Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 13: Thịnh tình khó từ chối






Đi tới lầu ba, quả thực là khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, trang hoàng bên trong từ các dụng cụ đến thức ăn đều là những sang phẩm không phải chỉ có tiền mà có thể mua được. Lấy bộ ghế sa lon kia làm ví dụ, đó là sản phẩm Paris vừa mới bắt đầu nghiên cứu, cô có xem qua ở trên tạp chí, chẳng qua là theo cô nhớ thì còn chưa tung ra thị trường, vậy mà ở đây hắn đã có. Còn có bộ ly trà kia, theo trí nhớ đó là cái ly nữ hoàng Elizabeth II của Anh quốc từng dùng qua, ở trong buổi đấu giá từ thiện lần thứ nhất được một người thần bí dùng ba tỷ mua đi, lúc ấy TV, báo chí đưa tin rầm rộ. Thì ra là An Đông Nghê mua nó. Ha ha ha. . . . An Đông Nghê hắn thật sự chính là giàu có nha.

Thật ra thì Thủy Băng Nhu không biết những thứ trong nhà cô đều là những vật phẩm cao cấp nổi tiếng được sưu tầm, nhất là đồ trang sức cùng y phục Hoàng Phu Tuyệt đưa cho cô đều là hàng hiệu do những nhà thiết kế quốc tế đặc biệt thiết kế dành riêng cho cô, càng khoa trương hơn là bởi vì cô nói y phục kia mặc lên người rất thoải mái, vì vậy Hoàng Phu Tuyệt liền nghĩ biện pháp khiến cho nhà thiết kế đó trở thành nhà thiết kế riêng của Thủy Băng Nhu.

Chờ đến lúc Thủy Băng Nhu lấy lại tinh thần, An Đông Nghê đã lôi kéo cô ngồi ở trên ghế sa lon, Lý Hiếu Huyên cùng Lăng Tâm ngồi đối diện với cô.

"Tiểu Nhu, bạn muốn ăn cái gì? Tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho bạn." An Đông Nghê dịu dàng nói.

"A, không cần làm phiền, vừa nãy mình đã ăn rồi." Thủy Băng Nhu bởi vì hắn đến gần mà trả lời không được tự nhiên.

"Vậy, uống ly nước trái cây đi!" An Đông Nghê liếc nhìn thấy sự khác thường của Thủy Băng Nhu, lại nghĩ lầm là cô xấu hổ, khóe miệng khẽ nhếch lên đứng dậy vào phòng bếp lấy nước trái cây.

"Các người đẹp, các bạn có gì cần tôi phục vụ không?" Tư Đồ Huy thấy chiến hữu chỉ quan tâm đến Thủy Băng Nhu, vì vậy mở miệng nói.

"Làm phiền bạn lấy giúp ly bia, có thể không?" Lý Hiếu Huyên hỏi. Thấy bộ dạng An Đông Nghê trong mắt chỉ có Tiểu Nhu khiến trong lòng cô rất đau, cô yêu người kia lâu như vậy, tại sao hắn tới hiện tại ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, Tiểu Nhu vừa mới tới, bộ dạng hắn liền biểu hiện dịu dàng như vậy, đã nhớ không rõ có bao nhiêu lần trong giấc mơ, hắn cười với cô dịu dàng như vậy, vốn cho rắng sự dịu dàng của hắn chỉ xuất hiện trong mơ, không nghĩ tới ở trong hiện thực hắn cũng sẽ lộ ra biểu tình dịu dàng như thế, nhưng lại không phải dành cho cô. Trước kia nhìn hắn đối với người nào cũng một bộ dáng không tập trung, cho là một ngày nào đó cô sẽ khiến hắn cảm động, bây giờ nhìn lại cô chính là không có cơ hội! Cũng được, say một trận là tốt rồi, quên đi nỗi đau này, Tiểu Nhu là một cô gái lương thiện, mình nên chúc phúc cho bọn họ thôi.

"Dĩ nhiên, được phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi." Tư Đồ Huy ba hoa nói.

"Vào buổi trưa, uống rượu hại sức khỏe, không nên uống, làm phiền bạn mang đến một ly nước trái cây." Thủy Băng Nhu khuyên.

"Nghe Tiểu Nhu đi!" Lý Hiếu Huyên vô lực nói.

Thấy Lý Hiếu Huyên ẩn nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng), Tư Đồ Huy cảm thấy rất bội phục cô, đồng thời cảm thấy giống như một giọt nước rơi vào mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, kích phát lan tỏa ra thành từng tầng sóng lớn nhỏ.

An Đông Nghê tự mình ép một ly nước cây sổ đưa cho Thủy Băng Nhu nói: "Đây là nước cây sổ, mới vừa ép, nếm thử một chút xem có thích hay không."

Thủy Băng Nhu vừa nghe đến là nước cây sổ, liền nhớ lại thời điểm mới vừa cùng Tuyệt đến lâu đài, cũng là uống nước cây sổ do người giúp việc đưa cho cô, kết quả là khắp người nổi mẩn đỏ, nhớ lúc ấy Tuyệt cuống lên chạy vòng quanh, cho rằng người giúp việc hạ độc, nên đã xa thải người giúp việc đó. Đến khi nghe thầy thuốc nói là bị dị ứng với nước cây sổ, không nguy hiểm tánh mạng, Tuyệt mới thở phào nhẹ nhõm, Sau đó hạ lệnh trong lâu đài không cho phép có cây sổ xuất hiện.

Làm sao bây giờ? Nói cô bị dị ứng với cây sổ, nhưng cô là người nghèo khó, không thể nào từng được uống nước cây sổ, uống sẽ bị nổi mẩn đỏ, không uống sẽ khiến bọn họ hoài nghi, thật là khó.

Thôi, cứ uống đi, dù sao nổi mẩn đỏ cũng là chuyện của ngày mai rồi, ngày mai là cuối tuần, có thể ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Vì vậy Thủy Băng Nhu hiên ngang lẫm liệt uống cốc nước trái cây kia.

"Thế nào? Thích không?" An Đông Nghê mong đợi hỏi. Bởi vì đó là thức uống hắn thích nhất, cho nên hi vọng cô cũng sẽ thích.

"Ừ" Thủy Băng Nhu gật đầu một cái.

"Thích là tốt rồi" nghe được giai nhân trả lời, An Đông Nghê bởi vì cô có cùng sơ thích mà cảm thấy mừng rỡ.

Lý Hiếu Huyên thấy một màn như vậy, trong lòng rõ ràng quyết định buông tha, nhưng sẽ vẫn cảm thấy đau, không trách được người ta nói thích một người chỉ cần thời gian một giây, mà để quên một người lại dùng cả đời, cô đến khi nào mới có thể không đau đây?

Ở thời điểm Lý Hiếu Huyên nhìn An Đông Nghê, cô không biết bên phải cô cũng có một đôi mắt đau lòng như thế nhìn chăm chú vào cô, chỉ là dường như ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết ánh mắt của hắn chất chứa thâm tình, vô tri vô giác (không ý thức được) mũi tên của thần ái tình Cupid đã bắn về phía hai người.