Người Yêu Của Triều Tịch

Người Yêu Của Triều Tịch - Quyển 5 Chương 5




Bánh xe chệch khỏi đường ray từ lúc nào? Tôi lấy tay che hai mắt mình. Tự nói với bản thân không được suy nghĩ nữa, nhưng những điều đó vẫn như một đầu tàu hỏa điên cuồng hiện về. Không phải như vậy, tôi nắm chặt vạt áo của mình. Không phải.



“Muốn trốn tránh à?”. Thanh âm lành lạnh của Y Đằng Triết lại vang bên tai tôi, anh ta tiến tới ôm lấy tôi: “Có phải đang cảm thấy tội lỗi không? Em yêu nó sao? Ngay cả người mình yêu là ai em cũng không biết!”.



“Đủ rồi… đừng nói nữa”. Tôi che chặt lỗ tai. Đêm khuya, không khí lạnh lẽo như gió lốc tạt vào lồng ngực tôi, đau đến mức không thể hô hấp.



“Triều Tịch”. Y Đằng Triết trầm trầm gọi tôi, tựa như ma chú: “Anh tin tưởng, người em yêu là anh…”.



“Tôi nói đủ rồi!”. Tôi đẩy Y Đằng Triết ra, run rẩy nhìn anh ta. Vẻ mặt của anh ta trong bóng tối dần lạnh lùng hơn. Một chút dịu dàng vừa nãy biến mất không còn tâm tích. Tôi lại bị anh ta đẩy vào bóng tối, không thấy được điều gì trên mặt anh ta nữa.



Y Đằng Triết đi tới bên cửa, hơi mở ra. Ánh đèn ngoài hành lang ập vào: “Anh muốn lấy lại thứ thuộc về anh. Anh tuyệt không buông tay, Triều Tịch à”.



Cửa đóng lai. Trong phòng lần nữa rơi vào vô tận hắc ám. Tôi run rẩy che mặt. Tại sao… tại sao lại không nhận ra? Bả vai kia, bờ môi kia, nhiệt độ và cả xúc cảm da thịt. Tại sao tôi lại không nhận ra chứ? Nước mắt từng giọt từng giọt chảy qua kẽ tay, rơi xuống sàn.



Tôi là một người phụ nữ như thế nào? Tôi vô lực nằm im trên sàn nhà lạnh như băng. Ai có thể nói cho tôi biết, tôi phải làm gì…




“Triều Tịch… Em sao vậy?”.



Dương Kiếm đẩy cửa ra, nhìn thấy tôi như một cái xác rỗng nằm im trên sàn.



“Triều Tịch…”.



Tôi chuyển động con ngươi, nhìn anh đang sốt ruột. Có lẽ giữa chúng ta, người hạnh phúc nhất chính là anh. Cái gì cũng không biết, điều gì cũng không nhớ.




Anh là ai? Là người tôi yêu đó sao?



Ý nghĩ đó làm tôi nản lòng. Tôi hất tay Dương Kiếm ra: “Đi ra ngoài”.



“Em sao vậy?!”. Dương Kiếm nắm chặt vai tôi, ngón tay cơ hồ muốn đâm vào trong thịt. Tôi chỉ thấy tâm mình chết lặng, sau đó thân thể cũng chết lặng, không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.




“Tôi không muốn nhìn thấy anh”.



Dương Kiếm hôn mạnh lên môi tôi, dường như muốn tôi tỉnh táo lại. Tôi nhắm mắt, cảm thấy bờ môi ấm áp của anh trằn trọc trên môi mình. Có sự hốt hoảng, có sự sợ hãi. Đây là nụ hôn của anh sao? Dương Kiếm? Đây là nụ hôn trong trí nhớ của em sao? Tại sao, em cảm thấy mình không thể phán đoán được nữa, tại sao không cách nào ghép nó cùng với mớ trí nhớ hỗn độn của mình? Những thứ đã từng động lòng, khoái cảm không ức chế được, tất cả sự riêng tư thân mật giữa chúng ta, chẳng lẽ, thật sự đã bị chia sẻ với một người đàn ông khác?



Nỗi đau đớn khổ sở lan tràn khắp cơ thể. Tôi dùng hết sức đẩy Dương Kiếm ra: “Đừng… đủ rồi…”.



Dương Kiếm nhìn tôi chăm chú. Đột nhiên buông tôi ra, đứng lên đi ra ngoài.



Không nghĩ gì nữa. Trí nhớ như thủy triều xông lên cắt xẻ lòng tôi. Cuộc sống trên hải đảo, ai là ai? Người nào là người nào? Ai đã lừa gạt ai, người nào có thể tin tưởng? Người tôi yêu… rốt cuộc là ai…



Tôi không muốn nghe, không muốn nghĩ. Tuy đầu óc hỗn loạn, cơ thể nóng bừng, như thần trí lại tỉnh táo đến đáng sợ. Sức phán đoán của tôi không còn dùng được nữa.



Các vị thần à, đây chính là… sự trừng phạt mà các ngài dành cho tôi sao?