ biến mất, thì đừng lo lắng, và đừng nói cho ai biết rằng họ đã đi đâu.
Tôi nhìn mẹ. Kể từ ngày tôi nói với mẹ rằng Cameron đã chết và bà chỉ nói với tôi rằng hãy cố gắng vượt qua nó và tiếp tục mọi việc, tôi đã chấm dứt trao đổi cùng mẹ bất cứ việc gì ngoài những thứ hàng ngày như ăn uống, quần áo, phòng ốc, bài tập những mối quan hệ căn bản. Cũng không hẳn là mối quan hệ của tôi và mẹ trở nên tồi tệ nhưng mọi niềm tin của tôi vào khả năng của một người mẹ đã bị chôn vùi cùng tất cả những điều khác. Suốt tám năm qua, mọi thứ giữa tôi và mẹ hẳn sẽ khác đi nếu bà cho tôi biết sự thật, chỉ đơn giản là cho tôi biết sự thật. Nhưng bà đã không có ý kiến gì.
- Mẹ nghĩ rằng như vậy sẽ tôt hơn hay sao? - Tôi nói. - Để cho con tin rằng người bạn thân nhất của con đã chết chứ không nói cho con sự thật đó?
- Jenna, mẹ biết rằng Cameron sẽ không thể viết thư cho con bởi vì cả bốn mẹ con cậu ấy đang lánh đi. Mẹ nghĩ rằng nếu con tin rằng cậu bé đã chết, điều đó sẽ giúp con tiếp tục sống. Mẹ đã cố gắng đưa ra những quyết định tốt nhất mà mình có thể làm được vào lúc đó.và hãy thử nhìn xem, con yêu. - Mẹ nói,giọng trở lại bình thường. - Sau khi cậu bé ấy đi khỏi mọi thứ đều tốt hơn đối với con. Các con sống khép kín một cách lạ lùng, khác biệt với bất kỳ đứa trẻ nào mà mẹ biết. Mẹ và mẹ của Cameron đã từng trò chuyện với nhau rằng, các con như thể bọc kín mình lại với nhau. Và mẹ lo lắng vì điều đó. Nếu cậu ta trở lại , hẳn cho đến bây giờ cậu ta vẫn là người bạn duy nhất của con.
Có thể là mẹ nói đúng, song tôi không còn tâm trạng nào để đồng ý với bà nữa.
- Dù sao thì mẹ cũng không có quyền được nói dối con.- Tôi nói.

Đó là một cơ hội hoàn hảo để nói với bà những gì đã diễn ra vào lần sinh nhật thứ chín của tôi, rằng tôi đã đối phó với những việc diễn ra ở gia đình nhà Quick như thế nào. Nhưng có điều gì đó đã ngăn tôi lại.
Mẹ thở dài nặng nề và nhìn đi chỗ khác.
- Mẹ đã làm những gì mà mẹ nghĩ là tốt nhất.
* * *
Đêm hôm đó tôi lái xe đi lòng vòng sau khi báo ẹ và dượng Alan biết rằng tôi phải quay trở lại Gateway một lát. Ethan gọi cho tôi và nhắn tin cho tôi hai lần nhưng tôi lờ đi không nghe máy. Tâm trí tôi đang quay cuồng một cách ám ảnh những câu chuyện về Cameron. Tôi muốn tìm lại những hồi ức khác nữa, về những chiếc bánh kẹp chẳng hạn, và những sự thật về quá khứ, những sự thật về tôi. Tôi muốn gặp được gặp Cameron, để xem cậu ấy còn nhớ gì về tuần lễ sống ở nhà tôi không, để chắc chắn rằng cậu ấy không giận tôi. Tôi muốn nói với Cameron rằng tôi sẽ mua cho cậu ấy một chiếc điện thoại di động nếu như điều đó có thể giúp tôi chắc chắn rằng cậu sẽ luôn tồn tại trong cuộc sống của tôi với một sợi giây liên lạc nào đó. Tôi tìm kiếm những người đi trên phố có dáng cao, hơi nghiêng về phía trước giống như Cameron, nhưng hôm nay rất lạnh, lại là đêm Chủ nhật và đường phố hầu như không một bóng người.
Tôi nhận được một tin nhắn khác từ Ethan: “Em đang ở đâu?”
Tôi đang ở đâu đây: khu vực đõ xe trước cửa nhà hàng bánh kẹo Crown Burgers, chờ thanh toán bánh hamburger kẹp pho mát thịt muối, khoai tây chiên và nước sốt, những thứ mà tôi sẽ ăn một mình trong ô tô ở khu đỗ xe tối tăm, tự hỏi mình rằng Cameron giờ đang ở đâu và làm thế nào để tôi có thể gặp được cậu ấy, làm thế nào để chúng tôi có thể gặp được nhau.
* * *
Bố của Cameron chỉ lên giường.
- Trèo lên đi con trai, không phải xấu hổ.
Cameron không nhúc nhích. Tôi nhìn cậu, suy nghĩ về cụm từ “Chơi bác sĩ” và những việc đã từng diễn ra ở trường học giữa những đứa trẻ. Trò chơi “cậu ình xem của cậu rồi mình cho cậu xem của mình” thường được những đứa trẻ lớp một chơi ở góc sân trường. Có thể bố cậu ta nói đúng, tất cả mọi người đều chơi như thế. Nhưng bây giờ chúng tôi đã là những đứa trẻ lớn và bình thường ra thì những người trưởng thành chẳng bao giờ nhìn của nhau. Tôi không hề ngu ngốc như bố của cậu ta tưởng.
Ngoài cửa sổ, lá vẫn rơi, vẫn rơi và dụng đầy dưới sân. Nơi chỉ cách phòng Cameron có một bức tường.
Tôi quay về phía Cameron.
- Được rồi. Cứ làm thế đi.
Bố cậu ta cười lớn.
- Ồ, tao cúng đã nghĩ thế.
Tôi nói với ông ta.
- Nhưng bác phải ra khỏi phòng.
- Cái gì? - Bác phải ra ngoài rồi chúng cháu mới chơi.
Ông ta nhìn tôi chằm chằm. Còn Cameron đã trèo lên giường và nằm xuống đóng giả bệnh nhân. Cậu ấy tin tưởng tôi, tôi biết chắc vậy. Tôi bước đến cạnh giường và đặt tay lên ngực Camero. Qua lần áo sơ mi.qua da thịt cậu, tôi có thể cảm nhận trái tim cậu đang đập. Tôi quay lại nhìn bố của Cameron.
- Bác ra ngoài đi nào.