Cơ thể khôi phục lại. Đoạn thời gian này y như một giấc mộng đáng sợ. Tôi không nghĩ đến càng không muốn nhớ đến. Tinh thần của Mộc Tâm bị đả kích vô cùng nghiêm trọng, lại phải nhập viện. Lần tái phát này không biết có thể chữa khỏi hay không. Vào một buổi chiều, Mộc Sâm mang tôi lên bệnh viện trên núi thăm Mộc Tâm. Cô ấy ngồi trong phòng có rào lan can sắt, như một con vật nhỏ hoảng sợ bó gối run rẩy trong góc phòng. Cô ấy bị người mình yêu vứt bỏ, chỉ có thể lui về không gian, thế giới riêng của chính mình. Trước khi đi tôi thấy Mộc Tâm ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nở một nụ cười nhẹ nhõm mà tôi chưa từng thấy qua. Có lẽ trong thế giới đó, cô ấy mới được hạnh phúc nhất.
Y Đằng Triết kiên trì khởi tố Y Đằng Kiếm. Mộc Sâm mời cho Dương Kiếm một luật sự giỏi nhất. Phiên toàn mở ra trong một ngày đầu đông lạnh lẽo.
Ngày mở tòa, tôi gặp Y Đằng Triết bên ngoài tòa án. Anh ta mặc tây trang màu đen, một chiếc khăn tay bằng tơ màu trắng xếp gọn gàng bên túi.
Tuyết rơi. Hoa tuyết bay lả tả đầy trời. Anh ta đứng ở đó, khóe môi cười dịu dàng. Trong ánh mắt đầy kiêu ngạo toàn là bóng dáng của tôi.
“Anh biết nhất định em sẽ đến”. Y Đằng Triết đi tới bên cạnh tôi. Hoa tuyết rơi trên trán, trên tóc của anh ta. Lần đầu tiên tôi phát hiện anh ta cũng có ánh mắt đen thăm thẳm như Dương Kiếm. Tay anh ta vuốt ve mái tóc dài của tôi: “Anh tìm em rất lâu, cứ nghĩ đã không còn được gặp lại em”.
Tôi im lặng ngửa đầu nhìn anh ta. Y Đằng Triết cúi đầu xuống, trong mắt thoáng do dự, sau đó môi của anh ta nhẹ nhàng in lên trán tôi: “Nếu biết em sớm một chút, biết em là em gái của anh sớm một chút nữa. Anh nhất định sẽ xem em là trân bảo, bảo vệ chăm sóc em thật cẩn thận”.